Văn Sính đã nghe thấy tiếng Lưu Cảnh hô đao hạ lưu nhân ở ngoài trướng, trong lòng của y ngẩn ra, chẳng lẽ Lưu Cảnh cùng Đồn trưởng nho nhỏ này còn có giao tình gì hay sao?
Theo lý, chức vụ của Lưu Cảnh cũng không cao, chỉ là một Quân hầu nho nhỏ, hắn không có tư cách thay Ngụy Diên cầu tình. Chỉ có điều thân phận của hắn đặc thù, là cháu ruột Lưu Biểu, cho dù là Thái Mạo cũng phải nể mặt.
Tuy nhiên Văn Sính luôn luôn nghiêm khắc chính đại, muốn cho y bỏ qua cho Ngụy Diên, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy. Trong lòng Lưu Cảnh không yên, hắn chỉ phải kiên trì nói:
- Tướng tài Kinh Châu khó cầu, mong Văn Soái tha cho Ngụy Diên một mạng!
- Cảnh công tử tương lai cũng sẽ trở thành tướng cầm binh, quân pháp như núi, nếu đáng chết lại tha mạng, nên phạt lại vô sự. Cho qua như thế, Cảnh công tử lấy gì để kẻ dưới phục tùng?
- Việc này.....
Lưu Cảnh với tình huống của Ngụy Diên cũng không biết, nhất thời không tìm thấy lý do cầu tình.
Lúc này, chỉ nghe Ngụy Diên ở ngoài trướng vải hô to:
- Quân pháp như núi không sai, nhưng Ngụy Diên ta tội không đáng chết. Văn Soái khinh tội trọng phạt, làm sao kẻ dưới có thể phục tùng?
Văn Sính biến sắc, lời này của Ngụy Diên lọt vào tai, vừa muốn hét lớn thì Lưu Cảnh lại nắm lấy cơ hội nói:
- Văn Soái, có thể nghe y biện bạch một phần nữa hay không? Nếu không ngộ sát quân sĩ, cũng sẽ tổn hại thanh danh của Văn Soái trong quân!
Kỳ thật Văn Sính cũng muốn nghe Ngụy Diên giải thích một chút, trong lòng của y mơ hồ cảm giác sự tình không chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ có điều chức vị Ngụy Diên thấp kém, y nhất thời không kéo được mặt mũi, hiện tại nếu Lưu Cảnh cầu tình, Văn Sính cũng liền thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế).
- Xem như nẻ mặt của Cảnh công tử, ta cho y một cơ hội biện bạch. Đưa vào đây!
Mấy tên lính đem Ngụy Diên đưa vào, ẩn y quỳ xuống. Văn Sính lạnh lùng nhìn y nói:
- Nói đi! Ngươi có cái gì không phục, cứ việc nói!
Ngụy Diên tìm được đường sống trong chỗ chết, liếc mắt cảm kích nhìn Lưu Cảnh một cái, lúc này mới trầm giọng nói:
- Ty chức là trinh sát tuần tra không nghiêm, làm cho trinh thám của Tào quân tới gần lều lớn, ty chức có tội không dám trốn tránh. Nhưng ty chức là Đồn trưởng, trước đó đã hướng Quân hầu xin mang tất cả năm mươi tên huynh đệ ra doanh, nhưng Quân hầu không chịu, chỉ cho ta mang hai mươi người, làm cho binh lực trinh sát tuần tra không đủ. Ty chức tuy có tội lớn, nhưng Quân hầu cũng có tội phái binh thất sách.
Văn Sính chắp tay sau lưng đi vài bước, trầm tư một lát, lại hỏi:
- Vậy có phải ngươi nói rõ với cấp trên, vì sao phải mang năm mươi binh lính trinh sát tuần tra?
- Ty chức nói rồi, phải trinh sát tuần tra ba mươi dặm đấy, hai mươi tên thủ hạ tuyệt đối không đủ, sẽ xuất hiện lỗ hổng. Nhưng Quân hầu không nghe, nói chỉ cấp hai mươi người, một người cũng không hơn.
Trong lòng Văn Sính hơi hơi tức giận, nói với thân binh xung quanh:
- Tìm cái tên Quân hầu này mang đến cho ta!
Một tên binh lính chạy như bay, không bao lâu, mang đến hai gã quan quân; một người là Quân hầu, người lãnh đạo trực tiếp Ngụy Diên, mà người còn lại là Nha tướng, là chủ quản quan quân.
Hai người cùng nhau quỳ một chân trên đất, hành lễ: - Tham kiến đại soái!.
– Ta hỏi các ngươi, vì sao chỉ cấp cho người này hai mươi người đi trinh sát tuần tra hơn ba mươi dặm bên trong rừng rậm. Các ngươi cho rằng hai mươi người đủ sao?
Quân hầu và Nha tướng nhìn nhau, hai người đều là người lọc lõi, trên đường sớm thương lượng đối sách, mặc dù là hạn chế quân cho Ngụy Diên, nhưng xảy ra sự tình, còn phải đem gạt bỏ trách nhiệm của mình.
Quân hầu dập đầu nói:
- Hồi bâm đại soái, thật sự là bởi vì chiến mã không đủ, cho nên mới không phê chuẩn cho y mang năm mươi người đi.
- Nói bậy!
Ngụy Diên không kìm nổi gầm lên giận dữ, lớn tiếng:
- Chiến mã là ta đi lĩnh, có quan hệ gì với ngươi đâu, rõ ràng chính là ngươi không muốn phái năm mươi người cho ta. Hơn nữa thủ hạ của ta năm mươi người mỗi người sẽ một ngựa, ngươi không thể nói là ngựa không đủ!
Quân hầu đỏ bừng cả mặt, nói không ra lời. Nha tướng lại không chút hoang mang nói:
- Hồi bẩm đại soái, Ngụy Diên này chống lại ty chức luôn luôn bướng binh không chịu thuần phục, không phục quân lệnh, là người nổi danh đau đầu trong quân. Phái bao nhiêu người là mệnh lệnh của Quân hầu, y chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được, không tới phiên y phản bác, chỉ trích Quân hầu phái binh quá ít, hai mươi người tuy rằng binh lực hơi ít, nhưng không thể trở thành cớ do y không làm tròn bổn phận, càng không thể khiến y đem trách nhiệm đổ lên đầu cấp trên. Mời đại soái minh giám!
Lưu Cảnh bên cạnh thấy y ngụy biện từ ngữ mạnh mẽ, không kìm nổi phản bác:
- Từ cổ chí kim, thừa nhận trách nhiệm đều từ trên xuống dưới, nếu có một ngày, một gã lính gác không làm tròn bổn phận làm cho Kinh Châu binh bại, chẳng lẽ Văn soái còn muốn đi giải thích Châu Mục rằng: Đây là trách nhiệm của lính nhỏ, không có quan hệ gì với y sao?
Trong đại trướng hoàn toàn yên tĩnh, Văn Sính chậm rãi gật đầu, bảo:
- Nha tướng Ngô Thanh phải chịu trách nhiệm, đưa ra ngoài đánh năm mươi gậy, giáng chức một bậc. Quân hầu phán đoán sai lầm, xuất binh bất lực, phải gánh trọng trách, đánh một trăm gậy, giáng chức một bậc. Ngụy Diên trinh sát tuần tra bất lực, quên trinh thám quân địch, thì gánh trách nhiệm chính, đánh ba mươi gậy, cách chức làm lính!
Chúng thân binh đem ba người đẩy đi ra, từng tiếng bốp bốp đánh xuống. Văn Sính lại quay sang Lưu Cảnh cười nói:
- Nhắc đến, còn phải cảm tạ Cảnh công từ nhắc nhở, ta suýt nữa xử phạt bất công, làm hỏng thanh danh rồi!
Lưu Cảnh khom người thi lễ, khiêm tốn nói:
- Văn Soái sai thì sửa, rất khiêm tốn. Lưu Cảnh kính nể đã lâu, nhưng ta còn có một chuyện muốn nhờ!
- Còn có chuyện gì, cứ việc nói, chỉ cần không trái với quân quy, ta cũng có thể suy xét.
Văn Sính khách khí như vậy, nói cho cùng, y cũng không đối đãi Lưu Cảnh như thuộc hạ của mình.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngụy Diên đang bị đánh vào mông bên ngoài trướng vải, thở dài nói:
- Chính là Ngụy Diên này, mặc dù y thoát được tính mạng, nhưng Nha tướng và Quân hầu chắc chắn sẽ không tha cho y. Tất nhiên y sẽ chết ở trong tay bọn họ, khẩn cầu Văn Soái điều y đến bên cạnh ta.
Cảnh công tử đúng là coi trọng Ngụy Diên này rồi, Văn Sính hiểu tâm tư của Lưu Cảnh, tuy nhiên đã ân tỉnh thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức), Văn Sính cũng vui vẻ đáp ứng:
- Được rồi! Đợi lát nữa ngươi là có thể đem y lĩnh đi.
…
- Ân cứu mạng của công từ, Ngụy Diên vô cùng cảm kích!
Trong quân trướng Lưu Cảnh, Ngụy Diên nhịn đau đau quỳ xuống dập đầu. Dù bị đánh đến máu thịt bầy nhầy, nhưng ba mươi gậy với y mà nói không coi vào đâu, không có thương gân động cốt, tĩnh dưỡng một hai ngày là xong.
Nhưng trong lòng của y lại có cảm kích được tái sinh một lần nữa. Nếu hôm nay Lưu Cảnh không cứu, thì hôm nay đầu y rơi xuống đất rồi, y không biết nên biểu đạt lòng cảm kích của mình như thế nào.
Lưu Cảnh không nâng y dậy, trấn an y vài câu, loại vở kịch cũ này Lưu Cảnh sẽ không tái diễn.
Lưu Cảnh khoanh tay lạnh lùng nói:
- Đầu tiên, ngươi không thể gọi ta là công tử, ngươi hiện tại là thủ hạ của ta, nên xưng ta là Quân hầu. Tiếp theo, ta cứu ngươi chẳng qua là cảm thấy Văn soái xử phạt bất công, cho nên ra mặt ngăn lại, chỉ là vì giữ quân kỷ, ta cũng không biết ngươi, không phải là vì cứu ngươi.
- Thứ ba, ngươi đừng cho là ta cứu ngươi rồi, ngươi sẽ có cái đó để dựa vào. Nếu ngươi dám can đảm xúc phạm quân kỷ, dám can đảm không sợ chết, cũng đồng nghĩa với việc ta sai lầm khi không giết ngươi. Ngươi nhớ chưa?
Ngụy Diên yên lặng gật đầu, đáp: - Ty chức nhớ kỹ!
Lưu Cảnh lại thản nhiên cười, nói:
- Tuy rằng Văn soái cách chức ngươi làm lính, nhưng ta cho rằng ngươi giáng chức một bậc là đủ. Cho nên, ngươi hiện tại đảm nhiệm Bá trường, cấp trên của ngươi là Đồn trưởng Lưu Hổ. Hãy làm cho thật tốt!
- Ty chức đã rõ, sẽ không để cho Quân hầu thất vọng!
Ngụy Diên thi lễ, một tên lính dìu y lui xuống. Lưu Hổ bên cạnh sớm nhẫn nhịn một bụng lời cần nói..., thấy Ngụy Diên, y lập tức kêu ầm lên:
- Người này nổi danh là ngang bướng, sao đệ có thể giao cho ta?
Lưu Cảnh vỗ vỗ bờ vai của Lưu Hổ, khẽ cười nói:
- Y không phải tên ngang bướng, tương lai có một ngày, y sẽ trở thành đại tướng uy chấn một phương, ta sẽ không nhìn lầm y.
Lưu Hổ gãi đầu, hình như hắn cũng đã nói lời này với mình về Cam Ninh giống như vậy rồi. Uy phong uy chấn một phương này có phần hơi rẻ rúm
Lưu Cảnh dường như hiểu được sự vò đầu bứt tai của y, vỗ một cái thật mạnh vào vai của y, tức giận nói:
- Còn không đi bố trí cho thủ hạ mới của huynh. Xem y tổn thương thể nào, bôi một chút thuốc gì đó, nhanh đi!
Lưu Hổ nhếch miệng đi ra ngoài, hai tay Lưu Cảnh để ở trước ngực, ngửa đầu nghĩ đến thu hoạch ngày hôm nay, loại cảm giác này giống như hắn ở kiếp trước giữa sông câu được một cá trích nặng ba cân, có một thu hoạch ngoài ý muốn niềm vui bất ngờ.
Đây chính là Ngụy Diên nha! Trong lịch sử Gia Cát Lượng nếu như nghe theo kế của y đi Tử Ngọ Cốc tập kích Trường An, lịch sử có lẽ sẽ được cải biến.
…
Màn đêm buống xuống, Thái Trung bước nhanh vào lều lớn của chủ soái, hướng Văn Sính chắp tay nói:
- Trọng Nghiệp tìm ta có việc sao?
Văn Sính gật gật đầu, nói:
- Vừa mới nhận được tin cấp báo của Tả tướng quân, lương thảo bên kia không đủ, hy vọng chúng ta có thể đưa qua một ít.
Thái Trung cười lạnh một tiếng, nói:
- Không phải lương thảo của y không đủ, mà là muôn thử xem chúng ta có đồng ý giúp y không!?
Văn Sính kinh ngạc nhìn Thái Trung liếc mắt một cái. Y luôn luôn xem thường Thái Trung này, tính cách tỉ tiện, ngu xuẩn vô tri, không nghĩ tới hôm nay người này lại phản ứng rất nhanh.
- Mặc kệ y là vì lý do gì, nếu đã phái người đến cầu viện, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Thái Tướng quân nghĩ như thế nào?
Tối qua Thái Trung bị Thái Mạo mỉa mai một phen, đã dần dần tỉnh ngộ, giết người cũng không nhất định phải mặt lộ vẻ hung tướng, có đôi khi sau nụ cười ẩn chưa đao sắc càng làm cho người khó lòng phòng bị.
Y thay đổi hung ác tàn bạo trước đây trở nên nho nhã lễ độ, với Văn Sính thêm phần kính trọng, với Lưu Cảnh cũng vô cùng chiếu cố.
Những việc này Văn Sính cũng đều biết. Y chỉ cảm thấy Thái Trung giống như thay đổi tính tình, rất nhanh y liền nghĩ thông, có lẽ đây là nguyên nhân của lần xuất chinh, không có Thái Mạo là chỗ dựa vững chắc, y không thể không kiềm chế.
Cho nên Văn Sính nói chuyện với Thái Trung, cũng mang thêm vài phần khách khí. Thái Trung quản lý viện binh, lương thảo đồ quân nhu đều do y quản lý, Văn Sính dùng giọng điệu thương lượng.
Thái Trung cũng liền cười nói:
- Trọng Nghiệp là một chủ soái, nếu chủ soái có lệnh, Thái Trung đương nhiên là phục tùng. Việc này lập tức phân phối lương thảo.
Chẩn chừ một chút, Thái Trung lại để nghị:
– Ta để nghị để Cảnh công tử hộ vệ lương thảo đi quân doanh của Lưu hoàng thúc. Văn Soái nghĩ như thế nào?
Văn Sính ngẫm nghĩ một chút, kỳ thật để Lưu Cảnh đi hộ tống cũng không tồi, hắn và Lưu Bị quan hệ chặt chẽ, để hắn đưa lương thực qua đó, càng có thể tiêu trừ ngờ vực vô căn cứ của Lưu Bị. Chỉ có điều để một mình hắn đi, Văn Sính lại không quá yên tâm.
Văn Sính đi đến trước bản đồ, tìm được nơi Lưu Bị đóng quân, ở tây bắc Tân Dã sườn núi Bác Vọng, là một chỗ đồi núi, cách nơi này ước chừng năm mươi dặm.
Theo tình báo trước mắt, Tào quân đang cùng Lưu Bị giằng co, cũng không có ý tiến công quân Kinh Tương.
Quan trọng hơn là chủ lực Hạ Hầu Đôn chưa tới, hiện tại chỉ điều thuộc câp Lý Điên và quân Lưu Bị giẳng co, còn chưa quá nguy hiểm, nếu hiện tại xuất phát, buổi sáng ngày mai lương thảo sẽ đến được quân doanh của Lưu Bị.
Văn Sính trầm ngâm một lát, tuy rằng y cần suy xét an toàn của Lưu Cảnh, nhưng y cũng cho rằng, nam nhi không qua mưa gió, vĩnh viễn cũng không thể trở thành cây lớn che trời.
- Có thể lệnh cho Đặng Võ dẫn một ngàn quân cùng Lưu Cảnh bảo hộ lương thực tới đó.
Đặng Võ là dân bản xứ Tân Dã, sinh ra trong đại tộc Đặng thị, võ nghệ cao cường, là người cẩn thận trầm ổn, vẫn là phụ tá đắc lực của Văn Sính, vô cùng quen thuộc địa hình vùng Tân Dã. Để y và Lưu Cảnh cùng đi, cho dù nửa đường bị Tào quân tập kích, cũng có thể thong dong ứng đối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT