Một khách điếm nào đó ở Đại Danh.

Trong một căn phòng, một mỹ nữ đang thẩn thờ.

Nàng chỉ mặc váy ngủ mỏng manh, bó sát lấy cơ thể, tôn lên từng đường cong mê hoặc. Nàng ta hình như vừa tẩy rửa xong, làn da trắng mịn ẩn hiện, mái tóc đen dài bóng mượt còn ướt nước.

Lăng Vân tâm trạng khá hỗn loạn.

Nàng được Cao Diệp hộ tống, cũng chỉ vừa vào được thành. Mãi đến hôm qua loạn dân ngoài thành mới tán đi.

Thực ra, Từ Nguyên đã mấy lần khuyên hai bên quay ngược về hướng kinh thành. Chỉ là, giống như chuẩn bị có chiến sự gì đó, đường về Khai Phong không thông, bị quan quân chặn lại rất gắt. Sau một hồi bàn tính, bọn họ chỉ có thể đi tới, dù sao cứ vào một thành trì nào đó mới tốt, ở ngoài có chuyện không ai lo nổi.

Đoàn xe ngựa đến sát Đại Danh thì gặp được đám Lăng Hổ chờ sẵn ở một thôn nhỏ ngoài thành, Lăng Phong đã dặn dò hai bên hội ngộ nhau.

Chỉ là, vào được thành rồi, không hề có tin của Lăng Phong, Lăng Vân lại thất thần trong phòng.

Việc xây dựng thương điếm ở Hà Bắc hoàn toàn là nói dối. Mấy hôm nay nàng không phải lo chuyện buôn bán, ngồi nghĩ lung tung rất nhiều thứ. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, tất cả đều liên quan đến Lăng Phong.

Ngay lúc đầu quyết định đi Hà Bắc, Lăng Vân hoàn toàn không có mục đích cụ thể.

Lăng Vân muốn bỏ chạy khỏi cuộc hôn nhân với Từ gia. Vấn đề không phải ở Từ Nguyên, mà là kết hôn với ai nàng cũng muốn bỏ chạy.

Nếu nàng là nữ nhân bình thường, mười mấy năm quanh quẩn trong lồng son, cha mẹ môi chước, lấy chồng, sinh con, thì có lẽ đành chấp nhận cái số mệnh như vậy.

Nhưng Lăng Vân khác, nàng có năng lực của mình, trải qua kinh thương, nắm trong tay việc kinh thương cả một tộc, đi đây trải đó nhiều việc. Điều quan trọng, không ai quản nổi nàng, phụ thân mất, trưởng lão tiếng nói thậm chí dưới cả nàng, tộc trưởng Lăng Minh phải nghe nàng bày bố. Nếu bây giờ nàng nói không muốn lấy chồng, không ai ép được cả.

Mấy ngày nay nghĩ lại, lần đi Hà Bắc này, Lăng Vân thấy mình không phải chỉ muốn bỏ chạy một mình, mà muốn chạy theo Lăng Phong.

Nàng thậm chí nghĩ đến, hình như nàng muốn ... "làm nũng" cạnh hắn.

Cái cảm giác muốn "dựa dẫm" này, có lẽ bắt đầu từ lúc Lăng Phong cùng nàng bàn bạc mở Phong Vân tơ lụa.

Ban đầu Lăng Vân không để ý, thậm chí còn thấy thú vị mới mẻ. Từ trước nàng vẫn rất độc lập, chưa bao giờ có cảm giác muốn dựa vào ai, kể cả Lăng Chiến.

Dần dà, Lăng Vân nhận ra mình để tâm Lăng Phong khá nhiều, đôi khi chuyện lặt vặt quanh hắn nàng cũng muốn biết. Kỳ lạ nhất là bất kỳ nữ nhân nào xuất hiện cạnh hắn, Lăng Vân cũng thấy khó chịu theo.

Lăng Vân luôn nghĩ mình có suy nghĩ quan tâm Lăng Phong, đơn giản vì nàng là tỷ tỷ. Hai người có cùng nửa dòng máu, tỷ tỷ để tâm đến đệ đệ, chuyện này rất bình thường.

Cho đến lần ở dưới nước.

Thực ra, lần đó Lăng Vân vẫn còn một tia tỉnh táo, thậm chí trước lúc Lăng Phong lặn tới ôm lấy, Lăng Vân vẫn nhíu mắt nhìn thấy dáng hắn. Chính vì thấy Lăng Phong lao tới, Lăng Vân mới thả lỏng cơ thể không vùng vẫy. Nàng có niềm tin tuyệt đối khi thấy Lăng Phong xuất hiện, lần đám Long Bác Khôn tới phá khai trương, bóng lưng Lăng Phong phía trước chắn lấy khiến Lăng Vân nhớ mãi trong lòng.

Nội y, giày cao gót, trở thành vật bất ly thân của Lăng Vân. Cũng không phải vì nó giúp nàng đẹp ra, hay vì nó mặc vào tiện lợi gì đó. Mà vì, nó là do hắn làm riêng cho nàng.

Đêm hôm nội y bị mất, cũng không phải nàng ra ngoài hóng gió cho vui. Mà bởi vì sau khi Lăng Phong hỏi thăm quan tâm đến nàng rời đi, Lăng Vân bỗng xúc động khó ở. Nàng đem nội y ra mặc vào, mặc giày cao gót, nghĩ đến cảnh lần đó hắn mang giày cho mình, trong tim bỗng đập rộn ràng không thể kiểm soát. Cho nên sợ hãi bỏ ra ngoài cho thanh tỉnh.

Đến sáng phát hiện đồ bị mất, Lăng Vân sợ đến run rẩy, quên hết mọi thứ chạy qua trút cơn giận.

Nàng sợ Lăng Phong biết gì đó, mà chính nàng cũng không hiểu cái “gì đó” là gì.

Đến khi Lăng Phong giống như giận bỏ đi, Lăng Vân lại vô thức muốn níu kéo, bày ra tư thái thục nữ xưa nay chưa từng có mà nàng không hề nhận ra.

Những ngày sau đó đi Hà Bắc, Lăng Vân dần bình tĩnh quên đi. Nhưng đêm đến trong mơ nàng lại thấy hắn, tần suất càng ngày càng nhiều.

Lăng Phong đã đến Hà Bắc, nhưng chỉ để lại Lăng Hổ rồi rời thành. Sau đó trong thành giới nghiêm, bên ngoài nghe nói nạn dân tập trung cả mấy vạn người. Nghe đâu phía bắc còn có chiến sự nổ ra. Lăng Vân vô cùng lo lắng. Nàng chợt nhớ tới lời Lăng Phong, Hà Bắc sẽ có chuyện. Nàng lúc này bỗng cảm giác, hắn kỳ thực ... cao lớn vĩ đại hơn nàng tưởng, hắn biết nhiều hơn nàng tưởng.

Lăng Vân không có biện pháp tìm hiểu chuyện, chỉ có thể ngồi chờ trong lo lắng. Càng lo lắng, nàng càng nghĩ đến hắn nhiều hơn.

Nữ nhân nam nhân đều có mộng xuân, chỉ khác nhau là, nam nhân mơ có điểm “xôi thịt” hơn, trực tiếp nghĩ đến cảnh kia. Nữ nhân, nhẹ nhàng mông lung một chút. Đêm hôm qua, Lăng Vân đã mơ một giấc mơ ... đầy kinh hãi. Ban đầu là thấy hắn đánh nhau với đám nào đó, bị thương. Về sau, nàng chăm sóc cho hắn, rồi hai người ôm lấy nhau, rồi ...

Lăng Vân không thoát ra được, về sau đành buông lỏng chấp nhận, thầm nghĩ dù sao cũng chỉ trong mơ. Lúc tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nơi thần bí thế mà ... ẩm ướt.

Lăng Vân cuối cùng đã hiểu cái cảm giác kia là gì.

Nàng đã yêu hắn, yêu chính đệ đệ cùng cha khác mẹ kia.

Vì quá khủng hoảng với cái suy nghĩ điên cuồng này, Lăng Vân cả ngày nay không dám ngủ, nàng sợ nếu ngủ cái cảnh kia lại hiện ra. Nàng thấy mình hình như nghiện nó, nửa sợ nửa muốn. Lăng Vân tự chửi mình không biết bao nhiêu lần, nàng thấy mình thật hạ lưu vô sĩ, vi phạm cả luân thường.

Đúng lúc này có tiếng nha hoàn loáng thoáng :

- Đại tiểu thư ... đã ngủ ...

"Hắn về rồi?" Lăng Vân tim nhảy một cái. Giống như sợ bị bắt quả tang.

Lăng Vân tay chân thừa thải không biết làm gì, vội vội vàng vàng chụp lấy áo choàng khoác tạm lên người, chạy ra mở cửa.

Cửa vừa hé, nàng đã giành nói trước, cố che giấu lúng túng :

- Lăng Phong, ngươi quên ta ... A ...

Lăng Vân đưa tay che miệng.

...

Người đứng ngoài cửa không phải Lăng Phong, mà là Từ Nguyên.

Từ Nguyên hôm nay đặc biệt ăn bận chải chuốt, mua quà đem đến. Lăng Vân giận rõ lâu, gã làm kiểu gì nàng cũng tỏ thái độ không ưng. Tuy nàng ta đã chấp nhận chuyện kết hôn, nhưng chỉ lời nói, ngay cả cái hôn ước còn chưa thấy. Từ Nguyên là dân buôn bán, phàm cái gì chưa ký kết, gã không thể chủ quan, tốt nhất phải đóng cái dấu “nào đó” mới được.

Gã mặt mũi đang hồng hào phơi phới. Mấy hôm đi Hà Bắc, Lăng Vân cũng không hề nhắc chuyện rớt xuống sông, lại chỉ trầm tĩnh như xưa, Từ Nguyên nghĩ có lẽ nàng đã tha thứ.

Từ Nguyên luôn tự nhủ thằng nhãi kia là em vợ, không việc gì phải ghen. Thái độ của Lăng Phong mấy ngày đi cùng đến Hà Bắc, trừ hôm rớt nước ra, còn lại cũng tạm. Biết giữ khoảng cách với gã và Lăng Vân, Từ Nguyên dần nguôi đi, vì vậy cũng không kiếm chuyện.

Nhưng, vừa vào phòng lại bị dội một gáo nước lạnh.

Từ Nguyên hai tay run rẩy, mắt bắn hàn quang. Vừa rồi gã không hề nghe nhầm, vị hôn thê của mình nhắc tới tên chó chết kia, thái độ lại hấp tấp thế này, lửa ghen tức của gã bốc ngùn ngụt.

Gã nhìn Lăng Vân, khuôn mặt hồng hào, bàn tay ngọc ngà đang bụm miệng, ánh mắt thậm chí ướt át, cánh mũi phập phòng. Thân thể nàng chỉ có áo choàng mặc hờ, phía trong lớp áo váy mỏng manh, da thịt mờ mờ ảo ảo, bầu ngực tròn trịa hiện rõ.

Từ Nguyên chưa bao giờ gặp Lăng Vân kiểu này, chẳng lẽ chỉ có gặp tên Lăng Phong kia nàng ta mới ăn mặc thế này?

Từ Nguyên còn rõ một chuyện.

Chính là kiện nội y kia.

Không sai, chính gã đã lấy nó đi. Cũng không phải vì gã có thói quen biến thái nào. Phản chứng, gã còn chẳng biết vật kia là cái thứ gì. Nếu không phải nha hoàn Tiểu Tinh nói cho gã biết, Lăng đại ca làm cho Đại tiểu thư hai kiện “bảo vật” gì gì đó, tiểu thư rất thích, gã cũng chẳng nổi ý ăn trộm về xem như vậy.

Gã chỉ lấy được nội y, giày cao gót không biết Lăng Vân cất ở đâu.

Từ Nguyên căn bản không thể chấp nhận. Thứ đồ đụng chạm đến những chỗ cơ mật như vậy, làm gì có đạo lý để một “đệ đệ” làm, “muội muội” làm thì nghe còn được. Nhìn cái nội y kia trong tay, gã có cảm giác Lăng Phong vẫn luôn được chạm đến Lăng Vân hàng ngày, còn gã thì không.

Từ Nguyên thực sự phát điên.

Từ Nguyên không nói không rằng, đi vào ngồi xuống, đặt gói quà lên bàn.

Cố gắng giữ bình tĩnh, Từ Nguyên hỏi :

- Vân nhi, nàng chưa ngủ à?

- Ngươi ... đêm khuya tới có chuyện gì?

Lăng Vân cũng tự trấn tĩnh hỏi lại. Tiếng "Vân nhi" của Từ Nguyên khiến Lăng Vân tự nhiên rợn cả người bài xích.

Từ Nguyên bâng quơ nói ngập ngừng :

- Gần đây ngoài thành ... xảy ra vài chuyện ...

- Có chuyện gì? - Lăng Vân lo lắng hỏi.

Lăng Vân là người nhạy cảm, nàng đoán Từ Nguyên đang cố ý nói về Lăng Phong.

Từ Nguyên ghét cay ghét đắng Lăng Phong, nàng dĩ nhiên biết. Chỉ vì nàng năm lần bảy lượt nói Lăng Phong là thân đệ đệ, Từ Nguyên mới buông ra, nếu không với khả năng của Từ Nguyên, Lăng Phong khó lòng sống yên bấy lâu.

Nhưng sau chuyện đêm nay, không biết sẽ ra sao.

Ít nhất Từ Nguyên đang đêm chạy qua, lại còn giả vờ ngập ngừng, chỉ e gã biết chuyện liên quan đến Lăng Phong.

- Nghe nói vài nhóm người có chút võ công muốn phản loạn, bị Vương gia bắt giam.

- Có biết là những ai? - Lăng Vân tim thắt lại hỏi dồn.

Gần đây hễ chuyện gì dính đến Lăng Phong, nàng đều rối tung lên, mấy ngày nghĩ tới hắn quá nhiều, nàng chỉ mong hắn hiện ngay ra trước mắt cho nàng nhìn một cái là đủ.

Từ Nguyên tay nắm vào cạnh bàn, Lăng Vân càng như vậy, gã càng chịu không nổi.

Lăng Vân vừa tắm rửa xong, cả người hương thơm tỏa ra, kích thích Từ Nguyên từ lâu.

Từ Nguyên bấy lâu thèm muốn Lăng Vân, chẳng qua nàng ta cũng không phải hạng nữ nhân tầm thường, lại sớm muộn cũng thành vợ, gã cũng không vội, chỉ tìm nữ nhân khác phóng thích. Nhưng Lăng Vân hôm nay ăn mặc câu hồn, gã lại đang ghen tức điên cuồng, không muốn chờ nữa.

Từ Nguyên bỗng chồm qua, hai tay chụp lấy Lăng Vân, mắt đã đỏ bừng :

- Vân nhi, ta yêu nàng.

- Aaa, ngươi ...

Lăng Vân giật bắn cả người ngã luôn xuống sàn nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play