Thủy trại quân Giang Đông, Tưởng Cán mang theo một hộp gỗ ngồi lên thuyền, Chu Du đưa Tưởng Cán lên thuyền, y mới chắp tay nói:

- Xin Tử Dực chuyển cáo Tào Thừa tướng, ta đã thực hiện hứa hẹn, cũng hy vọng lão giữ chữ tín.

- Công Cẩn yên tâm đi! Lấy thân phận của Thừa tướng, sẽ không nói không giữ lời.

Đẩy một đoạn dài, thuyền nhỏ trượt đi rồi, chạy về phía cửa chính, thân ảnh của Tưởng Cán dần dần biến mất trong bóng đêm, Chu Du không kìm nổi cúi đầu thở dài, có thể đem Hoàng Cái đổi về hay không, chính là do hành động lần này.

- Đô đốc, lấy sự gian xảo của Tào Tháo, lão sẽ giữ chữ tín thả người sao?

Thái Sử Từ bên cạnh lo lắng hỏi han.

Lỗ Túc ha hả cười:

- Hoàng Tướng quân đối với chúng ta rất quan trọng, nhưng đối với Tào Tháo thì lại không quan trọng, thả Hoàng Tướng quân trở về càng có thể đảo loạn thế cục, ta nghĩ Tào Tháo nhất định sẽ thả người.

- Tử Kính nói không sai!

Chu Du hướng sang Thái Sử Từ dặn dò:

- Đêm nay mọi người vất vả một chút, đem sự việc làm lớn lên, như vậy Tào Tháo càng sẽ thả người.

- Xin Đô đốc yên tâm, ty chức sẽ xử lý tốt!

......

Thật ra quân Giang Hạ và quân Giang Đông ở trong một đại doanh, hai quân chỉ có một hàng rào đơn giản cách ngăn, bình thường hai quân cũng không đến, chỉ có một vài binh lính ngẫu nhiên qua hàng rào giao dịch một chút.

Khi canh một, hàng rào bên quân Giang Hạ bỗng nhiên xôn xao, một quân đội mấy trăm người tay cầm đuốc, dưới sự dẫn dắt của đại tướng Ngụy Diên và Lưu Hổ hùng hổ đi tới hàng rào doanh.

- Làm đổ hàng rào cho ta!

Lưu Hổ cao giọng lệnh nói.

Mặc dù bọn lính đều cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn là thực thi mệnh lệnh của y, cùng nhau dùng sức, đẩy ngã hàng rào, lúc này, quân trinh sát Giang Đông nghe thấy vội xông tới ngăn cản quân Giang Hạ.

- Các ngươi đừng có làm loạn!

Đồn trưởng trinh sát tuần tra vừa hướng về quân Giang Hạ hô to, vừa cùng hơn trăm lính trinh sát tuần tra tạo thành bức tường người, y thấy tình hình có chút không ổn, lại âm thầm phái người đi bẩm báo Đô đốc.

Lúc này Lưu Hổ ra lệnh một tiếng:

- Bắn, đánh cho ta!

Mấy trăm binh lính Giang Hạ ùa lên, đánh nhau với hơn trăm lính trinh sát tuần tra quân Giang Đông, trong lúc hỗn loạn, có người đem cây đuốc ném tới đỉnh lều lớn, lập tức đốt cháy lều lớn, ánh lửa phóng lên cao, tình hình càng thêm hỗn loạn.

Lúc này, trinh sát tuần tra Giang Đông bắt đầu động đao, không ít binh lính Giang Hạ bị thương, tiếng kêu thảm thiết, Lưu Hổ giận dữ, vung gậy sắt vọt vào đám người, đổ ập xuống đánh vào lính trinh sát tuần tra quân Giang Đông.

Lại có mấy lều lớn bị đốt, vô số binh lính Giang Đông và Giang Hạ biết được đều chạy tới, mắt thấy song phương đã đấu máu tanh thảm thiết, không ngừng có người gia nhập chiến đoàn, khiến tình thế không ngừng lan rộng, lửa mượn gió thổi, nhanh chóng lan tràn, hơn mười lều lớn bị điểm cháy, đại hỏa nối thành một mảnh, ánh lửa ngút trời, mấy ngàn binh lính gào thét cứu hoả.

Đúng lúc này, đại tướng quân Giang Đông Lã Mông giục ngựa chạy tới, hô lớn:

- Tất cả dừng tay lại!

Ngụy Diên thấy huyên náo cũng đủ rồi, nói:

- Dừng tay!

Tướng lĩnh hai bên đều quát lớn, cuối cùng ác chiến kết thúc, hơn trăm binh lính bị thương nằm trên mặt đất, thống khổ kêu rên rỉ, có hơn mười binh lính thương thế nghiêm trọng, lo lắng tính mạng.

Lã Mông thấy binh lính Giang Đông bị thương nghiêm trọng, giận tím mặt, chỉ roi ngựa vào Ngụy Diên quát:

- Họ Ngụy kia, ngươi nói rõ ràng cho ta!

Ngụy Diên hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước cao giọng nói:

- Ta đương nhiên sẽ nói rõ ràng cho ngươi, Thái Sử Từ giết chết đại tướng Mã Diên của Giang Hạ, tội ác tày trời, đem hung thủ giao ra đây!

Chuyện này Lã Mông cũng không hiểu, y nghe nói đại tướng Giang Hạ bị giết, lập tức chấn động, nhưng y vẫn không yếu thế nói:

- Ngụy Tướng quân, đây không phải việc nhỏ, mặc kệ sự tình là thật hay là giả, ngươi hẳn là nên bẩm báo với Châu Mục, song phương ngồi xuống trao đổi biện pháp giải quyết, mà không phải như đổ thêm dầu vào lửa như bây giờ, đem sự tình huyên lớn hơn.

Lưu Hổ bỗng nhiên quát lớn một tiếng:

- Lão Ngụy, ngươi nói nhảm gì vậy, hôm nay các ngươi không đem Thái Sử Từ giao ra đây, chúng ta liền xông vào đại doanh, đem đại doanh các ngươi đốt sạch.

Lưu Hổ vừa dứt lời, chỉ nghe có người cười lạnh một tiếng:

- Quân Giang Hạ rất lợi hại! Có gan ngươi cứ đốt đốt xem.

Chỉ thấy nhóm tướng sĩ lớn vây quanh thuỷ quân Giang Đông, Đại Đô đốc Chu Du đi tới, lúc này đại hỏa đã bị dập tắt, gần ba mươi lều lớn bị thiêu hủy, hơn bảy mươi người chết, Chu Du thấy chồng chất hỗn độn, không khỏi căm tức quân Giang Hạ:

- Các ngươi hơi quá đáng rồi!

Ngụy Diên trầm giọng nói:

- Chu Đô đốc, đây là các ngươi giết người trước, Thái Sử Từ giết thuộc cấp Mã Diên của ta, các ngươi nhất định phải nói rõ ràng với quân Giang Hạ, bằng không, sợ là hai quân chúng ta khó có thể hợp tác.

- Ngươi là ai? Cũng dám nói những lời này.

Chu Du cười lạnh một tiếng nói.

- Lời Ngụy tướng quân nói chính là lời ta nói!

Xa xa truyền đến thanh âm của Lưu Cảnh, chỉ thấy Lưu Cảnh từ trong mấy trăm binh lính bước nhanh tới.

Lưu Cảnh tiến lên lạnh lùng nói:

- Chu Đô đốc, trong lòng ngươi cũng hiểu đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ta khuyên ngươi vì đại cục suy nghĩ, đem Thái Sử Từ giao ra đây, nếu không tất cả hậu quả đều do quân Giang Đông gánh vác!

Ánh mắt Chu Du và Lưu Cảnh chạm nhau, trong lòng hai người ăn ý, thời cơ diễn trò thành thục, sắc mặt Chu Du đại biến:

- Lưu Châu Mục, ngươi là có ý gì?

- Chu Đô đốc, muốn ta đem mọi chuyện nói toạc ra sao?

Thanh âm Lưu Cảnh trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sáng ngời đe dọa nhìn Chu Du:

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói ra, các ngươi là vì đổi Hoàng Cái về mới giết đại tướng của ta sao?

Xung quanh xôn xao một mảnh, binh lính Giang Hạ đều phẫn giận:

- Giao hung thủ ra!

Vô số tướng sĩ đều tức giận hô to.

- Ngươi nghe thấy không!

Lưu Cảnh lại tiếp tục bức bách Chu Du:

- Đây là các tướng sĩ của ta đang hò hét, là tiếng lòng quân Giang Hạ, ta cho ngươi một ngày, các ngươi nhất định phải giao Thái Sử Từ ra, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.

Chu Du hừ mạnh một tiếng, xoay người đi, bọn lính Giang Đông đều lui về phía sau, e sợ Lưu Cảnh gây khó dễ giết người, lúc này, Lưu Cảnh với tướng sĩ Giang Hạ bốn phía hô:

- Ta sẽ tiếp tục bức bách quân Giang Đông giao ra hung thủ, nhưng không được tấn công quân doanh Giang Đông, kẻ trái lệnh trảm!

Lưu Cảnh cũng xoay người trở về lều lớn, Ngụy Diên khoát tay, với bọn binh lính hô:

- Châu Mục có lệnh, chúng ta không thể trái, đem doanh hàng rào dựng thẳng lên.

Đây là nhất định là một đêm không ngủ, quân doanh song phương đều oanh động, tin tức truyền khắp quân Giang Đông và quân Giang Hạ, trong quá trình truyền bá, sự tình không khỏi khuyếch đại, nói hai quân đã xảy ra xung đột đổ máu, mấy nghìn người tham chiến, tử vong mấy trăm người.

Trong thủy trại Tào quân bờ sông bên kia, Tào Tháo khoanh tay đứng ở trên thuyền lớn, nhìn bờ cách xa mười dặm, lão mơ hồ thấy ánh lửa, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười đắc ý, nếu lão đoán không nhầm, hẳn là quân Giang Đông và quân Giang Hạ phát sinh xung đột đổ máu rồi.

Tưởng Cán đã báo cáo với lão, Lưu Cảnh muốn bí mật đem Mã Diên rời Vũ Xương, lại bị Chu Du trước đó đoán được, phái Thái Sử Từ chặn lại giữa đường, giết chết Mã Diên, như vậy, Lưu Cảnh làm sao có thể từ bỏ ý đồ, nếu không hắn khó có ăn nói với thủ hạ, làm khó quân Giang Đông là điều dĩ nhiên, cho dù không đem sự việc lan rộng, nhưng sẽ yêu cầu quân Giang Đông giao hung thủ giết người ra.

Tào Tháo có thể tưởng tượng được thái độ song phương, lão cười lạnh một tiếng, quay đầu lại lệnh nói:

- Gọi Thái Hòa tới gặp ta!

Sau khi Thái Hòa bắt được Hoàng Cái, được Tào Tháo coi trọng, đã được thăng cấp làm Giáo Úy thuỷ quân, phong quan nội hầu, thực quyền vượt trên danh nghĩa đại tướng thuỷ quân Trương Doãn.

Thái Hòa vội vàng tới, quì một gối thi lễ:

- Tham kiến Thừa tướng!

Tào Tháo cười cười, ôn hòa nói:

- Ta rất muốn hiểu rõ tình hình quân Giang Đông, thay ta đi bắt vài quân trinh sát tuần tra Giang Đông về đây, buổi sáng ngày mai đi.

- Ty chức tuân mệnh!

Thái Hòa vội vàng đi, Tào Tháo quay đầu lại phân phó Vu Cấm:

- Thả Hoàng Cái ra, thả người ngay bây giờ.

Trình Dục bên cạnh vội vàng nói:

- Thừa tướng thật sự muốn thả Hoàng Cái sao?

- Hoàng Cái cũng không phải Tôn Quyền, lão đối với ta tác dụng gì? Lại nói ta đã hứa rồi, cũng không thể đổi ý, thả Hoàng Cái, sẽ chỉ làm mâu thuẫn bọn họ càng sâu, cớ sao mà không làm?

- Thừa tướng cao kiến!

Tào Tháo khẽ mỉm cười:

- Có gì Trọng Đức cứ việc nói thẳng, không cần nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.

Trong lòng Trình Dục ngầm cười khổ, Thừa tướng quả nhiên hiểu mình, y trầm ngâm một chút nói:

- Vi thần chỉ có chút lo lắng Lưu Cảnh, người này trí dũng song toàn, chính là đối thủ mạnh, Thừa tướng nên cẩn thận một chút.

- Ha hả! Ta thừa nhận người này có chỗ hơn người, tuy nhiên có một số việc hắn cũng không tự chủ được, cho dù hắn muốn lấy đại cục làm trọng, cũng cần phải nói rõ ràng với các tướng sĩ, hơn nữa Chu Du giết thuộc cấp của hắn, cũng làm cho hắn mất mặt, từ lần trước hắn lợi dụng ta để giáo huấn quân Giang Đông, ta liền biết nhược điểm của người này, ham muốn điều khiển của hắn quá mãnh liệt, một lòng muốn khống chế quân Giang Đông, việc này chắc chắn sẽ khiến hai quân phân cách.

Nói xong, Tào Tháo thoải mái đi về phía đại doanh, đã canh ba, mấy ngày nay lão đều không nghỉ ngơi tốt, rốt cục có thể ngủ một giấc

Sáng ngày tiếp theo, lại có một tin tức nhanh chóng truyền ra trong quân Giang Đông, trinh sát tuần tra quân Giang Hạ tạm giữ năm mươi thuyền chuyển lương thực của quân Giang Đông từ thành Chu đến, thuyền lái vào trong thủy trại quân Giang Hạ.

Không bao lâu, Phó Đô đốc Lỗ Túc trở về bẩm báo:

- Quân Giang Hạ yêu cầu giao Thái Sử Từ ra đổi lấy thuyền lương thực.

Vì thế, Chu Du ở trong đại trướng khẩn cấp triệu tập chư tướng thảo luận đối sách, lúc này Hoàng Cái đã được đổi về, lão yên lặng ngồi ở dưới chỗ ngồi đầu chủ soái, không nói một lời, lão ở trong đại trướng chính là một dấu hiệu, để mọi người biết lão đã trở về, quân Giang Đông không hề có ràng buộc.

Trên thực tế đây là Chu Du ám chỉ với mọi người, việc Hoàng Cái, quân Giang Đông tuyệt sẽ không nhượng bộ.

- Mọi người nói nên làm sao bây giờ?

Chu Du rất tỉnh táo nhìn mọi người xung quanh:

- Quân Giang Đông đang ép chúng ta giao người, thậm chí dùng quân lương đến uy hiếp, ta nghĩ mọi người thay ta quyết định, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Chu Du là Đại Đô đốc thuỷ quân, tất cả quyết định lớn của quân Giang Đông đều do y, hiện tại y bảo mọi người thay mình quyết định, vậy quyết định này nhất định là cảm thấy khó xử, ai dám đưa ra chứ?

Chỉ có một loại quyết định sẽ làm y khó xử, chính là rút quân, y không có cách nào ăn nói với Ngô hầu công, nhưng nếu như là mọi người cùng nhau yêu cầu, đó là một chuyện khác.

Điểm này trong lòng các tướng đều biết rõ, Lã Mông đứng dậy thi lễ nói:

- Đô đốc, Khổng Tử nói, Đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được), nếu chúng ta không thể đi cùng đường với quân Giang Hạ, vậy chúng ta liền tự mình hành động, ta đề nghị lui binh về Chu Thành.

- Vì sao rút lui về Chu Thành!

Chu Thái cực kỳ bất mãn nói:

- Chúng ta rút về Giang Đông không tốt sao? Nhường quân Giang Hạ mạnh mẽ, cứng rắn, Lưu Cảnh không phải là rất lợi hại sao? Vậy hãy để cho tự bọn họ đi đối phó Tào quân, không có quan hệ gì đến chúng ta hết!

Mọi người trong đại trướng xì xào bàn tán, phần lớn tán thành ý nghĩ của Chu Thái, lúc này, Hoàng Cái vẫn trầm mặc nói:

- Các vị, nghe ý kiến Đô đốc một chút!

Trong đại trướng yên tĩnh lại, Chu Du mới chậm rãi nói:

- Chúng ta phải tôn nghiêm, cho nên nhất định phải rời đi, nhưng là ăn nói với Ngô hầu ra sao, tuy rằng chúng ta bất mãn quân Giang Hạ ngạo mạn, không muốn hợp tác, nhưng nếu chúng ta tùy tiện rút quân về Giang Đông, sẽ làm Ngô hầu mang tiếng thất tín, cho nên ta tán thành đề nghị của Lã Mông tướng quân, rút quân đến Chu Thành, vậy quân Giang Hạ cũng không bắt được nhược điểm của chúng ta.

Các tướng đều khom mình thi lễ:

- Nguyện nghe theo sự sắp xếp của Đô đốc!

- Tốt lắm, vậy mọi người về thu thập đồ đạc, hai canh giờ sau, chúng ta khởi hành rời khỏi Xích Bích!

Cuối cùng quân Giang Hạ không giữ quân Giang Đông lại, buổi chiều, mấy trăm chiến thuyền quân Giang Đông chạy nhanh ra thủy trại, vượt sông thuận lợi, trùng trùng điệp điệp chạy về Chu Thành.

Trên một chiếc thuyền lớn, Lưu Cảnh đứng ở đầu thuyền yên lặng nhìn quân Giang Đông chạy đi, nếu như nói trong kế liên hoàn còn có lỗ hổng gì, hoặc là nói còn có cái gì hắn khó có thể nắm chặt, thì chính là quân Giang Đông.

Mặc dù quân Giang Đông lấy lui làm tiến, nhưng nếu như Chu Du có được khí phách lớn, ngồi xem lưỡng cường tương đấu, cuối cùng y đến thu mưu lợi bất chính, như vậy Lưu Cảnh hắn không có biện pháp, vấn đề là, Chu Du có quyết đoán lớn như vậy không?

Lúc này, Lưu Cảnh cảm nhận được nguy hiểm rất lớn.

.......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play