Lăng Phong chỉ cảm thấy toàn thân đều đau.

Con mắt còn tít lại chưa thể mở ra, bên tai nghe được một thanh âm già cỗi chậm rãi nói :

- Hắn bị kiếm đâm xuyên, ngũ tạng đều nát, mạch tượng phù phiếm. Chỉ e không cứu được ...

Lăng Phong ngẩn người, nói ai nhỉ?

Chắc là nói hắn rồi.

Mồm mép vẫn cứng ngắc không thể cất tiếng kháng nghị, lại nghe một giọng nữ kiều giòn hoạt bát vang lên.

Tiếc là tai Phong ca đang ù ù, nàng ta lại nói rõ dài, hắn nghe không được rõ lắm. Chỉ bắt được vài cái keyword, đại loại “làm quan tài”, “đem đi chôn”, rồi “đừng phí thời gian” các loại từ ngữ kinh hiểm.

Lăng Phong hãi hùng. Chất giọng kia nghe thế nào cũng thấy rất hào hứng.

Mẹ ơi là ai nha, chôn người thôi mà cần phải vội như vậy? Chí ít cũng làm chút tang ma khâm liệm cái gì chứ?

Có khi nào lại là xuyên?

Dễ lắm, đại loại bị đâm chết rồi, xuyên sang kiếp khác là bị đâm chờ chết, mở mắt bên cạnh đã có sẵn vợ trẻ. Trước kia đọc xuyên không, tình huống này thật nhiều lắm, nhưng thường đều là vợ trẻ son sắt với chồng bệnh kia. Đâu có gặp phải con vợ nào bạc bẽo, trông cho chồng chết sớm thế này?

M* nó con dâm phụ ...

Khụ, bỏ đi cái này không trọng yếu, trọng yếu là sắp bị chôn sống.

Quá kinh hiểm đi.

Nếu mà hắn tỉnh dậy trễ nữa khắc, kết cục không được phép lạc quan. Khẳng định bốn phía sẽ tối om om, dưỡng khí dần thiếu, hô hào không ai nghe thấy, chết ngạt đầy thảm thiết. Để rồi 800 năm sau, một đám khảo cổ đi ngang qua tình cờ đào lên, sẽ phát hiện bên trong quan tài có một đoạn cào cấu đầy thương tâm, “lão tử còn chưa chết, xxx con bitch”.

Tình huống khẩn cấp như vậy, thường sẽ bộc phát sức mạnh tiểm ẩn.

- Chậm đã, ta chưa chết ...

Lăng Phong mắt vẫn tối thui, gian nan mở miệng luôn :

- Bác sĩ, lang trung, đại phu, thầy thuốc ... Cho dù là gì, ngươi cũng hành y nha. Tự tin kiên trì, không bỏ cuộc. Chưa đến lúc cuối cùng, không thể vứt bỏ bệnh nhân đâu ...

Trong lúc còn chưa rõ mình đang ở đâu, nói câu hên xui không chừng lại được ném về thời hiện đại thì sao? Cũng chỉ hiện đại mới có loại vợ muốn chồng chết nhanh còn cải giá. Cho nên Phong ca có bao nhiêu danh từ đều gọi ra hết.

Tình hình trong phòng lập tức ngưng trọng ...

Một người kinh hiểm. Một người kinh hỉ. Hai người kinh hãi.

Cũng không biết là ai hô đầu tiên :

- Á, quỷ ...

- Ta không phải quỷ! Là bệnh.

Tên đệ tử quý hóa bỏ chạy luôn, để lại sư phụ Lưu đại phu hai mắt trợn tròn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lăng Phong.

Lăng Phong tuy chưa mở được mắt, vẫn gắng nhếch miệng cười một cái thật duyên dáng :

- Còn đó không? Ta thật không phải quỷ.

Lưu đại phu đờ đẫn gật đầu.

Mắt thì vẫn nhắm, mồm thì máy động. Này m* nó còn kinh dị hơn cả quỷ.

Chưa hết, cái xác quỷ kia lại nói :

- Tục ngữ nói phải, sống càng lâu gan càng lớn. Nghe thấy hơi thở lão tiên sinh vẫn dồn dập lớn mạnh, quả nhiên bình tĩnh hơn lớp trẻ nhiều lắm ...

- Lão phu không ... dám nhận.

Sau đó Lưu đại phu sợ hãi một tiếng :

- Quỷ a ...

- Ấy, đừng vứt bỏ ta chứ!

...

Nửa ngày sau.

Trong gian phòng, tiểu cô nương Tạ Phi Yến vẫn đang chăm chỉ xem thương thế cho Lăng Phong, chốc chốc bắt mạch, chốc chốc lại sờ trán. Hiện cô bé một thân tắm rửa ăn mặc, cũng sinh ra phấn nộn đáng yêu.

Bên cạnh là nữ hiệp hồng y, nàng ta nghe nói Lăng Phong đã nói được, vội chạy trở về. Chỉ là về đến nơi lại thấy hắn y như cũ. Nàng sốt sắng hỏi :

- Tiểu muội muội, sao rồi?

Tạ Phi Yến không thể trả lời, chỉ ngẩng mặt đăm chiêu, ý tứ chính cô cũng không hiểu ra sao.

Nữ hiệp hồng y không khỏi lẩm bẩm :

- Vừa rồi rõ là đã tỉnh lại nói được. Ta vừa quay lại thì đã hơi thở yếu ớt như trước. Rút cục là sao nha?

- Chắc chỉ là hồi quang phản chiếu.

Tần Quyền đang đứng ở cửa, lười nhác khoanh tay phán một câu.

Nữ hiệp hồng y quay đầu ra tỏ vẻ bất mãn :

- Ngươi không phải là huynh đệ của hắn sao? Trông cho hắn chết như vậy?

Tần Quyền chỉ cười gượng, làm gì mà hung dữ như vậy chứ?

Ở với Lăng Phong lâu, Tần Quyền cũng dần quen thói lạc quan tếu táo của Tứ ca. Vốn dĩ Tần Quyền cũng là loại người này. Hắn nào có ý muốn Tứ ca chết. Nếu thực nghĩ thế, hắn đã bỏ đi từ lâu. Trái ngược, Tần Quyền còn nắm chắn Tứ ca không chết được.

Thạch Sơn ngồi ở ngoài sân, cũng đưa mắt nhìn vào trong phòng, hỏi Lăng Hổ :

- Thạch Phi, cô ta là ai vậy? Bản lĩnh xem ra rất khá, lại rất quan tâm đến Lăng huynh đệ.

- Đệ không biết. Đệ cũng là lần đầu gặp nàng ta.

Lăng Hổ đáp gọn, đưa mắt nhìn Tần Quyền đang đi ra sân. Nói về độ thân với Lăng Phong, Lăng Hổ vẫn kém Tần Quyền một chút.

Tần Quyền đúng là đã xác định được 8 phần cô gái này là ai. Cô gái này chính là nữ lão bản đổ phường Thiên Địa ở Trường An, chỉ không hiểu sao lại bộ dáng nữ hiệp giang hồ, còn chạy đến tận đây.

Tần Quyền còn nhớ rõ, sáng hôm sau khi Lăng Phong đánh bạc ở đó, Tần Quyền bị Lăng Vân bắt chạy đi tìm, còn bắt gặp hai người này ở cùng một phòng khách điếm. Cô gái kia lấp ló trên giường, không phải tình nhân thậm thụt thì là gì được.

Tần Quyền nhún nhún vai :

- Tình nhân chăng?

- Hừ, ngươi nói ai là tình nhân của ai?

Có ai đó bất mãn nói.

Là tên thanh niên vẫn đi cùng vị nữ hiệp nọ. Kẻ này từ khi đến đây cũng án ngữ một góc sân, mặt mày hằm hằm khó chịu. Nữ hiệp nọ đi đâu gã đi theo đó, xưng hô hình như là sư huynh sư muội.

Tần Quyền đã nhớ ra nốt, tên này chính là lão bản đổ phường lần đó.

Anh em cũng dễ dàng nhìn ra, tên này đang ghen với Lăng Phong.

Nói ra thì, Quyền đệ cũng đố kỵ với Phong ca lắm.

Ở đây hiện có hai nữ nhân xinh đẹp. Nữ hiệp hồng y kia đã lộ rõ sự quan tâm đến Lăng Phong. Còn Nguyệt Dung, tuy không tỏ thái độ rõ ra, nhưng hành vi của nàng cũng cho thấy nàng lo lắng cho hắn.

Tần Quyền hất hàm hỏi sang :

- Ngươi ngứa mắt thì vào trong một đao là xong nha, đứng đó cắn rứt như đàn bà.

- Ngươi nói ai đàn bà?

- Hê, muốn đánh nhau? Ta chính là đang kiếm chuyện đấy.

- Đến đây, Hà mỗ trước nay cũng rất thích bồi chuyện.

Hai tên này đều phường nóng tính, sẵn bực mình ngứa ngáy mấy ngày, nói chưa đến vài câu đã động đao động kiếm đánh nhau.

Mới qua lại chưa được vài chiêu, đã có vài tiếng can ngăn :

- Sư huynh!

- Các vị, đều là bằng hữu của Triều gia trang, sao phải phải tranh chấp chút việc vặt vãnh chứ?

Người trước là nữ hiệp hồng y, lời sau là của một người vẫn đi cùng Triều Lam, Ngô sư gia. Họ Ngô này chừng 30, ăn mặc trường bào thư sinh, đầu quấn khăn vải, tay cầm phiến lông chim phe phẩy, thật rất giống vai quân sư Gia Cát Lượng.

Tần Quyền và tên họ Hà đánh tách nhau ra.

Ngô sư gia bỗng tiến tới chắp tay với nữ hiệp hồng y nói :

- Thiên Vương mời hai vị qua phòng khách chốc lát.

Hồng y nữ hiệp liền liếc vào trong phòng, nhìn Lăng Phong thở dài một cái như chia tay, rồi cùng họ Hà đi theo Ngô sư gia.

Mấy người nọ vừa đi khuất, chỉ thấy Nguyệt Dung cũng đi ra sân, đánh mắt với Thạch Sơn.

Hai người ra một góc, Thạch Sơn liền nhỏ giọng :

- Ngũ Nương, cô phát hiện ra gì rồi sao?

- Ừm, là chuyện của cặp nam nữ.

Mặc dù lo lắng cho Lăng Phong, nhưng Nguyệt Dung lại càng để ý đến hai người kia hơn. Ngay từ khi gặp gỡ cô đã nghi ngờ bọn họ có gì không đúng.

Nguyệt Dung hạ giọng :

- Ta chỉ đoán thôi. Ngươi có nhớ vụ một đổ phường ở Trường An không?

- Đổ phường? Ta hình như không tham gia vụ đổ phường nào, không biết.

Nguyệt Dung nói :

- Thực ra ta cũng không trực tiếp tham gia. Lần đó là đích thân đại nhân đến nghe ngóng. Nhưng hồ sơ thì đại nhân có để ta xem. Nếu ta nhớ không sai, trước khi bị đóng cửa, cặp nam nữ lão bản là một nam một nữ, xưng hô sư huynh muội đều còn rất trẻ. Nam họ Hà dùng đao, nữ xưng Hồng lão bản dùng kiếm. Chiếu theo miêu tả này, thì đều trùng hợp.

Thạch Sơn tin tưởng trí nhớ của Nguyệt Dung. Nói đùa, nàng ta nhưng là tổ trưởng Ưng tổ Mật Thám ty, có thể đánh nhau thì nàng kém, nhưng về trí nhớ thì rất tốt.

Nhưng gã vẫn thấy không đúng, nói :

- Nhưng mà, kia là Trường An, đây là Hà Bắc. Thiên hạ vạn vạn người ...

- Dù sao hai người này khẳng định có vấn đề.

Thạch Sơn nói :

- Cứ cho là có mưu đồ. Vậy làm sao cô ta lại quan tâm đến Lăng Phong? Không lẽ là một bọn cả.

- Chỉ có chờ hắn tỉnh lại mới biết được.

Thạch Sơn quen Lăng Phong không bao nhiêu. Gã có hảo cảm với Lăng Phong, chủ yếu vì chuyện Lăng Phong thu nhận Thạch Phi sư đệ gã làm Lăng Hổ, chứ không phải vì cùng là mật thám. Thân là tổ trưởng Hổ tổ, nếu Lăng Phong thật sự là gian, Thạch Sơn sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ nắm bắt Lăng Phong.

Thạch Sơn bỗng hỏi :

- Nếu hắn thực sự là gian tế, cô sẽ làm gì?

Nguyệt Dung trầm mặc một lát, mãi sau mới không tình nguyện nói :

- Ta cũng không biết.

Nguyệt Dung đối với Lăng Phong là một loạt khúc chiết khó giải.

Hai người chẳng phải tình nhân, nhưng lại nợ ân tình nhau.

Nguyệt Dung nghi ngờ Lăng Phong nhiều hơn hẳn Thạch Sơn, nhất là sau chuyện với Nam phủ ở Đại Danh. Có chăng là nàng cố tình ép nó xuống, gắng tin Lăng Phong. Cảm xúc nói cho nàng, Lăng Phong không phải gian tế.

Lần nọ nàng nỏi hắn chuyện Mật thám ty. Nếu là gian tế, khẳng định sẽ trả lời tỉ mỉ, che giấu thân phận, bày ra lý do kín kẽ. Nào có ai như hắn, trả lời lộn tùng phèo lên, lúc thì để kiếm tiền, lúc thì vì trung tâm.

Nhưng lý do trọng yếu nhất là, hắn đã cứu nàng.

Hắn cứu nàng 3 lần vì cái gì?

Nàng cũng không phải chỉ huy sứ, lấy lòng nàng không tác dụng gì cả. Muốn lấy tình báo từ chỗ nàng sao?

Hay vì yêu thích nàng? Nguyệt Dung không cảm giác được tình cảm của hắn. Nếu hắn có mưu đồ, khắc phải lộ ra tình cảm từ sớm.

...

Một canh giờ sau, khi trời chuyển tối.

Gia nhân Triều gia trang đang bận rộn tiếp khá nhiều khách nhân, nghe nói là các lộ anh hùng Hà Bắc được Triều gia mời đến. Đám Tần Quyền không được mời, nhưng cũng đã tìm chỗ nào đó ăn tối. Nguyệt Dung Thạch Sơn thì không rõ đi đâu.

Gian nhỏ hậu viện, Tạ Phi Yến đã nấu xong thuốc trở về phòng.

Cô bé mở cửa, định vào thay băng, bó lại vết thương cho Lăng Phong.

Rất nhanh, cửa phòng lại hé mở, Tạ Phi Yến bộ dáng hớt hải chạy ra, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, miệng giống như muốn hô lớn lại không nói được.

Nhìn qua khe cửa, chỉ thấy trong phòng trống trơn, Lăng Phong đã không thấy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play