Trong quan trường Vương Ký là kẻ chỉ quan tâm đến lợi ích và cực kỳ khôn khéo cổ hủ. Lưu Cảnh cũng không tán thành, nhưng Vương Ký cũng rất nể tình, cư nhiên lại chấp nhận làm xong năm trăm phần nô khế, như vậy liền đem quân nô tự ý buôn bán trở thành nô lệ giao dịch hợp pháp.

Tất cả nô lệ của Cam Ninh cũng biến thành của Lưu Cảnh hắn, coi như đã xử lý xong chuyện của Cam Ninh. Điều này khiến Lưu Cảnh thở phào hơi thật dài nhẹ nhõm.

Đương nhiên hắn cũng biết, chuyện này mạo hiểm rất lớn, người bình thường sẽ không dễ dàng làm được, dù sao cũng là năm trăm người, nếu tra ra được, tình thế sẽ trở nên rất nghiêm trọng, thậm chí người trong cuộc sẽ bị miễn chức kết tội. Chỉ có thể nói, trong chuyện này, hắn thiếu Khoái Việt mộtân tình rất lớn. Nhưng tại Sao Khoái Việt lại nguyện Vì mình mà trả giá lớn như vậy, chăng lẽ cũng đang chờ mình đem đầu Trương Bình cho y, không có khả năng. Ttrong lòng Lưu Cảnh rất rõ ràng, kỳ thật đầu của Trương Bình cũng không đáng giá.

Nếu như đầu của Trương Bình không đáng tiền, vậy thì là do thân phận của mình đáng giá rồi kỳ thật Lưu Cảnh cũng mơ hồ đoán được, mục đích thật sự của Khoái Việt là muốn lôi kéo

Đây không phải là chuyện xấu!

Mặc dù Lưu Cảnh không tiếp nhận bàn về lợi ích trong quan trường của Vương Ký, nhưng thế lực sĩ tộc Kinh Châu sẽ nghĩ phương pháp lôi kéo hắn, nếu như được Khoái gia ủng hộ, vậy thì hắn sẽ có cơ hội xây dựng thế lực của mình.

Đang lúc hoàng hôn, Lưu Cảnh cầm trước ba trăm phần nô khế về tới nhà mình ở Phàn Thành, vừa mới vào cửa, nha hoàn Tiêu. Bao tử liên vội chạy đến la lên:

- Tại sao bây giờ công tử mới trở về?

Lưu Cảnh dịu dàng nhéo chóp mũi của nàng một cái, cười nói:

- Làm sao vậy? Ta không có ở nhà, nên không có gạo nấu rồi à?

- Mới không phải như vậy!

Tiểu Bao tử dậm chân nói:

- Là có khách đến tìm công tử, từ chiều hôm qua tới hôm nay đã ba lần rồi!

- A! Vậy người kia hiện giờ ở đâu, y còn ở đó không?

- Vừa mới đi không bao lâu, công tử mau tới đây, em cho công tử xem, có thật nhiều đồ.

Tiểu Bao tử dẫn Lưu Cảnh đi về hướng khách đường, chỉ thấy trên bàn khách đường, một đông hộp lớn nhỏ, chừng bôn mươi năm mươi hộp, Mông thúc đang phân loại sắp xếp lại

- Công tử, những thứ này đều là đồ đắt tiền nha! Mông thúc mở một cái hộp ra, không kìm được thở dài.

Lưu Cảnh đi lên trước, chỉ thấy trong hộp bày một cây nấm linh chi lớn, ít nhất phải từ trăm năm trở lên, Lưu Cảnh đã biết người đến là ai rồi, hắn lại mở một cái hộp nhỏ ra, bên trong có hai túi mật rắn, nhỏ như quả trứng chim bồ câu.

- Là người nào của Đào gia tới vậy?

Lưu Cảnh vội vàng hỏi.

Tiểu Bao tử đem một cái thiếp đưa cho hắn:

- Đây là thiếp mà người khách nhân kia lưu lại.

Lưu Cảnh nhận tấm thiếp, chỉ thấy trên đó viết: "Đào Trạm Sài Tang cung bái Cảnh công tử".

"Đào Trạm?", hắn nhướn mày, mình biết gia chủ tên là Đào Thắng, nhưng không biết Đào Trạm này là người như thế nào.

Mông thúc ở bên cạnh cười nói:

- Đào Trạm này tầm bốn mươi tuổi, ta đặc biệt đi nghe ngóng, tuy nhiên rất kỳ lạ, đều chưa từng nghe qua trong Đào thị có người này. Đoán chừng là bề trên của Đào gia, ta cảm giác y rất khách khí, không có làm giá chút nào.

- Mông thúc, ta đi ra ngoài một chút, công văn này lão thay ta cất giữ.

Lưu Cảnh đem khế nô giao cho Mông thúc, liền bước nhanh ra ngoài, Tiểu Bao tử đuổi theo đến cửa hô lên:

- Công tử, ăn cơm tối rồi hãy đi!

- Hai ngày nay ta bận rộn nhiều việc, các ngươi không cần để ý đến ta!

Thanh âm của Lưu Cảnh đã đi xa.

….

Không bao lâu, Lưu Cảnh đã tới cửa lớn của hãng buôn Đào thị, hắn không ngờ rằng Đào gia tới nhanh như vậy, lại là đệ của Đào Thắng. Xem ra địa vị của Đào Trạm này còn cao hơn nhiều so với Đào Chính.

Hôm nay là mùng một tết. thậm chi ngay cả bái cúng tổ tiên Đào Trạm cũng không quan tâm, từ điểm này có thể thấy được, Đào gia vô cùng xem trọng việc của huynh muội Tôn thị.

Ở trước cửa chính chờ một lát, cửa chính truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, Lưu Cảnh liếc thấy Đào Chính cũng tới.

Ở bên cạnh Đào Chính là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người bậc trung, đường nét sắc mặt dịu dàng, mắt sáng ngời. nhìn ra được người này sông an nhàn Sung Sướng, được nuôi dưỡng khá tốt, y chắc là Đào Trạm rồi. Nhưng Đào Trạm lúc này lại tươi cười chân thành, thở dài nói:

- Tại hạ Sài Tang Đào Trạm, đi ba lần tới quý phủ Cảnh công tử. Cảnh công tử lại không có ở nhà, không nghĩ công tử tới lại đích thân đến cửa.

Lưu Cảnh thấy tay Đào Trạm thon dài mịn màng giống tay nữ nhân, trong lòng không khỏi có chút buồn cười vì y được nuôi dưỡng tốt như vậy, hắn vội vàng đáp lễ:

- Hôm qua về Lưu phủ giỗ tổ, thật xin lỗi đã khiến Đào công tử chạy ba chuyến!

- Đâu có! Đâu có! Là ta đến đường đột, mời công từ vào trong phủ ngồi.

- Mời!

Mọi người khách khí lẫn nhau, Lưu Cảnh lại hướng về Đào Chính chắp tay, hai ngươi chào hỏi, cùng nhau vào cửa phủ.

Đào Chính cố ý bước chậm lại, y từ đằng sau nhìn Đào Trạm và Lưu Cảnh hàn huyên cười nói, thần sắc tự nhiên, ngầm thở dài, cái này có phải là hơi quá mức không?

Tuy nhiên nhớ tới mệnh lệnh của phụ thân lúc gần đi, nếu vấn đề nghiêm trọng, không tiếc giết người diệt khẩu, lệnh này khiến Đào Chính lo lắng, làm sao có thể giết người diệt khẩu.

Ngồi xuống khách đường, Đào Chính nhìn mọi người, mọi người đều lui ra, chỉ có Đào Trạm và Đào Chính đi cùng Lưu Cảnh, Đàm Trạm cười cười nói:

- Cảnh công tử đến Kinh Châu không lâu, lại có khởi đầu tốt đẹp, hiện nay ở Kinh Châu đã có tiếng vang nhỏ, ngay cả Sài Tang Đào thị cũng nghe danh công tử. Tiền đồ của Cảnh công tử qua là không thể đo được nha!

- Tiền bối quá khen, tiểu tử không hiểu quá nhiều sự việc, kính mong tiền bôi chỉ giáo nhiêu hơn.

- Cảnh công tử quá khiêm nhường rồi!

Đào Trạm nhanh chóng liếc mắt Đào Chính một cái, thấy mặt y không cảm xúc, lại mỉm cười nói:

- Lần này ta theo Sài Tang đến, chủ yếu là cảm tạ Cảnh công tử đã bảo toàn danh dự của Đào gia chúng ta, không có truyền việc kia di. Gia chủ cho rằng cảm kích của nhị công tử còn chưa đủ tâm ý của Đào gia, cho nên để cho ta đến hướng công tử tỏ rõ tấm lòng tôn kính.

Nói xong y đứng dậy hướng về Lưu Cảnh thi lễ thật sâu.

Lưu Cảnh vội xua tay:

- Việc này chỉ là đưa huynh muội Tôn thị đi du ngoạn Kinh Châu. tận tình giúp đỡ Đào gia thôi, ta không cho rằng đây là việc đại sự, quý phủ không cần lo lắng quá.

Tuy rằng hắn nói an ủi như vậy, nhưng Đào gia cũng không nghĩ thế. Đào Trạm đặc biệt từ Đào Tang tới, có thê không phải chỉ đê nghe Lưu Cảnh giải thích hai câu gió nhẹ mây bay như vậy.

Đào Trạm trầm ngâm một chút, lại thản nhiên cười nói:

- Ta đương nhiên hiểu được ý tốt của Cảnh công tử, nhưng xin Cảnh công tử hiểu cho chuyện này đối với Đào gia rất quan trọng, bởi quả thực gia chủ không biết chuyện này, nên gia chủ rất giận dữ, đem Nhị công tử lôi ra đánh phạt, còn phạt y trong ba năm không được tham gia vào việc của gia tộc, dù sao Đào gia chỉ là thương nhân, có sự tình không dám động vào, cũng không thể xúc phạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play