Trương Bình mặc dù ở trong quân chức vụ không cao, chỉ là một quân hầu, nhưng danh tiếng hắn ở Kinh Châu cũng rất vang dội, tên hiệu Thủy Lang, hung danh Chiêu, hắn ỷ vào tộc huynh của mình Trương Duẫn cùng tỷ phu Thái Trung làm chỗ dựa, ở trên Hán Thủy hoành hoành vô kỵ, gần như mỗi một thuyền thu trên Hán Thủy đều từng nếm phải đau khổ của hắn.

Trên đất trống ngoài viện, mấy chục sĩ tốt dựa vào tường mà đứng, làm thành một vòng lớn, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy chờ mong, Trương Bình lại muốn khiêu chiến đốc tào mới nhậm chức, quả thực khiến tất cả mọi người rất khẩn trương, hai người này đều là người rất có hậu thuẫn, một người là tộc đệ của Trương Duẫn, em vợ Thái Trung, một người khác lại là cháu của châu mục.

Mọi người thực tế lo lắng Lưu Cảnh, mặc dù Lưu Cảnh đấu kiếm chiến thắng Thái Tiến, chấn động Tương Dương, nhưng đây chẳng qua là luận võ giữa thiếu niên, gặp phải cao thủ trưởng thành chân chính, hắn có thể đỡ được bao nhiêu hiệp đây? Một khi Lưu Cảnh đã xảy ra chuyện gì, thì làm sao ăn nói với châu mục, không phải sẽ liên lụy đến mình đó sao?

Mọi người bắt đầu lo lắng, hơn mười ánh mắt đều nhìn về phía Trương Bình, Lư Thăng ngồi trên tảng đá lớn, bụm mũi, trong lòng của hắn càng thêm lo lắng, Lưu Cảnh là bởi vì hắn kết quả mới tỷ đấu, lỡ như Lưu Cảnh gặp chuyện không may, chỉ sợ Lư Thăng hắn sẽ là người đầu tiên gặp phải dính líu, Lư Thăng thực tế hiểu rõ con người Trương Bình, tâm ngoan thủ lạt, ra tay không có nặng nhẹ, người bị thương trong tay hắn vô số kể.

" Phật tổ phù hộ, hắn ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may!"

Trong sân, Trương Bình cùng Lưu Cảnh đứng ở một bên, mỗi người trên tay cầm một cây côn hai màu trắng đen, đây là gậy lúc bọn họ tuần tra, dùng gỗ táo tạo thành, chất gỗ nặng, cực kỳ chắc chắn rắn chắc, mặc dù không giống đao kiếm trực tiếp đả thương người, nhưng đánh vào chỗ hiểm, cũng nguy hiểm đến tính mạng.

Ánh mắt Trương Bình âm u, lóe ra hung quang, sau lưng hơi cong, giống như một con dã lang phát hiện con mồi, trên mặt nở nụ cười hung ác không thèm che đậy, hắn thấy tận mắt luận võ giữa Lưu Cảnh cùng Thái Tiến, mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là trò đùa, nếu muốn so sánh với mình, còn kém xa lắm!

Hắn ngược lại không dám trực tiếp giết chết Lưu Cảnh, nhưng hôm nay hắn nhất định phải cho Lưu Cảnh một giáo huấn nặng nề, để hắn tự mình rời khỏi cái chức đốc tào, đồng thời để ăn nói với tỷ phu Thái Trung, hắn biết Thái Trung cực kỳ hận Lưu Cảnh, hôm nay vừa vặn lợi dụng cơ hội này, trút giận thay cho Thái Trung.

Lưu Cảnh lại lộ vẻ có chút khí định thần nhàn, trên tay không đếm xỉa tới côn song sắc đong đưa kia, nhưng trong đầu cũng đang nhanh chóng tự hỏi, làm sao chuyển đổi đao pháp Phong Lôi Biến kia lên trên côn, hắn chợt phát hiện hoàn toàn có thể, bất luận hắn dùng binh khí gì, cũng có thể sử dụng một chiêu Phong Lôi Biến kia.

Chỉ cần xem côn trên tay như đao là được rồi.

Lực lượng hai tay hắn bắt đầu ngưng tụ, chờ đợi bộc phát một kích trí mạng kia.

Lúc này, Lư Thăng chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Tuấn Kim Tào, Lý Tuấn cũng là quan viên chủ yếu của Du Chước Sở, phụ trách tra xét tình hình thương nhân nộp thuế, hắn vừa mới trở về, liền thấy Trương Bình khiêu chiến Lưu Cảnh, hai tay hắn bắt chéo trước ngực, lạnh lùng nhìn qua hai người quyết đấu trong sân.

" Kim Tào, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?"

Lư Thăng lo lắng hỏi.

" Luận võ, có lẽ tân đốc tào không thắng được, nhưng kẻ xúi xẻo cuối cùng nhất định là Trương Bình."

" Tại sao?"

Lư Thăng khó hiểu hỏi.

Lý Tuấn liếc qua Lư Thăng, lắc lắc đầu nói:

" Xem ra, một quyền này của Trương Bình đánh không nhẹ, thư tá có chút hồ đồ rồi, tội dĩ hạ phạm thượng, Trương Bình thoát được sao?"

Lư Thăng cắn môi một cái:

" Có lẽ Trương Duẫn sẽ nói, bọn họ đây chẳng qua là đang tranh tài, không có ý phạm thượng."

" Hừ! Trương Duẫn đương nhiên có thể nói như vậy, nhưng người an bài Cảnh công tử nhậm chức, hắn sẽ nói như thế nào đây?"

Lư Thăng không hề lên tiếng, ánh mắt lại ném về phía hai người đấu võ, hắn lo lắng nhất Lưu Cảnh bị đánh trọng thương đánh tàn phế, như vậy Lưu Cảnh cũng không cách nào ở lại nữa, một khi Trương Bình thành đương gia, vậy hắn thảm rồi, trong lòng Lư Thăng rối loạn, chỉ mong Lưu Cảnh không nên có gì bất trắc.

Trong sân, Lưu Cảnh giống như trở thành một người, không còn không màn để ý tới như vừa rồi nữa, mà lại biến thành một con báo săn, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm Trương Bình, toàn thân mỗi một khối cơ đều căng thẳng, sức lực toàn thân của hắn đã dần dần tràn đầy, đã đến điểm giới hạn hết sức căng thẳng.

Trương Bình cũng cảm thấy biến hóa của Lưu Cảnh, trong lòng hắn hơi có chút kinh ngạc, đây ngược lại giống như là một binh sĩ thân kinh bách chiến...

Nhưng Lưu Cảnh cũng không cho hắn suy nghĩ, hét lớn một tiếng, bỗng nhiên phát động, hắn giống hệt một con báo săn vồ mồi, thân thể nhanh như thiểm điện, thoáng chốc xông tới trước mắt Trương Bình, côn song sắc trong tay bổ ngang về phía Trương Bình, gậy gộc ở trong tay hắn phảng phất biến thành một cây đao.

Cây côn không có gì đặc biệt, lại ẩn chứa chí lý của võ học.

" Đến hay lắm!"

Trương Bình hét lớn một tiếng, vung côn đánh tới vai trái Lưu Cảnh, vũ khí thực tế của hắn chính là một cây đồng côn cân nặng bốn mươi cân, về côn về công phu còn mạnh hơn Lưu Cảnh nhiều lắm, hắn thấy Lưu Cảnh lại đem côn làm đao, trong lòng không khỏi một hồi cười lạnh.

Lúc này côn của Lưu Cảnh cách cái trán Trương Bình còn có hai thước, mà côn Trương Bình lại phát sau mà đến trước, cách vai trái Lưu Cảnh chỉ có một thước, Trương Bình cười gằn một tiếng:

" Tiểu tử, ngã đi!"

Vừa dứt lời, con mắt Trương Bình bỗng dưng trợn to, gậy gộc đối phương tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt? Giống như có vô số cây gậy dao động trước mắt, không cách nào trốn tránh nữa, 'ba!' một côn, nặng nề mà đánh xuống sau gáy của hắn, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn không nhịn được kêu thảm một tiếng, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.

Lưu Cảnh thu gậy lại, lạnh lùng Trương Bình ngã xuống đất, trong lòng cũng phập phồng bất định, đáng tiếc trong tay không phải là đao, không sử dụng được khí thế cuồng phong bạo vũ kia, nhưng hai mươi bốn thức xuất kích cuối cùng đơn giản hoá làm một chiêu, cho dù là mộc côn cũng phát huy ra tinh túy của một chiêu kia.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều không thể tin được cảnh tượng bản thân vừa trông thấy, Thủy Lang đại danh đỉnh đỉnh không ngờ một gậy đã gục xuống, hắn còn lại cao thủ dùng gậy, vậy mà ngay cả một côn cũng không đỡ nổi sao?

Yên tĩnh chỉ là một lát, đột nhiên trong tiểu viện tiếng hoan hô như sấm động, tất cả mọi người không nhịn được hoan hô lên, mọi người cùng nhau xông ra, nâng Lưu Cảnh lên cao, hất tung hắn giữa không trung, giống như đang hoan nghênh anh hùng khải hoàn trở về, bọn họ vui mừng tự đáy lòng.

Vài tên thuộc hạ tâm phúc Trương Bình mang đến, khiêng Trương Bình đã ngất xỉu, âm thầm chuồn khỏi nơi này.

...

" Đốc tào lần này đả thương Trương Bình, quét hết uy phong của hắn, khiến các binh sĩ như trút được mối giận, thật ra mọi người đều hi vọng đốc tào có thể thắng."

Trên con đường nhỏ phía đông Phàn Thành, Lư Thăng dẫn Lưu Cảnh cùng với hơn mười người thuộc hạ đi thăm thê nhi của Mã đốc tào tiền nhiệm, Lư Thăng đặc biệt hưng phấn, Lưu Cảnh cuối cùng thủ thắng làm cho trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, ít nhất hắn không cần lo lắng Trương Bình thu thập mình.

" Chuyện này chưa xong đâu!"

Lưu Cảnh thản nhiên nói:

" Ngươi đợi lát nữa viết một phần cáo buộc, dâng lên cho Vương quận thừa, nói Trương Bình dĩ hạ phạm thượng, theo như quân quy nên chém, nếu bên trên không chịu xử phạt hắn, muốn bao che hắn, ta đây sẽ phản ánh việc này với châu mục."

Chuyện đương nhiên sẽ không như vậy mà chấm dứt, Lưu Cảnh sao có thể cho phép em vợ của Thái Trung làm thuộc hạ của mình, ngày đầu tiên đã đến chỗ mình gây phiền phức, về sau làm sao có thể để hắn làm việc được, hắn đương nhiên mượn cơ hội này đem Trương Bình đuổi đi, dĩ hạ phạm thượng chính là cái cớ tốt nhất, hắn tin tưởng Vương Ký sẽ giúp mình một phần sức lực.

Lư Thăng mừng rỡ, có thể đem Trương Bình đuổi đi, hắn càng cầu còn không được:

" Ty chức trở về liền viết ngay!"

Mọi người đi vào một con ngỏ, Lư Thăng quay đầu lại nhìn thoáng qua hơn mười người thuộc hạ, thấp giọng cười nói:

" Cái chiêu đi thăm thê nhi Mã đốc tào này rất cao minh! Mọi người đều nói Cảnh công tử có tình có nghĩa, thật ra Mã đốc tào cực kỳ quan tâm thuộc hạ, cái chết của hắn làm mọi người rất đau sót, giận mà không dám nói gì, nghe nói Cảnh công tử muốn đi thăm cô nhi quả phụ, mọi người đều cùng nhau gom tiền."

Lưu Cảnh cười mà không nói, không bao lâu mọi người đi tới trước một căn nhà nhỏ, cửa ngõ cũ nát, mảng lớn sơn tróc ra, lộ ra bụi màu trắng loang lổ.

Lư Thăng tiến lên gõ cửa:

" Đại tẩu, là ta Lư Thăng."

Cửa he hé mở ra, thiếu phụ gương mặt tái nhợt ló ra, tuổi chừng ba mươi, dáng vẻ coi như thanh tú, mặc váy vải thô, trên đầu cài một cây trâm đồng, hai tiểu nam hài bám theo sau lưng nàng, đều nhút nhát e sợ nhìn qua đám người ngoài cửa.

Thiếu phụ nhận ra Lư Thăng, nàng nhìn thoáng qua Lưu Cảnh, chần chờ hỏi:

" Lư thư tá có chuyện gì không?"

" Đây là tân nhậm Lưu đốc tào của chúng ta, hôm nay ngày đầu tiên nhậm chức, nên tới thăm đại tẩu cùng cháu nhỏ."

" À!"

Thiếu phụ trong mắt ảm đạm, mở cửa ra.

" Mời vào!"

Lưu Cảnh cười chắp chắp tay:

" Quấy rầy đại tẩu."

Hắn mang theo mọi người đi vào trong nhà, góc nhỏ bên trong trồng rau dưa, còn nuôi hơn mười con gà, còn có một cây hồng không lớn nổi, mặc dù trong nhà có nuôi gà vịt, có điều dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ.

" Mời vào trong nhà ngồi!"

Thiếu phụ mời mọi người vào trong phòng khách, hai gã thuộc hạ đặt một cái sọt nặng trĩu xuống, Lưu Cảnh chỉ vào cái sọt cười nói:

" Đây là một vạn tiền mọi người gom góp được, là chút tâm ý của chúng ta, mong đại tẩu nhận lấy."

Thiếu phụ con mắt đỏ lên, che miệng nghiêng đầu đi, cầm nước mắt, sau nửa ngày, nàng nghẹn ngào nói:

" Cám ơn Lưu đốc tào, cám ơn mọi người!"

Lưu Cảnh thở dài một tiếng, ngồi xuống, Lư Thăng cũng ngồi xuống, hơn mười người thuộc hạ thì lui ra bên ngoài chờ, lúc này, Lưu Cảnh phát hiện sau lưng đặt ba túi gạo, trên bàn còn có vài chén nước, giống như vừa rồi có khách tới, mới đi không lâu.

Thiếu phụ vội vàng bước tới thu dọn chén trên bàn, áy náy nói:

" Nhà mẹ đẻ có tới thăm, mang đến một chút gạo, vừa mới đi, ta đi lấy nước cho các người!"

" Không sao, đại tẩu không cần khách khí, chúng ta ngồi một chút rồi đi."

" Làm sao có thể để các người ngồi không được! Ít nhất uống chút nước nóng chứ!"

Thiếu phụ vội vàng ra ngoài, Lưu Cảnh lại quay đầu lại nhìn thoáng qua túi gạo, hắn ngoài ý muốn phát hiện trên túi gạo có in một chữ 'Khoái', trong lòng không khỏi khẽ giật mình.

" Nhà mẹ đẻ của nàng ta học gì?"

Lưu Cảnh nghi hoặc hỏi Lư Thăng.

Trên mặt Lư Thăng lộ ra vẻ xấu hổ, có mấy lời hắn thật ra không muốn nói, không ngờ lại bị Lưu Cảnh phát hiện, bất đắc dĩ, hắn chỉ phải thấp giọng nói:

" Nàng là thứ nữ của thiếp thất Khoái gia, chống lưng của Mã đốc tào chính là Khoái gia."

Phát hiện ngoài ý muốn này khiến trong lòng Lưu Cảnh chấn động, hóa ra Mã đốc tào bị giết kia là con rể của Khoái gia, như vậy còn mình thì sao? Bản thân đến Du Chước Sở nhậm chức đốc tào, có thể cũng là Khoái Việt đang âm thầm tác động hay không?

Còn có, Lưu Kỳ cùng Khoái Việt có quan hệ gì? Nên biết rằng chức vụ của mình hẳn là do Lưu Kỳ đề xuất với Lưu Biểu mới đúng chứ.

Sương mù bao phủ trong lòng Lưu Cảnh hai ngày nay đã dần dần tan biến, lá rụng liền biết mùa thu, từng chi tiết nhỏ nhặt của Du Chước Sở không ngờ lại thể hiện đấu tranh quan trường Kinh Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play