Thời gian hiến tế không lâu, nửa canh giờ liền kết thúc. Lưu Biểu phải đến châu nha, nhận đủ loại chúc mừng của bách quan Kinh Châu, còn tộc nhân thì đều hành động tùy ý, phần lớn tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, chuẩn bị tham gia gia yến long trọng của Lưu phủ vào giữa trưa.

Tuy nhiên gia yến này không nhất định phải tham gia, giống Lưu Biểu không thể tham gia, Lưu Cảnh đương nhiên cũng muốn rời đi, cùng tộc nhân vui chơi thời gian quá lâu, cơ hội bại lộ của hắn càng lớn.

Tuy nhiên, Lưu Cảnh mặc dù muốn rời đi lại bất hạnh bị tộc nhân giữ chặt để hỏi han, lại theo bọn họ chơi mấy ván cờ vây. Đây cũng là Lưu Cảnh mới học được, hai bên sáu đen sáu trắng, dựa vào quăng đũa để đi cờ. Thì ra lắc được đũa ra khỏi bầu liền dành được tư cách đi cờ.

Lại nói đánh cờ vây có đấu trí, tính cạnh tranh rất mạnh, rất nhiều người bởi vì say mê xem đấu cờ ‘vứt bỏ sự nghiệp, quên ngủ quên ăn, qua ngày đoạn tháng, lay lắt như ngọn đèn dầu’.

Ở trong trận cờ vây, trở mặt, chửi bậy, ẩu đả tình huống nào cũng có thể phát sinh. Cũng bởi vậy khi xảy ra việc gì, tỷ như việc thời Lao Ái cung Tần sau khi say rượu cùng quyền quý nảy sinh tranh đấu lúc đánh cờ, Lao Ái giận dữ viết:

- Ta là gia phụ của Hoàng đế!

Chuyện này kéo đến việc Tần Thủy Hoàng thanh trừ bè phái của Lao Ái.

Lại như những năm cuối thời Chiến Quốc, Kinh Kha cùng Câu Tiễn người nước Lỗ đánh cờ nảy sinh tranh chấp, Câu Tiễn chửi ầm lên, Kinh Kha đường đường dũng sĩ nhà Tần nhưng lại hoảng sợ bỏ chạy.

Còn có Hoàng Thái tử Lưu Khải cùng Thái tử Lưu Tị của Ngô vương khi đánh cờ xảy ra tranh luận, Hoàng Thái tử thẹn quá thành giận, dùng bàn cờ đập chết Thái Tử Lưu Tị của Ngô Vương. Chuyện này đã trở thành ngòi nổ gây chiến loạn bảy nước.

Lưu Cảnh vì muốn hòa mình cùng binh lính, cùng học chơi loại cờ này, chỉ có điều đám lính là vì đánh bạc, hơn nữa không kẻ nào dám thắng hắn, tìm cách thua dưới tay hắn.

Lưu Cảnh có thể hiểu được tâm lính của binh sĩ, hôm nay hắn thực ra cũng giống như vậy.

Hôm nay hắn kiên trì chịu đựng, bồi mười mấy bậc bề trên của Lưu thị chơi cờ một buổi sáng, thua trong tay bọn họ hơn ba mươi lượng vàng, cho tới lúc này các trưởng bối cùng nhau khen ngợi hắn không hổ là cháu ruột gia chủ, rất có phong thái của gia tổ.

Tới gần giữa trưa, yến hội Lưu phủ sắp bắt đầu, Lưu Cảnh không muốn nhìn thấy Thái phu nhân nên chuẩn bị rời đi. Vừa ra tới đại sảnh lại bị Lưu Kỳ ở phía sau gọi lại.

- Cảnh đệ! Chờ một chút.

Lưu Cảnh vội vàng thi lễ, cười nói:

- Huynh trưởng, đã lâu không gặp.

Lưu Kỳ áy náy nói:

- Trong khoảng thời gian này chuẩn bị hiến tế, bận bù đầu, nhất thời không quan tâm được tới đệ, có chút lạnh nhạt cùng đệ, thật xin lỗi.

- Không có việc gì, đệ trong thời gian này cũng rất bận rộn!

- Đúng rồi, ngươi còn công việc, ta suýt nữa đã quên.

Lưu Kỳ lại cười nói:

- Đốc Tào Du Chước sở này làm thế nào?

Lưu Cảnh cười khổ lắc đầu:

- Mỗi ngày đều có việc phiền toái, khiến người ta đau đầu, chỉ là an bài trực tết, mọi người đã cãi cọ nửa ngày. Đây chỉ là một Du Chước sở nho nhỏ, nếu là một đội quân, đệ không biết làm thế nào mới tốt.

- Biện pháp quản lý lớn hơn, kỳ thật cũng không khác lắm.

Lưu Kỳ chuyển đề tài, cười bảo:

- Hôm nay có thể để ta dẫn đệ tham gia một bữa tiệc chăng, đoán chừng đệ sẽ có hứng thú.

Lưu Cảnh vừa lúc không muốn ở lại chỗ này, lập tức vui vẻ đáp ứng:

- Đệ lúc nào cũng có thể xuất phát!

- Đệ chờ một lát, ta đổi lại bộ y phục, sau đó chúng ta lên đường.

Lưu Kỳ xoay người vội vàng rời đi.

Lưu Cảnh ngồi bên vườn hoa kiên nhẫn chờ đợi. Đúng lúc này, Thái phu nhân được một đám nha hoàn vây quanh từ bên kia đi tới, vừa lúc đối diện với Lưu Cảnh, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Cho dù Lưu Cảnh không muốn gặp bà, mới vội vã rời đi, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, vẫn gặp. Bất đắc dĩ hắn đành tiến lên khom người thi lễ:

- Tham kiến phu nhân!

Ánh mắt Thái phu nhân nhìn hắn phức tạp, hai ngày trước chồng bà cùng Thái gia đã đạt thành một thỏa hiệp, đem chuyện đám hỏi tạm thời lùi lại hai năm, lý do bởi Thái Thiếu Dư còn quá trẻ, đợi nàng lớn thêm một chút mới bàn lại chuyện này.

Kết quả này tuy không phải là tốt nhất, nhưng ít ra cũng giải quyết được nguy cơ trước mắt, khiến Thái phu nhân có thời gian rảnh rang an bài Lưu Tông cưới nữ nhân của Thái gia.

Mặt khác, Lưu Cảnh rõ ràng tỏ thái độ không muốn cưới Thiếu Dư, điều này cũng khiến địch ý của Thái phu nhân đối với Lưu Cảnh giảm đi vài phần.

Chẳng qua Thái phu nhân hận Lưu Cảnh không phải chỉ một việc hôn sự này, mà bởi bà đã sinh non, từ đầu đến cuối bà cho rằng chính Lưu Cảnh đã khắc chết con mình.

Loại thù hận này tựa như gai độc giấu trong lòng Thái phu nhân, mỗi lần nhìn thấy Lưu Cảnh, trong lòng Thái phu nhân lại dấy lên đau đớn, nhớ tới đứa nhỏ bà đã mất.

- Nghe nói ngươi đã nhậm chức rồi hả?

Thái phu nhân lạnh lùng hỏi.

- Vâng!

- Ồ! Vậy là tốt rồi, người trẻ tuổi phải biết tiến lên, khong cần phải ý lại vào bá phụ. Bá phụ ngươi bận rộn nhiều việc, sau này ngươi tận lực đừng quấy rầy ông ấy.

- Cháu đã biết!

Ngữ khí của Lưu Cảnh cũng thật lãnh đạm, ngay cả nụ cười giả dối cũng không có. Người phụ nữ này khiến hắn cực kỳ chán ghét, nói nhiều một câu đối với hắn cũng thật mệt mỏi.

- Thế nào, ngươi thực chán ghét ta?

Thái phu nhân cảm nhận được sự lãnh đạm của Lưu Cảnh, có phần căm tức nói.

- Cháu làm sao dám chán ghét phu nhân, là phu nhân chán ghét ta đó chứ. Bởi vậy cháu muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của phu nhân, cũng tận lực nói ít một chút, để tránh làm hỏng tâm tình tốt của người.

- Hừ! Ngươi cũng tự biết mình. Ngoài ra, ta cho ngươi biết một việc, hôn sự của ngươi cùng Thái gia đã giải trừ, ngươi có thể không cần phiền não rồi.

Tin tức này lại không tệ, khiến tâm tình của Lưu Cảnh thoáng chốc tốt lên rất nhiều. Hắn như trút được gánh nặng, lại thi lễ:

- Đa tạ phu nhân báo cho cháu tin tốt.

- Hừ!

Thái phu nhân lại hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:

- Như vậy ngươi cũng có thể đi cưới nữ nhi của Tào Tháo và muội muội của Tôn Quyền rồi. Thái gia chúng ta không dám trèo cao.

Nói xong, Thái phu nhân nghênh ngang rời đi, Lưu Cảnh ngây người, đây là lời hắn nói với Lưu Biểu, Thái phu nhân không ngờ đã biết. Xem ra Lưu Biểu rất coi trọng những lời này. Chẳng lẽ cũng bởi những lời này, Lưu Biểu để mình rời ra ngoài sao?

Dù sao Lưu Cảnh tuổi còn trẻ, có một số việc suy xét không được chu toàn, vài lời không nên nói, hắn đôi khi vẫn nói ra, khiến người khác ngờ vực vô căn cứ.

Rất rõ ràng câu nói cưới nữ nhi của Tào Tháo và muội muội của Tôn Quyền khiến Lưu Biểu hoài nghi mình rồi. Có lẽ ông nghĩ mình có dã tâm, Lưu Cảnh cảm thấy có chút ảo não, hắn cũng ý thức được chính mình thỉnh thoảng quá sắc sảo, mới ở Tương Dương hơn hai tháng, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ngay khi Lưu Cảnh đang âm thầm ảo não, Lưu Kỳ đã thay xong quần áo chạy đến:

- Cảnh đệ, chúng ta đi thôi!

Anh ta đổi lại một thân trường bào màu tím, đầu đội kim quan, thoạt nhìn phong thần tuấn lãng, không biết anh ta định gặp người nào.

Lưu Cảnh thu lại tâm tư, theo Lưu Kỳ ra cửa.

Hắn không cưỡi ngựa nên ngồi chung xe ngựa của Lưu Kỳ, xe ngựa nhằm hướng thành tây hối hả chạy.

- Hôm nay một người bạn phải đi xa, thư viện Lộc Môn chúng ta bày tiệc rượu tiễn đưa gã. Vừa vặn ngày mai mọi người tụ họp, trong đó có một người đệ rất hứng thú.

- Là ai?

Lưu Cảnh bị Lưu Kỳ khơi gợi tò mò.

Lưu Kỳ cười thần bí:

- Đến nơi đệ sẽ biết.

Xe ngựa dừng bên cạnh quán rượu ở cửa thành phía Tây, dĩ nhiên cũng là quán rượu lần trước bị trộm ngựa. Thời gian này mọi người hầu hết đang ở nhà ăn tối, trên đường vắng ngắt, trong tửu quán cũng không có mấy khách, chỉ rải rác vài bóng người.

Lưu Kỳ nhìn ba cỗ xe ngựa dừng ở cửa, không khỏi cười nói:

- Bọn họ đã đến rồi.

Hai người lên lầu hai, chỉ có hai ba tửu khách.

Tửu quán rất rộng nhưng không có một cái bàn nào, đều là ngồi trên chiếu, trước mặt mỗi người đặt một tấm thực đơn nhỏ, tùy theo người nhiều người ít, chỗ ngồi giữa họ cũng tùy ý dùng hàng rào ngăn cách, duy trì mỗi bàn một sự độc lập.

Nếu hơi xa hoa một chút còn có thể dùng bình phong để ngăn cách, thậm chí nơi tiệc rượu của quý tộc, còn có thể thấy bình phong nạm vàng bạch ngọc.

Ở trong góc đã có năm sáu người ngồi, đều là văn sĩ trẻ tuổi, đầu quấn khăn, mặc nho bào, một người trong đó Lưu Cảnh quen, chính là Khoái Kỳ, Còn có một người hắn cũng biết, chính là Bạch Mi Mã Lương.

Lưu Cảnh bỗng nhiên nghĩ tới Gia Cát Lượng. Hắn nhìn lướt qua, không thấy Gia Cát Lượng, tuy nhiên ngoài ý muốn lại phát hiện trong đám người còn một nữ tử trẻ tuổi.

Đầu đội nón phủ khăn sa mỏng, không thấy rõ dung mạo, thân mặc áo ngắn xanh nhạt, dưới mặc váy dài đỏ tía, thắt lưng gấm màu trắng, dáng người tinh tế thon thả.

Phía sau nàng còn một tiểu nha hoàn, bộ dạng cũng lanh lợi xinh xắn.

Bên cạnh còn hai người đang cúi đầu nói chuyện, không chú ý rằng bọn họ đã đến.

- Đến rồi! Đến rồi!

Khoái KỲ thấy hai người bọn họ, bật cười nói, mọi người đều đứng lên. Lưu Kỳ bước nhanh về phía trước, chắp tay bảo:

- Thật có lỗi, đã tới chậm một bước, khiến các vị phải đợi lâu.

Mã Lương cười ha hả:

- Chúng ta đang thương lượng, đợi lát nữa trước tiên phạt các người ba chén.

- Nên phạt! Nên phạt!

Lúc này hai người khác cũng tiến lên thi lễ:

- Kỳ công tử, đã lâu không gặp.

Hai người này một lớn một nhỏ. Người lớn tuổi chừng bốn mươi, người trẻ tuổi chừng hai ba hai tư tuổi, đều mặc nho bào, khí chất thanh nhã.

Lưu Kỳ cười giới thiệu Lưu Cảnh với hai người:

- Hai vị này chính là chính chủ hôm nay, chúng ta hôm nay tới chính là tiễn bọn họ.

Người lớn tuổi là Thôi Quân Thôi Châu Bình, Bác Lăng Thôi thị, năm đó cổ động Viên Thiệu khởi binh phản Đổng Trác, thanh danh rất cao.

Lưu Cảnh cũng nghe đại danh đã lâu, thật không ngờ ông đã trung niên, vội vàng hành lễ:

- Tiểu tử Lưu Cảnh, nghe đại danh Thôi tiên sinh đã lâu.

Thôi Châu Bình vuốt râu cười:

- Danh tiếng Cảnh công tử, chúng ta cũng đã nghe nói Cảnh công tử có ngựa Lư, có thể nhìn chút không?

- Còn đang để tại Lưu phủ không cưỡi đi, lần sau nhất định để Thôi tiên sinh thử một lần.

Thôi Châu Bình cười cười không nói gì. Lưu Kỳ lại giới thiệu một người trẻ tuổi với Lưu Cảnh:

- Vị này chính là Từ Nguyên Trực ở Dĩnh Xuyên, ngực mang hoài bão, có đại tài.

Lưu Cảnh kính nể hẳn lên, hóa ra anh ta chính là Từ Thứ, hắn lần đầu tiên gặp, chỉ thấy Từ Thứ thân cao chừng bảy thước năm, da trắng bóc, dung mạo thanh tú, một đôi mắt sáng ngời hữu thần.

- Hóa ra ngươi chính là Từ Thứ ở Dĩnh Xuyên!

Từ Thứ ngẩn người, cười nói:

- Cảnh công tử cũng nghe nói về ta sao?

- Danh tiếng Nguyên Trực huynh như sấm bên tai.

Thôi Châu Bình vừa rồi là đại danh nghe đã lâu, đối với Từ Thứ cũng là sấm bên tai, rõ ràng không phải xã giao, hơi thiên về Từ Thứ rồi. Lưu Kỳ bèn chuyển hướng giới thiệu cô gái cuối cùng cho Lưu Cảnh.

- Vị này chính là nữ trung anh kiệt xuất, tài học cao, không thua đáng tu mi tiểu thư Nguyệt Anh của Hoàng gia, hôm nay cũng đặc biệt đến tiễn Châu Bình và Nguyên Trực.

Lực chú ý của Lưu Cảnh lập tức bị hấp dẫn lại đây. Thì ra đây chính là Hoàng Nguyệt Anh, hiếm thấy vì bằng hữu mà xuất đầu lộ diện, chút dũng khí này cũng thật đáng quý.

Chỉ tiếc nàng mang mũ che mặt, nhìn không rõ dung mạo, hắn vội vàng thi lễ:

- Nghe qua Hoàng cô nương tài học xuất chúng, tú ngoại tuệ trung, hôm nay được gặp, thật là may mắn ba đời của Lưu Cảnh.

- Cảnh công tử quá khen, Cảnh công tử dũng cảm cứu Triệu Vân, trí dũng song toàn, vì tín nghĩa mà khẳng khái chịu chết, người trung nghĩa như thế, ngay gia phụ cũng khen không dứt miệng. Muốn mời công tử có thời gian đến làm khách tại Hoàng gia.

Thanh âm của Hoàng Nguyệt Anh rất nhẹ nhàng, tuy nhiên Lưu Cảnh nghe được lại thấy hổ thẹn. Hắn cứu Triệu Vân không nghĩ lại truyền ra ngoài, hẳn là Triệu Vân nói cho Lưu Bị, mà Lưu Bị truyền ra. Tuy rằng đây không phải chuyện xấu, nhưng Lưu Cảnh vẫn không mong người khác biết.

Hắn vội vàng khiêm tốn đôi câu, tỏ vẻ rảnh rỗi nhất định tới Hoàng gia làm khách. Bấy giờ hắn lại cười hỏi:

- Khổng Minh huynh hôm nay thế nào lại không tới?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play