Tôn Thượng Hương đã không ở ngoài khoang thuyền, nàng bước nhanh đi đến đầu thuyền, nhìn chăm chú vào đoàn thuyền Hợp Phì xa xa. Nàng mặc giáp nạm vàng mịn, thắt eo tơ lụa, đầu đội nón trụ, chân đi giày da, thắt lưng khoá Thanh Nguyệt kiếm, phía sau lưng xạ điêu cung và kim linh tiễn, càng lộ dáng người thon dài, tư thế hiên ngang, giống hệt một đóa hoa hồng có gai nở rộ ở trên mặt sông.
Đây là lần thứ hai nàng theo quân xuất chinh, lúc trước là khi nàng rất nhỏ, huynh trưởng Tôn Sách từng mang nàng xuất chinh Lư Giang, một lần xuất chinh kia để lại cho nàng ấn tượng khó có thể quên được.
Cũng chính bởi vì như vậy, trong nội tâm của nàng mới có thể với huynh trưởng dũng mãnh vô cùng sùng bái, cũng khiến nàng đối với chồng tương lai của mình có điều kiện cực kỳ hà khắc.
Nàng lấy huynh trưởng Tôn Sách làm hình mẫu lựa chọn, không thể dễ dàng để chồng tương lai người cùng giường là một tên thư sinh bạc nhược trói gà không chặt, nàng phải gả cho một anh hùng thiên hạ giống như huynh trưởng Tôn Sách.
Lúc xuất chinh khiến nội tâm Tôn Thượng Hương tràn ngập hưng phấn, nàng rốt cục có thể giống như nam tử chinh phạt sa trường, vì nước tác chiến.
Lúc này, đội tàu phía xa chậm rãi ngừng lại, một con thuyền trinh sát tuần tra bẩm báo, chính là đội tàu bốc xếp và vận chuyển năm nghìn thùng dầu hỏa, năm nghìn thùng dầu hỏa đến khiến lòng quân Giang Đông chấn phấn rất lớn, một lúc lâu sau, đội tàu lại xuất phát, trùng trùng điệp điệp đi về Sài Tang.
Sài Tang, tuy rằng đã trải qua một đêm biến đổi, nhưng dân gian Sài Tang cũng không phát sinh rối loạn quá lớn, chỉ có dân chúng hơi khủng hoảng.
Mấu chốt là Từ Thịnh không hề hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng không có đoạt tiền tài từng nhà, ổn định thế cục Sài Tang.
Tuy nhiên Từ Thịnh vẫn hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, không cho dân chúng bình thường qua lại trên đường phố, chỉ vào giữa trưa cho qua lại một canh giờ, chấp thuận dân chúng đi trên đường mua gạo và thức ăn
Sài Tang bị chiếm đóng đã qua năm ngày, thành Sài Tang mới đầu khủng hoảng cũng bình tĩnh trở lại, cùng lúc đó, quân Giang Hạ cũng không có quy mô phản công đoạt thành, ngoại trừ ngẫu nhiên ở trên mặt sông xuất hiện một ít trinh sát tuần tra Giang Hạ, quân Giang Hạ lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Việc này liền khiến quân Giang Đông cũng dần dần ổn định lại, đã hoàn toàn khống chế thành Sài Tang thành, giới nghiêm bắt đầu buông lỏng, hủy bỏ giới nghiêm ban ngày, tuy nhiên ban đêm vẫn cấm đi lại, cùng lúc đó, vẫn đóng cửa thành ban ngày mở ra, chấp thuận nông dân ngoài thành vào bán gạo bán đồ ăn.
Sáng sớm hôm nay, ở phía tây ngoài thành Sài Tang chật ních mấy trăm người dân lo lắng chờ đợi mở thành để bán rau, chọn tôm cá thịt tươi, các loại rau quả cầm trứng, đối với bọn họ mà nói, mấy ngày này cũng là khó được như ý, giá cả dâng lên năm lần, hơn nữa cực kỳ bán chạy, một canh giờ liền bán sạch, có nông dân một ngày chạy hai ba lần, thu hoạch sung túc.
Ở phía sau đám người có hơn mười chiếc xe bò, mặt trên cũng là các loại nông sản, cầm đầu xe bò có một lá cờ hình tam giác, phía trên viết một chữ 'Chu', đây là viên Chu gia giàu nhất Sài Tang trang đưa hàng vào Thành.
Vọng tộc đứng đầu Sài Tang vốn là Đào thị, nhưng khi gia nghiệp Đào thị chậm rãi chuyển dời đến Vũ Xương, Đào phủ ở Sài Tang liền chỉ còn lại không tới ba thành tộc nhân, do Đào Đàn chủ trì, mà nhà giàu Chu thị mấy năm này cũng dần dần di chuyển đi Giang Đông, Sài Tang liền chỉ còn lại có Chu thị độc đại.
Lúc này, cửa thành rốt cục chậm rãi mở ra, nông dân bên ngoài lo lắng chờ đợi chen chúc vào, đám binh sĩ thủ thành cuống quít ngăn trở:
- Không cần rối loạn, từng tốp từng tốp một sau khi kiểm nghiệm mới có thể vào thành!
Tuy rằng Từ Thịnh hủy bỏ giới nghiêm ban ngày, cũng mở cửa thành ra, nhưng phòng bị tương đương nghiêm mật, bình thường là chỉ cho tiến không cho ra, cho dù nông dân vào thành bán đồ ăn cũng phải kiểm tra phát thẻ bài, chỉ có nông dân ngoài thành bán rau và gia đình giàu có nông trang đưa hàng mới có thể ra vào cửa thành.
Còn một phần nữa là đến thăm người thân hoặc đi học, đầy tớ thương nhân vân vân thì không cho phép vào thành, thương thuyền lui tới cũng không cho cập bờ, đối với quân Giang Đông mà nói, hiện tại chính là thời kỳ chiến tranh, bọn họ nhất định phải dựa quy củ chiến tranh để xử lý.
Trên thực tế, bất luận quy củ gì đều phải dựa vào người để chấp hành, chấp hành không nghiêm còn có lỗ hổng, có cách khác, có nông dân vốn không cần vào thành, nhưng y cũng có thể đi xin một thẻ bài, qua tay bán cho người bên ngoài muốn vào thành, đó là một khoản thu vào.
Còn có nông trang đưa hàng cũng có lỗ hổng, bọn họ đi theo nhiều người, liền có thể lấy tiền mang theo người bên ngoài vào thành, không có khả năng hỏi rõ ràng.
Cho nên ở nơi người đông đúc như Sài Tang nếu muốn duy trì ổn định, không thể áp chế rất nghiêm, có lỗ hổng tồn tại cũng là tất nhiên, tuy nhiên tăng cường phòng bị, có chút ít còn hơn không, ít nhất sẽ không còn có mấy trăm đạo tặc vào trong thành gây chuyện.
Nông dân bán đồ ăn đều có thẻ bài, sau khi kiểm tra, gánh vào thành, lúc này hai mươi mấy chiếc xe bò chạy nhanh đến gần cửa thành, lập tức bị binh lính ngăn cản, quản sự cầm đầu vội vàng lấy ra một mặt thẻ bài nói:
- Chúng ta là nông trang ngoài thành của Chu Huyện lệnh, đặc biệt tới đưa hàng cho chủ nhân!
Chu Huyện lệnh là Chu Tuần, y được Lưu Cảnh bổ nhiệm làm Huyện lệnh, nhưng bởi vì Chu gia là nhà giảu nhất Sài Tang, Từ Thịnh muốn khống chế được Sài Tang, vẫn mệnh Chu Tuần tiếp tục làm Huyện lệnh, ổn định thế cục Sài Tang.
Nghe nói là đưa hàng vào phủ Huyện lệnh, binh sĩ thủ thành vội vàng đi bẩm báo quan quân đang trực, một lát, một gã quân hầu bước nhanh đi ra thành, đối phương có thẻ bài, cho phép vào thành vấn đề không lớn, nhưng hình như số người quá nhiều rồi.
Quân hầu đánh giá xe bò một chút, thấy mỗi một chiếc xe bò đều có tiểu nhị đánh xe, khoảng chừng ba mươi người, y nhướn mày nói:
- Từ tướng quân có lệnh, một lần vào thành không quá mười người, các ngươi nhiều người quá.
Quản sự vội lặng lẽ đưa cho quân hầu một thỏi năm lượng hoàng kim, khom người nói:
- Chúng ta có hai mươi lăm chiếc xe bò, ít nhất phải hai mươi lăm người đánh xe, tướng quân dàn xếp một chút.
Quân hầu nhéo nhéo hoàng kim, có chút nặng, y thấy phân thượng hoàng kim, cũng không muốn làm khó, liền phân phó thuộc hạ:
- Cho bọn họ hai thẻ bài!
Y sa sầm mặt nói với quản sự:
- Cấp trên có nghiêm lệnh, ta không thể trái, một lần chỉ có thể vào mười người, các ngươi tự xử lý đi!
Cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, Từ Thịnh không cho một lần quá mười người vào thành, quân hầu thủ thành phía dưới được ưu đãi, liền đem ba mươi người chia ra làm ba, cũng không tính trái với ra lệnh.
Trong lòng quản sự biết rõ, lập tức đem xe bò chia làm ba đội, tách ra vào thành, mỗi nhóm trình ra một thẻ bài, bọn lính điều tra không vấn đề, liền cho bọn họ vào thị trấn.
Ba đội xe bò vào thành, đi về hướng nam, bọn họ đi ngang qua Đào phủ, chỉ thấy cửa Đào phủ có binh lính gác, thủ vệ nghiêm mật, không cho bất kì ai tiến vào, quản sự không khỏi lắc lắc đầu, lần này quân Giang Đông chiếm lĩnh Sài Tang, Đào gia hiển nhiên là người gặp họa đầu tiên.
Không bao lâu, xe bò đi tới trước cửa Chu phủ, Chu phủ sớm mang theo quản gia tôi tớ chờ ở cửa, thấy xe bò rốt cuộc đã tới, mọi người đều vui mừng vô cùng, liền tranh thủ đem xe bò vào phủ, lúc này, quản sự xe bò thấp giọng nói với quản gia:
- Ta có chuyện gấp gáp muốn gặp lão gia, vào thông báo một chút!
----------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT