- Chủ nhân nhà ngươi ở đâu? Nhìn chung quanh Lưu Cảnh một chút, không thấy thân ảnh của Đào Trạm, lúc này, trong suy nghĩ của hắn Đào Trạm vẫn là một người đàn ông trung niên điểm đạm, thạo sự đời.
Tùy tùng khẽ mỉm cười, đáp:
- Chủ nhân đã trở về, liền mệnh tiểu nhân đưa thiệp.
- Được rồi! Mời chuyển đến chủ nhân nhà ngươi, xế chiều ngày mai, ta sẽ đến đúng giờ.
Đám người vây quanh xem cũng dần tản đi. Thái Thú Lý Khuê Tương Dương lại trấn an mọi người ở Du Chước Sở, cam đoan sẽ mau chóng xây dựng lại lớn hơn tăng thêm khí phái quan nha, tạm thời cho bọn họ thuê nhà ở cách đó không xa để làm việc; đồng thời lại chia cho mỗi người hai trăm tiền hỗ trợ.
Trấn an được hết mọi người, Lý thái thú cũng trở về Tương Dương. Lúc này Lưu Hổ dẫn ngựa rời thuyền đi, Lưu Cảnh vội vàng tiến lên hỏi:
- Lấy được chưa?
Lưu Hổ lập tức vỗ vỗ áo da cười nói:
- Đều ở đây! Năm trăm phần, một phần cũng không ít.
Lưu Cảnh mừng rỡ, lập tức trở minh lên ngựa, mang theo Lưu Hổ dọc theo Bỉ Thủy vội vã đi về hướng Bắc.
Một lúc lâu sau, một tòa trang viên không lớn lắm hiên ra trước mắt bọn họ, trong trang viên có một tòa tháp cao màu đỏ làm cho cho người ta nhìn chăm chú. Hẳn là chỗ này, Cam Ninh nói đó là chỗ của y, trang viên tháp đỏ, nương tựa với nước, Lưu Cảnh chăm chú nhìn một lát, liền phóng ngựa hướng cửa chính của trang Viên mà đi.
Mới đến cửa lớn, cửa chính đã mở, Cam Ninh dẫn dắt nhóm thủ hạ từ trong trang viên ra đón. Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, xa xa cười nói:
- Cam tướng quân sao lại biết ta đến đây?
- Thủ hạ ta báo lại, việc Phàn Thành chấm dứt, ta phỏng chừng Cảnh công tử cũng nên tới rồi.
Cam Ninh đã từ thủ hạ biết chuyện phát sinh ở Du Chước Sở ở Phàn Thành. Một chuyện lớn gây ồn ào huyên náo rốt cục cũng giải quyết xong, hơn nữa Trương Doãn còn bị giáng chức dừng bổng lộc, tước đi bộ phận bộ khúc, làm lòng người cảm thấy quá nhanh.
Cam Ninh biết rất chi tiết chuyện này, rời khỏi trạm nghỉ chân Phượng Cánh Đình không bao lâu, Lưu Cảnh liền nghĩ tới sách lược này, còn lấy một tên tuyệt vời là "Dẫn quân nhập hũ”.
Lúc này trong lòng Cam Ninh đối với Lưu Cảnh vừa là kính nể vừa là cảm kích, y tiến lên vài bước, quì một gối, cao cao ôm quyền nói:
- Đại ân của công tử, Cam Ninh khăc trong tâm!
Mấy trăm tên thủ hạ cũng đi theo y quỳ xuống, cùng hô to:
- Cam tướng quân không cần đa tạ, Lưu Cảnh chẳng qua làm là vì việc nghĩa, trong thâm tâm không muốn thấy Cam tướng quân bị tiểu nhân làm hại.
Cam Ninh yên lặng gật đầu, vì làm việc nghĩa, hắn không thể không như thế.
Thở dài, Cam Ninh lại hỏi:
- Châu Mục có nhắc tới sắp хếр cho ta như thế sao?
– Ta đã nói với Châu Mục về việc này, ông ta nói chờ mấy ngày rồi sau, ta nghĩ ông sẽ phải suy tính, cứ treo tướng quân như vậy cũng không phải biện pháp.
- Hiện tại ta đã không mong đợi gì vào chức Trung Lang Tướng rồi!
Cam Ninh cười khổ một tiếng nói:
- Lấy tư cách lý lịch của ta, có tài đức gì làm quan Trung Lang Tướng. Ta chỉ hy vọng hiện thực một chút, đảm nhiệm quân hậu là đủ.
Lưu Cảnh trầm mặc một lát, chăm chú nhìn vào ánh mắt Cam Ninh, nói:
- Ta chỉ hy vọng Cam tướng quân nhân nại chờ, cho ta thời gian ba năm.
Không cần phải nói rõ, lòng Cam Ninh đã hiểu rõ. Y khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của Lưu Cảnh:
- Tương lai việc của ta ta đã có tính toán, công tử không cần nói thêm nữa, chúng ta nói chuyện quân nô đi! Ta đêm qua nhận được tin tức của Đào gia, nói nẻ mặt ta từ bỏ tiền đặt cọc, thì ra cũng là để cho ta kiếm lời năm trăm lượng hoàng kim, không tổn hại uy tín, lại nói tiếp, ta lại nợ ngươi một cái nhân tình.
- Chủ yếu là Đào gia cũng nợ ta một ân tình.
- Nhóm quân nô này đều trong trang viên, ngươi định xử lý như thế nào?
– Ta nghĩ đem thả bọn họ ra.
- Thả!?
Cam Ninh ngạc nhiên.
Lưu Cảnh gật gật đầu, giải thích:
– Ta không có thói quen sử dụng nô lệ, ta nghĩ thả bọn họ, cho bọn họ về cùng người nhà đoàn tụ, có thể chứ?
Cam Ninh dù sao cũng là hào kiệt, y chỉ hơi kinh ngạc, liền vui vẻ đáp ứng:
- Hoàn toàn có thể, những người này đều là quân nô của công tử, công tử xử trí như thế nào cũng được.
Cam Ninh lúc này phân phó thủ hạ:
- Đi đem nhóm quân nô tập trung lại!
Không bao lâu, năm trăm quân nô trẻ khỏe mạnh cường tráng bị nhóm cại ngục mang từ chô giam giữ ra. Bọn họ mang theo xiềng xích, kéo xích sắt dài, rung động leng keng.
Có lẽ do từ lâu không thấy ánh mặt trời, mỗi người đập vào mảnh vải ở tay, nhìn ra xa dương quang ấm áp sau giờ ngọ, tham lam hít thở không khí mới mẻ từ mặt nước thôi qua. Mặc dù một đám người gây gò, nhưng tinh thần họ cũng không tệ lắm, không bết bát như Lưu Cảnh tưởng tượng.
Năm trăm người lục tục đi tới trang viên trên quảng trường, cai ngục bắt đầu giúp bọn họ cởi bỏ xiềng xích, hành động này khiến quân nô đều ngây ngẩn cả người, thành tù binh từ hơn hai tháng trước. Bọn họ vẫn bị khóa trong xiềng xích, hôm nay chính là lần đầu tiên được mở ra.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đưa tới một trận nho nhỏ xôn xao, một trận tiếng bàn luận xôn xao.
- Mọi người nghe đây!
Cam Ninh đứng ở trên đài cao quát lớn:
- Có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người!
Năm trăm quân nô lập tức lặng ngắt như tờ. Cam Ninh lại cao giọng nói:
- Thân phận là như thế nào, chính mình hẳn là rõ ràng, đại bộ phận bạn bè của các ngươi đều bị Tào quân xử tử, mà các ngươi được ta mua, tránh được một đại kiếp nạn. Điểm này ta đã nói với các ngươi, tin tưởng tất cả mọi người đều hiểu được, như vậy vận mệnh của các ngươi là cái gì? Hiện tại ta nói cho các ngươi biết.
Năm trăm quân nô đều duỗi dài cổ, dựng thẳng lỗ tai cao, lo sợ mất một câu nói nào. Rất nhiều người cũng đã nhận mệnh rồi, bọn họ cũng đều biết chính mình sắp thành làm đầy tớ, tuy rằng khuất nhục, nhưng so vớ bạn bè bị giết lại là may mắn.
Bởi vậy, suy nghĩ trong lòng bọn họ, quả thực có thể đi theo một ông chủ tốt, để cho bọn họ ăn cơm no, nếu có thể, có thể cho bọn họ vê quê nha cưới vợ. Đương nhiên, đây là ý muốn gặp được một ông chủ có thiện tâm chân chính. Nhà bình thường sẽ không đáp ứng. nếu là như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nhận mệnh, loạn thế muốn sống, vợ con ly tán, tan cửa nát nhà, việc này đã như cơm bữa.
- Đây là chủ nhân mới của các nguoi, là cháu của Lưu Châu Mục Kinh Châu, Cảnh công tử. Hiện tại, tất cả các ngươi thuộc về hắn sử dụng.
Năm trăm đôi mắt sáng lên chú vào Lưu Cảnh đang đi lên đài cao, là một người thiếu niên tuổi còn trẻ, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào năm trăm đôi mắt chờ mòn ở phía dưới. chậm rãi nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi đều là nô lệ của ta, tính mạng của các ngươi và tự do đều ở trong tay của ta, nhưng, ta không cần các ngươi phải làm nô lệ!
Vẫn lặng ngắt như tờ, phần lớn mọi người đều không hiểu ý hắn nói, Lưu Cảnh lại nhấn mạnh:
- Mỗi người các ngươi đều có cha mẹ, thê nhi, người nhà các ngươi đang chờ đợi các ngươi về nhà. Con cái các ngươi đang chịu đói, cha mẹ già cả, thê tử gầy yếu, trong hũ đã không có gạo, cha các ngươi vịn cửa tận lực hy vọng các ngươi trở về.
Lưu Cảnh nói tới đây, ánh mắt của hắn cũng có chút đã ươn ướt, hắn nghĩ tới cha mẹ ở đời sau của mình, bọn họ cũng nhất định đứng ở phía trước cửa sô đợi chờ mình trở về nhà.
Hắn đối với cuộc sống cũng không hà khắc, có thể chịu được cuộc sống không có đèn điện, không có điện thoại, cũng có thể chịu được bùn đất thành phòng ở và mặt đường không co xi-măng. Hắn thậm chí có thể chịu được sinh mạng ngắn ngủi và tàn khốc mà không hy vọng có chiến tranh, tất cả những gì ở tam quốc hắn đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
Nếu nhất định có thứ gì đó hắn không thể tiếp nhận, không thể chịu đựng được, thì chính là nô lệ, mất đi tối thiểu tôn nghiêm và tự do, cả đời hèn mọn giống như gia súc. Biết rõ vợ của mình và cha mẹ sắp đói chết, bọn họ cũng không thể đi thăm một bước, chỉ có thể chết lặng trung tướng mà quên đi thân nhân.
Nếu như nói trên người hắn nhất định có một chút dấu vết không giống với thời đại này, thì đó chính là cái này, hắn không thể nhận tự do của năm trăm cái sinh mạng biến thành nô lệ giống như súc vật, bất kể chủ nhân của bọn họ có nhân từ cỡ nào.
Từ khi trong tay Cam Ninh tiếp nhận quyền sinh sát về sau của năm trăm nô lệ này, Lưu Cảnh làm ra quyết định thứ nhất, chính là cho bọn họ tự do.
Dưới đài, rất nhiều người đều cúi đầu thất thanh khóc rống lên, bọn họ nghĩ tới con cái nhỏ và cha mẹ già yếu của mình.
Lưu Cảnh sâu hít sâu một hơi, thanh âm trở nên trào dâng đứng lên:
- Các ngươi đều là chiến sĩ, đều là nam nhi đường đường cao bảy thước, các ngươi không phải là nô lệ, các ngươi là tự do, về nhà đi chiếu cố cha mẹ vợ con mình. Cho nên ta quyết định phóng thích các ngươi, chính là bây giờ, hiện tại ta cho các ngươi về nhà!
- Bùm!
Không biết là ai đi đầu quỳ xuống, ngay sau đó người thứ hai, người thứ ba, một tên tiếp theo, một loạt tiếp theo. Rất nhanh, năm trăm người đồng loạt quỳ xuống, không có người nói chuyện, ở trên mặt mỗi người đều chảy nước mắt cảm kích.
Ánh mắt của Cam Ninh cũng có hơi đỏ, y đã rất lâu rồi không có cảm động tới như vậy. Trên người Lưu Cảnh, quả thật y thây được một thứ không giông bình thường, một thứ so với hoàng kim còn Sáng rực rỡ hơn.
Đây là một loại nhân đức, đối với nhân đức thương Sinh thiên hạ, được tâm người được thiên hạ, Cam Ninh biết lựa chọn của mình, y sẽ kiên nhân chờ đợi ngày nào đó sẽ đên.
Lưu Cảnh đem một chồng nô khể thật dày giơ lên cao:
- Đây chính là nô khế của các ngươi, ta sẽ giải trừ thân phận đầy tớ của các ngươi. Các ngươi có thể đi tới quan phủ Kinh Châu đổi lấy hộ tịch bình thường, cũng có thể bắt đầu xé bỏ nó, trở lại quê nhà của mình. Đây là tự do các ngươi, chính là lựa chọn của các ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT