Ban đêm, Lỗ Túc đi một con thuyền nhỏ từ cửa sông dời khỏi thành Sài Tang hướng về phía bờ bắc mà đi. Con thuyền dần dần đã đến gần thủy trại lâm thời của quân Giang Hạ. Cái gọi là thủy trại lâm thời chính là một con thuyền lớn trước sau như một tạo thành thế phòng ngự bên ngoài.

Lúc thuyền nhỏ của ông ta còn cách thủy trại của quân Giang Hạ có hai dặm thì lính tuần tra phát hiện ra, liền hô to:

- Ai?

Lỗ Túc vội cao giọng nói:

- Ta là sứ giả của Ngô hầu, phụng lệnh đến cầu kiến Lưu châu mục.

Một con thuyền canh gác đến gần, gã thuyền trưởng nhận ra Lỗ Túc:

- Hóa ra là Lỗ Công.

- Đúng vậy.

Lỗ Túc cười chắp tay nói:

- Đặc biệt đến cầu kiến Châu mục của các ngươi, làm phiền dẫn ta vào trại.

- Lỗ Công, xin mời theo chúng ta.

Lỗ Túc đã nhiều lần vào Giang Hạ cho nên các tướng sĩ đều biết y.

Thuyền canh gác dẫn thuyền của Lỗ Túc vào thủy trại, đợi ở cửa đại doanh một lúc Ký thất tham quân Đổng Doãn đã nhanh chóng ra chào đón.

- Lỗ công, Châu mục cho mời.

- Làm phiền Đổng tham quân rồi!

Lỗ Túc cười ha ah rồi đi theo Đổng Doãn và đại daonh, đi vào phía lều lớn trung quân. Doanh trại trú quân Giang Hạ vẫn chưa hoàn thành, quy hoạch đường, lều trại bọn lính đi đi đi lại trong doanh trại vô cùng bận rộn.

- Xin hỏi Tòng quân tình hình của Châu mục hôm nay thế nào?

Lỗ Túc tươi cười cẩn thận hỏi.

Lỗ Túc biết rõ trọng trách của mình lần này cho nên trong lòng rất căng thẳng thậm chí cảm giác tâm trạng của Lưu Sấm cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả cầu hòa của mình hôm nay.

Đổng Doãn cảm nhận được sự căng thẳng của Lỗ Túc khẽ mỉm cười nói:

- Lỗ Công cảm thấy tâm trạng của Châu mục sẽ ảnh hưởng đến đại cục sao?

Lỗ Túc cũng mỉm cười thở nhẹ một hơi, càng lo lắng hơn.

Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi đi đi lại trong đại trướng kiễn nhẫn đợi tin của Lỗ Túc. Nói thẳng ra là Lưu Cảnh cũng không ngờ là Lỗ Túc lại đến, nhưng Lỗ Túc đến thì cũng sẽ khiến hắn ngạc nhiên.

Đương nhiên là hắn biết vì sao Lỗ Túc lại đến. Quân của Trình Phổ bị tiêu diệt, cửa phía bắc của Giang Đông được mở rộng cũng chứng tỏ rằng lần này Tôn Quyền tây chinh đã thất bại.

Là một người lãnh đạo lý trí của Giang Đông, chắc chắn Tôn Quyền sẽ không ngồi chờ chết. chắc chắn y sẽ trả một cái giá nhỏ nhất để cho mình một đường lui. Còn Lỗ Túc đến chẳng qua chỉ là dò xét, thử xem cái giá mà Giang Đông phải trả là cái giá như thế nào?

Còn đối với Lưu Cảnh, hắn cùng đang nóng nóng muốn chấm dứt chiến tranh Giang Đông để tập trung tinh lực mở rộng về phía tây. Nhưng hắn nhất định phải có một chiến lược lâu dài, phải mượn cơ hội lần này để đánh què quân Giang Đông. Nếu không quân Giang Đông còn có thể nhân lúc hắn không rảnh bận tâm đến Kinh Châu sẽ ngóc đầu trở lại. Trận chiến này ít nhất hắn cũng phải chắc chắn được rằng quân Giang Đông không tây chinh trong mười năm.

Đồng thời hắn cũng không thể đánh quá ác được, cho Tào Tháo nhân cơ hội này, hắn nhất định phải nắm chắc chuyện này để Tôn Quyền không dám tây chinh lần nữa. Bảo toàn lực lượng, cách tốt nhất chính là đánh vào tâm lý của đối phương để Giang Đông từ lớn đến bé sợ hãi Kinh Châu.

Lúc này có thân binh đến báo:

- Khởi bẩm Câu mục, Lỗ Túc đã vào lều rồi.

Lưu Cảnh gật đầu ngồi xuống, như một lão tăng đang vào trạng thái nhập định.

Lỗ Túc đi theo Đổng Doãn vào lều lớn, điều khiến y bất ngờ là người chờ y trong đại trướng không phải là Lưu Cảnh mà là Giả Hủ. Ông ta quay lại nhìn Đổng Doãn, có ý nói sao lại không phải là Lưu châu mục?

Giả Hủ cười ha ha nói:

- Châu mục không được khỏe, đặc biệt để ta tiếp đãi Lỗ công, mời Lỗ công ngồi!

Lố Túc đã hiểu ra, đương nhiên là Lưu Cảnh đã thừa biết mục đích của mình đến đây. Hắn sẽ không ngả bài quá sớm mà nấp ở phía sau để Giả Hủ lên trước, đồng thời cũng muốn dò xét mình. Nghĩ như vậy, Lỗ Túc cười khổ một tiếng tiến lên thi lễ rồi ngồi xuống.

Đổng Doãn lệnh cho linh dâng trà, ông ta cũng ngồi ở bên lấy thân phận là Ký thất Tham quân tiếp kiến Lỗ Túc, đủ cho thấy Lưu Cảnh coi trọng cuộc đàm phán này thế nào. Sự có mặt của Đổng Doãn là để chứng tỏ thành ý của hắn.

Lỗ Túc trầm ngâm một chút rồi nói:

- Trong cuộc chiến Sài Tang của chúng ta bắt được gần hai ngàn tù binh quân Giang Hạ. Muốn trao đổi một chút với quý phương về vấn đề tù binh.

Giả Hủ cười híp mắt nói:

- Hóa ra Lỗ công đến chỉ là để nói đến vấn đề tù binh. Ta sẽ đi mời Cam tướng quân đến, vấn đề tù binh do y phụ trách, mời Lỗ công ngồi đợi chút.

Nói xong y lập tức đứng dậy, Lỗ Túc vội vàng nói:

- Tù binh chỉ là một chuyện, còn có chuyện khác quan trọng hơn muốn thương lượng với quý quân. Xin Giả quân sư dừng bước.

Giả Hủ lại ngồi xuống cười mà không nói gì đợi Lỗ Túc nói tiếp. Lỗ Túc biết mình đã bị Giả Hủ nhìn thấu, ông ta cũng không quanh co nữa đơn giản mà đi thẳng vào vấn đề chính.

Lỗ Túc trầm ngâm một chút rồi nói:

- Vì Sơn Việt ở Hội Kê gây rối, nội bộ Giang Đông không ổn. Ngô hầu muốn chấm dứt cuộc chiến này nên đặc biệt lệnh cho ta đến thương lượng với quý quân.

Ông vừa nói xong thì Đổng Doãn ở bên tức giận nói:

- Dám tùy ý xé bỏ hiệp định, công chiếm Sài Tang của chúng ta. Cho rằng Kinh Châu của chúng ta là vườn rau thích đến thì đến thích đi thì đi, có chuyện tốt vậy sao?

Giả Hủ khoát tay chặn sự phẫn nộ của Đổng Doãn lại, y vẫn cười tủm nói:

- Đương nhiên là chuyện gì cũng có thể thương lượng được, chỉ cần Ngô hầu thể hiện đủ thành ý. Ta nghĩ chủ công nhà ta chắc chắn sẽ nhớ lại tình huynh đệ với Ngô hầu cung kính để cho Ngô hầu về Giang Đông.

Lỗ Túc đỏ bừng mặt, một lúc sau mới ấp úng nói:

- Không biết thành ý của quân sư nói là gì? Có thể nói rõ với Túc được không?

- Ha ha, chỉ có mấy yêu cầu nho nhỏ thôi.

- Mời quân sư nói!

Giả Hủ cười gian trá như hồ ly, nói không nhanh cũng không chậm:

- Yêu cầu thứ nhất, hy vọng con cả của Ngô hầu Tôn Đăng có thể đến Giang Hạ đi học.

Yêu cầu thứ nhất này Lỗ Túc không thể tiếp nhận được, nói dễ nghe thì cái gì mà đến Giang Hạ đi học chứ, rõ ràng là bắt đến Giang Hạ làm con tin mà. Hơn nữa con cả của Tôn Quyền còn nhỏ, làm sao mà đến Kinh Châu học được chứ?

Ông vội vàng nói:

- Ngô hầu có ý gả Thượng Hương công chúa cho Sở hầu làm tòng thê. Hai nhà kết thành thông gia, ta cảm thấy như vậy là đã đủ thể hiện thành ý của Ngô hầu rồi. Con cả của Ngô hầu còn nhỏ, đến Giang Hạ học, ta thấy miễn đi.

Giả Hủ cười ha ha nói:

- Đây là chuyện tốt nha. Nhưng còn phải xem Châu mục có muốn hay không đã. Ngô hầu không phải là cũng phải xin chỉ thị của Ngô lão quốc thái đó sao? Việc này để nói sau đi. Đương nhiên chúng ta biết con cả của Ngô hầu còn nhỏ, có thể để thương lượng sau vậy.

Lỗ Túc hiểu ý của Giả Hủ, không thể không nói, cũng không nói không được. Nói cách khác là Kinh Châu sẽ không từ bỏ việc lấy Tôn Đăng làm vật thế chấp. Nhưng còn thương lượng tức là còn đường sống. Cũng có thể dùng điều kiện khác để trao đổi.

Ông gật đầu nói:

- Mời Giả quân sư nói tiếp.

- Sau đó còn có ba điều kiện nữa, ta nhất định sẽ nói.

Thái độ của Giả Hủ trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng rất kiên quyết. Thái độ thay đổi như vậy chứng tỏ ba điều kiện phía sau không thể thảo luận được:

- Điều kiện thứ hai là bồi thường. Chúng ta yêu cầu Giang Đông bồi thường một trăm vạn thạch lương thực. Thời gian bồi thường được chấp thuận là trong vòng một năm. Điều kiện thứ ba là không được dùng thuyền chiến năm trăm thạch trở lên, nếu đã quá con số này thì nhất định phải thiêu hủy toàn bộ. Điều kiện thứ tư là mở rộng buôn bán. Giang Đông không được cấm buôn bán với Kinh Châu, bao gồm cả quặng sắt và buôn bán lương thực cũng phải được mở cửa.

Lỗ Túc như từng bước một đi xuống vực sâu. Trong lòng ông vô cùng chua xót, mồ hôi sau lưng đã ướt lạnh. Ngoại trừ điều kiện thứ tư có thể chấp nhận thì ba điều kiện kia Ngô hầu sẽ không chấp nhận bất cứ một điều kiện nào, quá hà khắc. Qủa thực là muốn đẩy Giang Đông vào chỗ chết.

Lỗ Túc thở dài một tiếng nói:

- Ngoại trừ điều kiện thứ tư ta có thể đáp ứng thì ba điều kiện còn lại ta không có quyền, phải về bẩm báo với Ngô Hầu. Cũng mời Giả quân sư nói lại với Lưu châu mục, hy vọng hắn có thể bình tĩnh, lý trí một chút đưa ra những điều kiện mà Giang Đông có thể chấp nhận được. Nói đến đây thôi, Túc cáo từ.

Giả Hủ nháy mắt cho Đổng Doãn, Đổng Doãn lại đứng lên nói:

- Ta tiễn Lỗ công đi.

Trong lòng Lỗ Túc bất mãn, giận giữ quay đi. Giả Hủ cười nhìn ông ta đi ra, lúc này mới ra khỏi trướng đến gặp Lưu Cảnh.

Y đi vào lều lớn trung quân nói với thị vệ:

- Mời thay ta bẩm báo với Châu mục.

- Không cần bẩm báo, mời quân sư vào.

Giả Hủ đi vào thấy Lưu Cảnh đang khoanh tay đứng trước địa đồ liền cười hỏi:

- Châu mục thực sự bình tĩnh như vậy sao?

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười nói:

- Kết thúc nhanh như vậy, đương nhiên là ta đã biết kết quả, cho nên cũng không cần chờ mong.

- Nhưng thu hoạch nằm ngoài dự liệu.

- Hả? Là gì?

Lưu Cảnh tò mò cười hỏi.

- Ngô hầu muốn gả Thượng Hương công chúa cho Châu mục làm tòng thê. Chuyện thông gia là chuyện tốt, đây không phải là thu hoạch ngoài dự liệu sao?

Lưu Cảnh nói với vẻ mặt đau khổ:

- Ta cũng không dám cưới cô công chúa mạnh mẽ kia đâu. Lúc nửa đêm cô ta đâm ta chết trên giường mất.

Giả Hủ cười to, mấy tên thị vệ cũng không kìm nén được bật cười ra tiếng. Lưu Cảnh trừng mắt lườm thị vệ rồi lại hỏi:

- Còn thu hoạch gì nữa không?

- Khác thì chưa có, về vấn đề trao đổi tù binh có lẽ Châu mục cũng không hứng thú. Xem ra, Tôn Quyền muốn dùng cái giá rẻ nhất để thoát thân, cho nên bốn điều kiện của Châu mục, ngoài điều kiện thứ tư được đáp ứng thì còn lại họ đều không chấp nhận.

Nói đến đây, Giả Hủ thấp giọng cười hỏi:

- Trăm vạn thạch lương thực có phải hơi độc ác quá không?

Lưu Cảnh cười ha ha nói:

- Nếu Tôn Quyền muốn làm chuyện buôn bán thì đương nhiên phải trả giá thôi. Y không đáp ứng, vậy ta sẽ đánh què y rồi tự nhiên y phải đồng ý thôi. Chiến tranh không phải là chuyện như vậy sao?

Giả Hủ gật đầu khen ngợi từ trong đáy lóng:

- Chủ công ngày càng sáng suốt!

Lưu Cảnh liếc nhìn Giả Hủ, không ngờ y lại gọi mình là chủ công, xem ra y thực sự đã chấp nhận chủ công này rồi.

Giả Hủ cũng không ý thức được tâm tính của mình có sự thay đổi, y trầm tư một lúc rồi bổ sung:

- Nếu Tôn Quyền cầu hòa chứng tỏ y đã có ý muốn rút lui, để phòng ngừa quân Giang Đông rút theo đường bộ, đề nghị chúng ta phải tăng cường giám sát trên đường bộ.

Lưu Cảnh gật đầu nói:

- Đúng là rất cần.

Lỗ Túc mang một tâm trạng nặng nề trở về Sài Tang, con thuyền theo đường vận chuyển lương thực đi vào cửa sông. Bên trong là Ủng thành, còn phải qua một cửa sông nữa với vào trong thành. Vừa mới vào Ủng thành thì bỗng có tiếng của một cô gái trẻ tuổi rất lạnh lùng:

- Lỗ Tham quân, ông tự tiện xuất thành đi đâu vậy?

Lỗ Túc quay đầu lại, hóa ra là Thượng Hương công chúa, tay cầm trường mâu lạnh lùng nhìn mình. Ông vội vàng chắp tay nói:

- Khởi bẩm công chúa, Lỗ Túc phụng lệnh Ngô hầu ra khỏi thành chứ không phải tự tiện xuất thành.

Nói xong, ông ta lấy lệnh bài của Tôn Quyền ra đưa cho Thượng Hương. Thượng Hương cũng không hỏi nữa mà vung trường mây lên chĩa mũi mâu sắc bén về phía ngực Lỗ Túc hừ hỏi:

- Lỗ tòng quân, ông nói thật đi có phải ông đi gặp Lưu Cảnh không?

Sở dĩ Tôn Thượng Hương đe dọa Lỗ Túc như vậy là vì vừa rồi nàng gặp Bộ Chất, y cười quái dị rồi chúc mừng nàng khiến nàng rất khó hiểu.

Tôn Thượng Hương là cô gái mạnh mẽ nhưng cũng là một cô gái thông minh sắc sảo. Nàng hiểu đối với một cô gái chưa lập gia đình thì chuyện chúc mừng là chuyện gì? Đương nhiên là liên quan đến chuyện chung thân đại sự, nàng lại nghe nói Lỗ Túc xuất thành, trong lòng nghi ngờ nên đã đứng ở Ủng thành chờ ông ta quay về.

Lỗ Túc cảm thấy ngực mình đau đớn, mũi mâu đã đâm vào da, ông chỉ thở dài nói:

- Đây là đại sự của quân quốc, Công chúa nhúng tay vào làm gì?

- Hừ, ta mặc kệ chuyện đại sự quân quốc, ta chỉ muốn ngươi thề, chuyện ngươi ra ngoài không có liên quan gì đến ta.

Vẻ mặt của Lỗ Túc khó xử, ông không phải là người biết nói dối, ông phải thề thế nào đây?

Ông do dự, Tôn Thượng Hương nhìn ra ngay, nàng kéo vạt áo của Lỗ Túc kéo ông lên bờ, rút thanh Nguyệt kiếm ra kề vào cổ ông ta, cắn răng thấp giọng nói:

- Ngươi nói đi! Có phải huynh trưởng muốn gả ta cho Lưu Cảnh không?

Lỗ Túc cười khổ nói:

- Lưu Cảnh là anh hùng thiên hạ, oai hùng không tầm thường, tuổi cũng xấp xỉ với công chúa, chẳng lẽ không hợp sao?

- Phì!

Sắc mặt của nàng giận dữ:

- Ai muốn gả cho hắn chứ, hắn là kẻ của của Giang Đông, ta muốn giết còn không được chứ đừng nói đến chuyện lấy hắn. Nằm mơ đi!

Lỗ Túc lắc đầu chán nản nói:

- E là công chúa muốn lấy hắn cũng khó đấy, điều kiện của Giang Hạ rất hà khắc, chúng ta không thể chấp nhận được, công chúa cũng không cần phải nghĩ nhiều đâu.

Tôn Thượng Hương vốn định hỏi xem điều kiện là gì nhưng nghĩ lại cũng không phải là chuyện mình nên hỏi. Nàng thả Lỗ Túc ra nói với giọng căm giận:

- Nếu dám tây chinh thì phải có dũng khí gánh vác thất bại chứ. Đại trượng phu chết trên sa trường còn có con kế nghiệp, có gì mà phải đi nói. Huynh trưởng muốn tự đi rước nhục sẽ chỉ làm cho người trong thiên hạ chê cười mà thôi.

Lỗ Túc không khỏi kính nể, lòng ông hơi hổ thẹn, kiến thức và dũng khí của mình vẫn không bằng nữ nhi. Ông lặng yên gật đầu:

- Công chúa giỏi lắm, nhưng đây là chuyện quan trọng không được tiết lộ ra ngoài. Ngô hầu đã dặn mãi rồi.

- Ta không biết gì cả.

Nàng bỏ lại một câu lạnh lùng rồi xoay người đi về phía đầu thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play