Lưu Cảnh mơ hồ cảm giác được mình đã hiểu được chân tướng rồi. Vì sao quân Văn Sính trú binh ngoài ba mươi dặm, không chịu đến Tân Dã, lại vì sao Lưu Biểu không cho Lưu Bị rút lui về phía nam?

Đã đầy đủ các manh mối, không phải là Lưu Biểu mượn đao giết người sao? Trong lòng Lưu Biểu rất rõ ràng, biết Tào Tháo lúc này sẽ không tiến công Kinh Châu. Kỳ thật căn bản Lưu Biểukhông cần thiết phải phái viện quân, y phái viện quân tiến đến, chỉ có một dụng ý, không không cho Lưu Bị rút lui về phía nam. Tự mình áp lương thực tiến đến, hoàn toàn là bởi vì Văn Sính không có lĩnh hội được dụng ý đích thực của Lưu Biểu, cho nên Lưu Biểu mới có thể vội vã ép mình rời khỏi như vậy.

Nhur vậy lấy sự đa mưu túc trí của Lưu Bị, y sẽ nhìn không ra dụng ý của Lưu Biểu sao? Y hẳn là nên giữ mình lại mới đúng. Một khi đã như vậy, vì sao Lưu Bị vội vàng thúc giục mình đi, y lại đang tính toán cái gì?

Nhưng đã không còn thời gian để Lưu Cảnh tiếp tục suy xét nữa, hắn vội vàng gọi Đặng Võ lại.

- Chờ một chút!

- Công tử, xảy ra chuyện gì?

Đặng Võ nhìn ra Lưu Cảnh sầu lo, quan tâm hỏi han.

– Ta lo lắng chúng ta sẽ gặp Tào quân phục kích!

Lưu Cảnh lo lắng nói.

Đặng Võ ngạc nhiên, thốt lên:

- Không thể nào! Quân Tào còn chưa tới, sao có thể như vậy?

- Chỉ là một loại trực giác!

Trong lòng Lưu Cảnh thở dài, loại trực giác này là đến từ Vu Cấm. Trên chiến trường Vu Cấm nhận ra hắn, bọn họ sẽ nhân cơ hội đối phó với mình hay không?

- Các huynh ở lại Tân Dã, một mình ta trở về!

Đặng Võ vẻ mặt khó xử:

- Nhưng quân lệnh như núi, tính tình Văn Soái không phải công từ không biết, cãi lại quân lệnh có thể phải chém đầu.

Lưu Cảnh cắn môi dưới, quả quyết:

– Ta sẽ đi kể lại tình hình cho Văn soái biết, tóm lại các huynh đệ nhất định phải lưu lại.

- Nhưng nếu công tử bị Tào quân chặn lại làm sao bây giờ?

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, lại nói:

- Có biện pháp giải quyết. Ta mang một trăm kỵ binh rời khỏi, cứ thế mà đi với tốc độ nhanh, quân Tào cho dù phát hiện ta rời khỏi, cũng không kịp chặn lại. Nhiều nhất nửa canh giờ, ta liền có thể chạy về đại doanh.

Đặng Võ nghĩ nửa ngày cũng không có kế khả thi, chỉ có thể như vậy.

Một khắc đồng hồ sau, Lưu Cảnh suất lĩnh một trăm kỵ binh Kinh Châu, dưới ánh tịch dương chiêu rọi rời khỏi huyện thành Tân Dã, hăng hái chạy vẻ hướng nam.

Ngay khi Lưu Cảnh vừa mới dẫn quân đi ra, hơn mười trinh thám của quân Tào lập tức vội vã chạy đến hướng bắc.

Lưu Bị khoanh tay đứng ở trên tường thành, nhìn kỵ binh Lưu Cảnh đi xa, y cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:

- Lưu Cảnh Thăng, ngươi nghĩ rằng Lưu Bị ta là người ngu sao?



Tương Dương, Lưu Biểu chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại trong phòng. Trong lòng của ông vô cùng căm tức, lúc đại quân gần đi, ông luôn dặn Văn Sính phải chú ý an toàn của Lưu Cảnh, kỳ thật chính là ám chỉ y, không cần phái Lưu Cảnh đi tiền tuyến.

Kỳ thật ông có thể không cho Lưu Cảnh đi lên phía bắc, nhưng để tỏ rõ thái độ, khiến người ta cho là ông kiên quyết chống lại quân Tào, ông để cho hai chất nhi Lưu Cảnh, Lưu Hổ bắc tiến chống Tào.

Không ngờ Văn Sính không có lĩnh hội dụng ý của ông, lại phái Lưu Cảnh đưa lương thực đi quân doanh của Lưu Bị. Điều này làm cho Lưu Biểu mang một bụng đầy giận dữ.

Không dễ dàng mới có cơ hội lần này, mượn tay quân Tào xử lý Lưu Bị, diệt trừ tai họa ở Kinh Châu, nhưng rắc rối của Văn Sính gây ra có thể phá hư kế hoạch lần này. Lưu Biểu lòng nóng như lửa đốt, đã phái người hoả tốc đi truyền tin cho Lưu Bị, không tiếc dùng sinh bệnh chính mình đến tạo áp lực. Sở dĩ truyền tin cho Lưu Bị mà không phải Lưu Cảnh, là vì Lưu Biểu hiểu rõ cháu của mình, Lưu Cảnh có thể sẽ kháng mệnh bất tuân, mặc kệ sinh bệnh bản thân hắn.

Nhưng Lưu Bị thì sẽ không, y nhất định sẽ bức Lưu Cảnh rời khỏi, nếu không y sẽ không chịu nổi sự tổn thất thanh danh này.

Hiện tại Lưu Biểu rất lo lắng thời gian có kịp tới hay không?

- Văn Sính chết tiệt!

Lưu Biểu cúi đầu mắng một tiếng, vậy mà không hiểu ý đồ của mình, còn làm chủ tướng cái gì nữa.

- Phụ thân!

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lưu Kỳ.

- Hài nhi có thể vào không?

- Vào đi!

Lưu Biểu ổn định tinh thần, quay lại chỗ của mình ngồi xuống. Y không muốn để con nhìn ra sự thất thổ của bản thân, đương nhiên, cũng không muốn để con hiểu được tâm tư của mình. Lưu Kỳ bước nhanh đi vào, quỳ xuống cúi đầu hành lễ:

- Bái kiến phụ thân!

- Ừ! Con ta có chuyện gì không?

- Hài nhi đặc biệt tới thăm phụ thân, không biết bệnh tình của phụ thân đã tốt hơn chút nào chưa?

Lưu Biểu quả thật có bị bệnh cảm nhẹ, nhưng rất nhỏ, vẫn còn lâu mới cần phải gọi Lưu Cảnh trở về, trong lòng Lưu Kỳ cũng hiểu được.

Tuy nhiên ý nghĩ của Lưu Kỳ cũng không sâu sắc, y biết vì phụ thân không muốn khiến Cảnh đệ mạo hiểm ở chiến trường, một khi Cảnh đệ gặp chuyện không may, phụ thân không có cách nào giáo phó với thúc phụ đã khuất.

Cho nên Lưu Kỳ chủ động thay phụ thân, viết thư cho Lưu Bị, cốt phải để Lưu Cảnh trở vê Tương Dương.

Lưu Biểu gật gật đầu, bảo:

- Còn hơi có chút đau đầu, nhưng đã đỡ hơn nhiều không cần phải lo lắng cho ta!

-Phụ thân, tuy rằng Cảnh đệ luyện võ, nhưng kinh nghiệm của đệ ấy vẫn còn chưa đủ, gấp gáp để đệ ấy ra trận. Hài nhi rất lo lắng an nguy của Cảnh đệ.

– Ta không phải viết thư rồi sao?

Lưu Biểu có chút không vui nói:

- Sai nó trở về thì không có vấn đề gì rồi, con còn lo lắng cái gì?

- Phụ thân, hài nhi không phải có ý này!

Lưu Biểu ngần ra, hỏi:

- Vậy ý con là gì?

Lưu Kỳ cắn môi một cái, nhất thời không trả lời. Trong lòng Lưu Biểu càng thêm kỳ quái, y cảm giác đứa con cả hơi khác thường, hơn nữa loại khác thường này không phải hôm nay mới có, trong khoảng thời gian này đứa con cả vẫn luôn hơi khác thường.

Chỉ có điều sự vụ bận rộn mà nhất thời Lưu Biểu chẳng quan tâm hỏi, hiện tại đứa con cả muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề, khiến Lưu Biểu cảm giác cần thiết phải cùng đứa con cả nói một chút.

Ngữ khí của Lưu Biểu trở nên ôn hòa đứng lên, khẽ cười nói:

- Con nói đi. Phụ thân nghe!

Khi ánh mắt phụ thân nhìn chăm chú, Lưu Kỳ lấy hết dũng khí nói:

- Hài nhi hy vọng phụ thân có thể sắp xếp Cảnh đệ đi trấn thủ Giang Hạ.

Lưu Biểu ngây ngẩn cả người. Y không nghĩ tới đứa con cả đề xuất cái phương án này, để cháu trai đi thủ Giang Hạ, tại sao y phải nghĩ đến Giang Hạ, mà không phải nơi khác? Lưu Biểu không có lập tức nghi ngờ, trầm ngâm một chút hỏi:

- Mấy ngày nay con vẫn suy nghĩ về chuyện này?

Hai ngày nay Lưu Kỳ tâm sự nặng nề, thật ra là y đang suy nghĩ thế lực của mình. Từ khi phụ thân cùng Thái Mạo đồng ý tạm thời gác lại chuyện hôn sự, Lưu Kỳ liền ý thức được, phụ thân đã ở nhượng bộ trong việc hôn sự với Thái gia rồi.

Theo biểu hiện của mẫu thân Thái phu nhân trong khoảng thời gian này rất yên lặng, vô cùng có khả năng cuối cùng là huynh đệ Lưu Tông cưới Thái Thiếu Dư. Nếu là như vậy, y sẽ cưới con gái Khoái gia làm vợ, tranh thủ sự ủng hộ Khoái gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play