Lăng Vân lờ mờ tỉnh lại. Nàng phát giác mình nằm trên một giường trúc đơn sơ, tứ chi vẫn mềm nhũn không có chút khí lực. Hoảng hốt kiểm tra thân thể, nàng thầm hô may mắn, dường như vẫn chưa xảy ra chuyện xấu gì.
Lăng Vân gắng gượng mở mắt đánh giá bốn phía.
Đây là một gian mật thất khá âm u, xung quanh vô cùng im ắng. Sự yên tĩnh khiến nàng sinh lo sợ. Lăng Vân muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng lại không tài nào động đậy được.
Cái cảm giác "lực bất tòng tâm" này gợi cho Lăng Vân nhớ lại một kỷ niệm cũ. Lúc đó, nàng rơi xuống nước, giãy dụa đến kiệt sức, hơi thở dần cạn kiệt, cả người muốn vùng vẫy nổi lên lại không tài nào làm được. Thế rồi người kia xuất hiện, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khiến nàng buông lỏng mặc hắn bài bố. Cái khoảnh khắc đó đi sâu vào trái tim nàng, cho đến giờ vẫn không thể bỏ ra được.
Lăng Vân muốn kêu cứu thật to, rút cục chỉ phát ra thanh âm ngắt quãng :
- Có ai ... không? Cứu ...
- Tiểu thư, ta tới cứu nàng.
Một tiếng cười dâm tà vang lên, khiến Lăng Vân cả kinh hồn phi phách tán.
Tên bắt cóc che miệng bằng vải đen, nhìn không rõ khuôn mặt. Nhưng kẻ này đầu tóc lại cột đầy đủ, không trọc như tên hòa thượng vừa rồi.
Lăng Vân cố gắng bảo trì sự bình tĩnh. Kẻ xấu rõ ràng đã dùng mê hương khiến nàng bất tỉnh, nếu là dâm tặc thông thường, trước sắc đẹp của Lăng Vân chỉ e sẽ không đợi nàng tỉnh lại mà đã tàn phá nàng từ lâu, xong xuôi bỏ đi luôn chẳng phải càng thêm bí ẩn sao?
Lăng Vân liền ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Nàng hy vọng tên này không nhắm vào thân thể mình, mà vào tiền tài hay vào Lăng gia gì đó. Nếu đúng như vậy, nàng có thể xử lý được.
Về cơ bản, kể từ khi biết tin Lăng Phong sống chết không rõ, lại nghĩ lung tung là do số mệnh của mình, Lăng Vân dần sinh chán nản buông xuôi. Bây giờ kẻ nào kề dao bên cổ đòi nàng giao ra tiền bạc giấy tờ, không biết chừng nàng sẽ giao ra sạch sẽ.
Lăng Vân mấp máy môi, nói ngắt quãng :
- Ngươi ... muốn ... gì?
Giọng nàng yếu ớt, kết hợp với dáng người nhu nhuyễn vô lực, càng dễ khiến nam nhân sinh dâm ý.
Tên kia nuốt nước bọt cái "ực", mắt đảo liên hồi trên thân thể nàng :
- Tiểu thư yên tâm, ta bảo đảm sẽ không làm loạn, trừ phi tiểu thư van xin ta.
Lăng Vân khóc không ra nước mắt :
- Ngươi ... không sợ ... ta tố cáo ngươi?
- Haha. Còn mạnh miệng? Quả nhiên Tô Châu đệ nhất nữ thương. Nàng biết ta là ai sao? Vả lại, nàng đi buôn, không biết đã ăn nằm với bao nhiêu người a, còn ra vẻ cái gì? Tên họ Từ kia, còn không phải vì gia sản của Lăng gia mà nhẫn nhịn sao? Nàng nghĩ mình là ai? Tiểu thư danh giá hay tài nữ thuyền hoa?
- Vô sỉ! - Lăng Vân tức giận mắng.
Tên kia vẫn nhởn nha :
- Mắng ta? Khinh ta? Hừ, ta ghét nhất chính là thái độ này của nàng. Chờ thêm một lát, nàng cũng sẽ giống dâm phụ cầu khẩn ta mà thôi.
Giọng điệu của "dâm tặc" bỗng khiến Lăng Vân thấy có gì đó quen thuộc.
Lăng Vân bỗng nhiên rùng mình, không hiểu sao trong lúc khẩn yếu, nàng lại có thể nhận ra giọng nói của kẻ này.
- Ngươi là ... Giang Nam Tài Tử kia?
Tên dâm tặc sững người. Gã dường như đã bị Lăng Vân nói trúng thân phận.
Mắt gã lộ sát khí, gằn giọng cười :
- Không hổ Lăng tiểu thư, băng tuyết thông minh như vậy. Xem ra lần này ta phải phá lệ thôi.
...
Dương Diên Hi xuất thân con cháu danh môn, học sinh ưu tú của thư viện Giang Nam, từ nhỏ đã nổi danh khắp vùng. Đùng một cái gã thi hỏng tiến sĩ, bị người khác khinh bỉ. Hoặc có khi chính gã "tự kỷ ám thị" nghĩ người khác đang khinh bỉ mình, chứ cũng chẳng ai nói gì gã.
Như một con thú bị thương, Dương Diên Hi sinh lệch lạc tâm lý, muốn trừng phạt bất kỳ kẻ nào khinh thị mình.
Lần gặp ở khách điếm, Dương Diên Hi bị Lăng Vân phớt lờ khiến hắn bị tổn thương, mới sinh động cơ bắt cóc. Tất nhiên còn vì nàng quá mức xinh đẹp, khiến gã thèm thuồng không cưỡng được.
Thực ra, Dương Diên Hi và hòa thượng kia đã làm trò này hai ba lần. Tiểu thư phu nhân nhà giàu cổ đại, ngoài đi chợ mua trang sức cũng chỉ còn đi chùa cầu Phật. Phàm nữ nhân nào lọt mắt hai tên biến thái, Dương Diên Hi sẽ cùng hòa thượng bày kế thả mê hương, đem xuống hầm giở trò, xong xuôi âm thầm thả đi.
Mấy vụ trước đều trót lọt cả. Danh tiết làm đầu, mấy nữ nhân kia xong chuyện đều phải âm thầm giữ kín, coi như bí mật "sống để bụng chết mang theo" mà thôi. Vả lại họ Dương hành sự cũng không cởi bịt mặt, bọn họ cũng không thể biết là ai, càng không thể nghĩ đến là Dương “đại tài tử” nức tiếng Giang Nam kia.
Lăng Vân đang run rẩy, nàng tự mắng chính mình.
Thà không nói ra tên đối phương thì thôi, đã nói ra chỉ e khó lòng ra khỏi chỗ này.
Chỉ là nghĩ lại, nếu không nói, nàng cũng chắc gì thoát được ma trảo của hắn?
- Đại tiểu thư ...
Đúng lúc này, có tiếng gọi ở bên ngoài.
Lăng Vân kích động hô lên :
- Có ai ... ư ...
Còn chưa kịp hô đủ đã bị Dương Diên Hị bịt miệng, mồ hôi của gã bắt đầu tuôn ra.
Nhân đây cũng phải phê bình lão Dương, bắt cóc được mỹ nữ mà còn dài dòng, xôi hỏng bỏng không là đáng.
...
Từ Tử Lăng và Cao Diệp đang ở ngay cửa mật thất. Đối diện là tên hòa thượng sặc sỡ kia, đang nằm ra đất khóe miệng rỉ máu, trên bụng gã còn có vết thương, nhưng coi bộ còn thoi thóp.
“Oáp”
Từ Tử Lăng đánh cái ngáp.
Đệ tử ưu tú Hoa Sơn xuống núi lần đầu, mãi mới có cơ hội hành hiệp trượng nghĩa, trừ hại cho bách tính. Vừa rồi mới chỉ tung chiêu cơ bản nhất trong Ô Mặc Kiếm pháp ra, ngay cả khí còn chưa vận, thằng nhãi trọc kia đã trọng thương mất tiêu, thật là mất cả hứng của Lăng ca. Còn tưởng đi tu cũng ít nhiều gắng mà học được tẹo da lông nội công Phật môn cái gì đó, cho Lăng ca thử cái chơi.
Lại nói, vốn dĩ đám Cao Diệp cũng không thể biết Lăng Vân gặp chuyện bên trong. Chẳng qua, Chu Tiểu Xuyên đến đem theo lời của Tần Quyền, nói chỉ sợ có kẻ sẽ hạ độc thủ với Lăng Vân gì đó, cho nên mấy người Cao Diệp mới đề cao cảnh giác.
Cái tên hòa thượng kia đặt mê hương xong, lại rón rén đi ra như thể ăn trộm. Mấy đứa Chu Công Cẩn lúc trước đều là dân trộm vặt kinh thành sống qua ngày, cái gì cao cấp còn có thể qua mặt chúng được, riêng bộ dáng lén lút kia thì không thể đánh lừa.
Vì thế, chuyện bắt cóc cưỡng gian đáng ra còn ly kỳ, cứ thế mà bại lộ.
Từ Tử Lăng đã nhận lời bảo hộ Lăng Vân, hận nhất là thằng nào làm hỏng chuyện của hắn, về sau còn làm sao ra giang hồ? Vì vậy không nói hai lời rút kiếm định tiễn hòa thượng kia về trời tây.
“Sang”
- A, tha mạng ...
- Đừng có giết hắn. Đem đến quan phủ lĩnh thưởng.
Cao Diệp vội vàng ngăn lại. Diệp ca chịu ảnh hưởng của Phong ca, rất biết tuân thủ pháp luật.
Từ Tử Lăng chỉ hừ nhẹ, vội lách người vào trong mật thất. Cao Diệp vội nói :
- Các ngươi trông chừng hắn, ta vào xem ...
Nói xong cũng vào theo, vừa vào đã nghe tiếp một đoạn y chang vừa rồi :
- A, tha mạng ...
- Đừng có giết hắn. Đem đến quan phủ lĩnh thưởng.
Chỉ thấy Dương Diên Hi tình trạng y chang tên hòa thượng bên ngoài, cũng bị một kiếm ngay bụng, chỉ cao hơn chỗ nọ có môt tấc.
Cao Diệp nhìn thấy Lăng Vân y phục vẫn chỉnh tề, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn vội vàng tiến lại :
- Lăng tiểu thư, cô ... cô không sao chứ?
Lăng Vân uể oải ngồi dậy :
- Đa tạ, ta không sao. May có hai người tới kịp.
- Tiểu thư không ... không cần khách ... khách sáo.
Cao Diệp vừa nói vừa muốn tự vả mồm, m* làm sao lại nói lắp nữa rồi?
Cao Diệp để ý Lăng Vân từ lâu, chỉ là hắn sợ sệt không dám thổ lộ. Hắn áng chừng Lăng Vân cũng không hề để ý đến mình. Cho nên hắn chỉ có thể âm thầm ở cạnh hết lòng bảo hộ, hy vọng một ngày đẹp trời nào đó nàng ấy sẽ phát hiện ra tấm lòng sắt son của “Diệp FA”.
Chẳng qua, nếu để Diệp ca gặp một người, chắc hẳn sẽ có ý nghĩ khác ngay, đó là Đại Đao. Đao ca cũng tính kiểu “âm thầm bên cạnh” như Diệp ca, thậm chí phí hẳn mấy năm, kết quả thất bại thảm hại.
Nữ nhân đa phần đều rất nhạy cảm, chỉ cần ngươi có ý tứ cạnh nàng, nàng ta đều sẽ nhận ra từ sớm. Nàng ấy vờ không để ý quá nửa là chờ ngươi nói ra trước. Sẽ không bao giờ có câu “hóa ra lâu nay huynh luôn ở cạnh muội”, mà chỉ có câu “huynh đừng ở cạnh muội nữa, muội đã có người khác”.
Cho nên, làm nam nhân thì phải chủ động, cứ như Phong ca mới được, khụ!
Nói ra thì, Diệp ca cũng muốn chủ động lắm. Chỉ buồn bực là mỗi lần có cơ hội nói chuyện, Diệp ca đều tự dưng lắp ba lắp bắp đến thảm. Hắn tự luyện tập bao nhiêu lần vẫn không bỏ được. Mấy đứa Chu Công Cẩn còn đặt cho hắn biệt danh “Diệp lắp bắp”.
Nhìn Cao Diệp cẩn thận hộ tống Lăng Vân đi ra, Chu Công Cẩn tặc lưỡi :
- Ài, nữ nhân quá xinh đẹp cũng thật khổ, đi đến đâu cũng bị sắc lang để mắt. Thật không biết trước kia đại tiểu thư ra ngoài làm ăn làm sao mà bình an ...
Triệu Tử Long bĩu môi :
- Gì đấy? Dám mơ tưởng cả đại tiểu thư?
Chu Công Cẩn lập tức trợn mắt :
- Nói gì đấy. Đại tiểu thư là người trời, ta chỉ cảm thán thế thôi. Tên Từ thiếu gia kia nghe nói danh môn thế gia, rồi đám tài tử gì đó, tất cả đều không xứng với đại tiểu thư.
Mấy đứa Chu Tiểu Xuyên đi cạnh cũng coi như tán đồng. Bọn hắn theo Lăng Phong từ những ngày đầu đi nam về bắc, đại tiểu thư Lăng Vân có thể không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng tuyệt đối nằm trong top 10, ngay cả Công Tôn Dao cũng kém một chút. Chỉ không biết cái vị thần nữ Thần Cung nọ đằng sau che mặt ra sao.
Triệu Tử Long lại hỏi :
- Vậy chứ ai có thể xứng với tiểu thư?
Chu Công Cẩn không biết đáp sao, chỉ liếc mắt hỏi Triệu Tử Long :
- Cao Đại ca dường như cũng có ý với đại tiểu thư thì phải?
- Cái này ta đã nhìn ra từ lâu.
Chu Công Cẩn đảo mắt nói :
- Này, mà có chắc đương gia và đại tiểu thư là tỷ đệ không vậy? Nếu không thì chẳng phải Cao đại ca và đương gia sẽ cùng tranh một người sao? Vậy không tốt lắm đâu. Đợt trước nghe nói đương gia và Phương đại ca cũng xích mích vì Công Tôn cô nương rồi.
- Chẳng phải lần ở Đại Danh đương gia đã nói rồi sao, hai người bọn họ là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.
Chu Công Cẩn liền gật gù :
- Nói vậy Đương gia là không thể rồi. Mặc dù Cao đại ca thì cũng ... không xứng lắm, khụ. Nhưng mà, dù sao cũng hy vọng thành, còn hơn tên Từ thiếu gia kia. Xem ra phải ủng hộ Cao đại ca thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT