Tôn Quyền tuy rằng có chút đau đầu nhưng vẫn mời Trương Chiêu tiến vào.
Khi Trương Chiêu bước vào, mọi người đều đứng dậy thi lễ rồi lại ngồi xuống, Trương Chiêu liền nói ngay vào điểm chính:
- Kết minh cùng Lưu Cảnh khác nào nuôi hổ thành hoạ, người này vốn đã có dã tâm, một khi đánh bại quân Tào, thế lực lớn mạnh, tất biến thành kình địch của Giang Đông, không bằng chúng ta sớm tính toán để không cần xuất binh, mà ngược lại vẫn có thể châm ngòi cho Tương Dương từ phía tây phục kích Giang Hạ, Thái Mạo là người có tầm nhìn nông cạn, vả lại có thù oán với Lưu Cảnh, tất nhiên hắn sẽ đồng ý, chờ ba nhà bọn họ đều mệt mỏi, chúng ta sẽ ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
Trình Phổ là người Hà Bắc, từ trước đến nay không phục Trương Chiêu làm thủ lĩnh bắc phái, nhưng lần này bọn họ không hẹn mà gặp, ý kiến giống nhau, Trương Chiêu vừa dứt lời, Trình Phổ liền đồng ý, nói:
- Trương trưởng sử nói rất có lý, Lưu Cảnh lòng lang dạ sói, là đại địch bậc nhất của Giang Đông, ta đề nghị, không bằng thừa dịp lần này hắn tới Đông Ngô, giết chết hắn, chấm dứt hậu hoạ.
Chu Du thấy Tôn Quyền có vẻ do dự, cũng không lập tức phản đối, y đứng dậy thi lễ với Tôn Quyền:
- Lưu Cảnh đã giữ đúng lời hứa, trong ba năm chưa xua binh về hướng đông một bước nào, lần này chủ công đã tự mình hứa hẹn, nếu chủ công bội tín mà giết thì sẽ thất tín với thiên hạ, vậy chủ công dùng cái gì để mưu đồ thiên hạ, để xây dựng đế nghiệp muôn đời?
Không đợi Tôn Quyền mở miệng, Trương Chiêu bên cạnh nở nụ cười:
- Kỳ thật cũng không cần giết hắn, lưu hắn ở Giang Đông làm khách mấy năm, lấy sự tận tình của chủ nhà mà đối đãi hắn, đây cũng là chuyện tốt, có gì không thể?
Ngay lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo:
- Khởi bẩm chủ công, Lỗ Phó đô đốc đưa thư cấp báo tới!
Tôn Quyền đang ở thế khó xử, bỗng nghe nói Lỗ Túc có tin đưa tới, y vội vàng nói:
- Mang thư dâng lên!
Gã thị vệ nhanh bước vào, mang thư của Lỗ Túc mở ra cho Tôn Quyền, Tôn Quyền mở thư ra đọc vội một lần, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mấy người bên cạnh đều nhìn chăm chú vào nét mặt của Tôn Quyền, thấy Tôn Quyền vẻ mặt kinh ngạc, Trình Phổ buộc miệng hỏi:
- Chủ công, đã xảy ra chuyện gì?
Tôn Quyền đặt thư xuống, trầm tư chốc lát nói:
- Tào Tháo phái Tuân Úc đi sứ Giang Hạ, Lưu Cảnh lại có thái độ khả nghi.
Trình Phổ giận dữ:
- Chủ công, hắn đã hàng Tào, nhất định phải sớm diệt trừ, càng nhanh càng tốt!
Lần này Trương Chiêu không có đáp lại Trình Phổ, ông cũng ý thức được sự việc không ổn, nếu như Tào Tháo nhập cuộc, tình thế liền phức tạp, ông lâm vào cảnh trầm tư, hồi lâu vẫn không nói.
Chu Du khẽ cười nói:
- Tào Tháo phái sứ giả đến Giang Hạ,tất nhiên là vì chuyện của Tào Hồng và Lý Điển, không có vấn đề gì lớn.
- Nhưng người mà Tào Tháo phái đi chính là Tuân Úc, Công Cẩn không cảm giác rằng vấn đề hơi nghiêm trọng sao?
Trong lòng Tôn Quyền có chút lo âu, không ngờ Tào Tháo lại phái Tuân Úc đến, có thể thấy Tào Tháo coi trọng Giang Hạ.
- Chủ công không cần phải lo lắng, Tào Tháo tuy có tâm muốn Lưu Cảnh đầu hàng, nhưng Lưu Cảnh chưa chắc nguyện ý, hiện tại Lưu Cảnh đã xuất phát chưa?
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Trong thư nói, bọn họ đã đến Vu Hồ.
Không giống với Lưu Bị, Lưu Cảnh đến Đông Ngô là đi đường thuỷ, y chỉ dẫn theo hơn mười mấy chiếc thuyền chiến năm trăm thạch loại nhỏ, theo cửa Vu Hồ tiến vào Lật Thủy, xuôi theo Lật Thủy đi về phía đông.
Lật Thủy còn gọi là Trung Thủy, là một con sông vừa, chảy qua đồi núi phía tây vùng đất Thái Hồ, trước khi Đông Ngô khai thông đường thủy Giang Nam trên quy mô lớn, Lật Thủy là lối đi duy nhất nối liền Thái Hồ và Trường Giang, vận chuyển vô số hàng hoá, là một con đường thủy quý báu quan trọng của khu vực Giang Nam.
Đến năm Kiến An thứ mười bốn, Tôn Quyền hạ lệnh dời đô từ Kinh Khẩu đến Kiến Nghiệp, tổ chức hàng loạt dân phu khai thông kênh rạch chằng chịt dày đặc ở con sông Giang Nam, khiến cho Trường Giang cùng Đông Đô và Hội Kê có một con đường thủy mới, giá trị vận tải của Lật Thủy dần dần trở nên suy thoái.
Chập tối hôm nay, đoàn thuyền đã đến huyện Lật Dương, chính là huyện thành ở bờ bắc Lật Thủy, nhờ đường thuỷ vận tải Lật Thủy mà phát triển hưng thịnh, đồng thời cũng vì sự suy thoái giá trị đường thủy của Lật Thủy mà sự hưng thịnh biến mất.
Đường sông ở Lật Thủy chật hẹp, có rất nhiều thuyền bè đi qua nên đoàn thuyền chạy rất chậm, nhưng hai bên bờ phong cảnh mỹ lệ khiến cho kẻ khác tán thưởng không ngớt, lần này Lưu Cảnh đi Giang Đông không có mang Từ Thứ hoặc Giả Hủ, chỉ dẫn theo Lý Phù đi cùng.
Biểu hiện trác tuyệt của Lý Phù ở Nghiệp Thành khiến Lưu Cảnh tán thưởng, đây là điểm mà nhân tài khó có được, tài trí hơn người mà còn không câu nệ tiểu tiết. có y ở bên, lúc gặp nguy hiểm ở Giang Đông thì y cũng có thể bày mưu tính kế.
Trong khoang thuyền, Lưu Cảnh đang cùng Lý Phù uống trà nói chuyện phiếm, Lý Phù sau khi từ Nghiệp Thành trở về, cũng đã ngầm thừa nhận Lưu Cảnh làm chủ công, y đã ý thức được Viên thị tất vong, ở lại Giang Hạ có lẽ là lựa chọn tốt nhất của y.
Trong lòng theo Lưu Cảnh nên tự nhiên cũng có thái độ thân thiết, y có chút lo lắng về chuyến đi Đông Ngô này:
- Công tử, thuộc hạ lo lắng Tôn Quyền sẽ giam lỏng công tử, thừa cơ tấn công Giang Hạ, thu Giang Hạ vào trong tay, chuyến đi Đông Ngô lần này, công tử có lẽ sẽ gặp chút mạo hiểm rồi.
Cùng Giang Đông hợp lực chống lại Tào, là đại kế phục hưng của Lưu Cảnh, từ mấy năm trước y đã có ý này, tuy rằng trong lịch sử có cuộc đại chiến Xích Bích, nhưng lịch sử vì có sự xuất hiện của Lưu Cảnh mà bị lệch khỏi quỹ đạo, y có chút lo lắng, lịch sử có thể lại tái diễn lần nữa hay không?
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Lưu Cảnh tin rằng đại cục sẽ không thay đổi, Tào Tháo bình định phương bắc, xuôi nam là tất nhiên, Giang Đông vì tự bảo vệ mình, liên hợp Kinh Châu chống đỡ Tào cũng là tất nhiên.
Nhưng một ít tình tiết có thể sẽ thay đổi, tỷ như phái chủ chiến không ở Xích Bích, hoặc là Tào Tháo nhân lúc Lưu Biểu tạ thế mà xuôi nam, tình tiết Lưu Cảnh không nắm được, nhưng y nhất định sẽ bắt lấy đại cục.
Lưu Cảnh uống ngụm trà cười nói:
- Nếu như không có kế của Văn Hoà, khả năng này sẽ xảy ra, nhưng Văn Hoà trổ tài, Tôn Quyền ắt sẽ lo ngại, nếu hắn dám giam lỏng ta hoặc là giết ta, Giang Hạ tất đầu hàng Tào Tháo, giáng cho Giang Đông một kích trí mạng, Tôn Quyền cũng là người tài trí mưu lược, sẽ không vì cái nhỏ mà lỡ mất cái lớn.
- Tuy rằng Tôn Quyền sẽ không như vậy, nhưng cái khó là không thể ngăn chặn hạ thần của y làm xằng làm bậy, công tử vẫn nên cẩn thận một chút.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Quả thật cẩn thận thì tốt hơn.
Lúc này, thuyền đã dừng lại, Lưu Cảnh thăm dò tình hình ngoài cửa sổ, chỉ thấy phía trước có một chiếc thuyền nhỏ, người chèo thuyền và binh sỹ của mình đang nói gì đó, từ trong thuyền một gã văn sỹ trẻ tuổi chui ra, tuổi chừng hai mươi, mặc một bộ nho bào màu xanh, đầu đội khăn, dáng vẻ hiên ngang, khí độ bất phàm.
Một tên binh lính chạy tới khởi bẩm:
- Khởi bẩm công tử, phía trước có một người văn sỹ trẻ tuổi cầu kiến công tử, nói đã đợi công tử nhiều ngày rồi.
Lưu Cảnh thấy rất hứng thú, liền đi ra khoang thuyền, từ từ đi đến mũi thuyền, liếc mắt một cái nhìn thấy công tử trẻ tuổi, Lưu Cảnh khẽ cười nói:
- Vị sỹ tử này tìm ta có việc gì sao?
Vị công tử trẻ tuổi nhìn thấy Lưu Cảnh, vội vàng tiến đến khom người thi lễ:
- Tiểu sinh Linh Lăng Tưởng Uyển, đã chờ công tử ở đây nhiều ngày.
Lý Phù ở bên cạnh mỉm cười:
- Ngươi chính là biểu huynh của Lưu Mẫn Tưởng Công Diễm sao?
- Chính là tiểu sinh!
Lưu Cảnh không nghĩ đây lại là Tưởng Uyển, trong lòng y có chút kinh ngạc, y đương nhiên biết Tưởng Uyển, vì Lưu Tiên, Lưu Mẫn và Chu Bất Nghi đều trước sau tự mình đề cử Tưởng Uyển, nghe nói người này là một trong ba thần đồng Kinh Châu, tài học xuất chúng, kiến thức cao minh.
Vì thế Lưu Cảnh đã phái người đi Linh Lăng tìm y, sau đó mới hay tin hắn đã đi ra ngoài rồi, lại không nghĩ rằng gặp y ở nơi này.
Lưu Cảnh vội vàng cười nói:
- Hoá ra các hạ chính là Tưởng Công Diễm, Lưu Cảnh nghe đại danh đã lâu, có thể mời lên thuyền cùng nhau tâm sự hay không?
Tưởng Uyển là cô biểu huynh của Lưu Mẫn, từ nhỏ đã cùng Chu Bất Nghi, Lưu Mẫn theo Lưu Tiên đọc sách, tình cảm của ba người vô cùng tốt, được xưng là Linh Lăng tam thiếu kiệt, Tưởng Uyển, Chu Bất Nghi và Mã Tắc còn được vinh danh là ba thần đồng của Kinh Châu, tiếng tăm vang xa.
Về sau Chu Bất Nghi và Lưu Mẫn đi thư viện Lộc Môn tiếp tục học tập, mà Tưởng Uyển lại không chịu sự trói buộc của thư viện, xuất môn du hí, đến khắp nơi tầm sư cầu học, y ở Giang Đông học đã nửa năm, không lâu sau nghe nói Lưu Cảnh đến, liền tới Lật Dương chờ đợi.
Tưởng Uyển vui vẻ lên thuyền, cùng Lưu Cảnh tiến vào bên trong rồi ngồi xuống, Lưu Cảnh rót cho hắn một chén trà lạnh, cười hỏi:
- Công Diễm huynh tại sao lại ở đây?
Tưởng Uyển khẽ mỉm cười:
- Tiểu sinh thật ra là đang ở Đông Ngô theo Nguyên Thán công đọc sách, vài ngày trước nghe nói công tử đã đến Giang Đông, liền đi tới huyện Lật Dương, ở đây chờ đợi.
Nguyên Thán công chính ra là mưu thần Cố Ung dưới trướng Tôn Quyền, là đồ đệ của Thái Ung, tài hoa trác tuyệt, là người cực kỳ chính trực, Tưởng Uyển theo ông đọc sách ba tháng, xem như vừa là thầy vừa là bạn.
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại nói:
- Về việc Lưu công, Công Diễm biết hay không?
Lưu Tiên tuy chỉ là họ hàng xa của Tưởng Uyển, nhưng Tưởng Uyển từ nhỏ cùng Lưu Tiên đọc sách, trên thực tế thì Lưu Tiên chính là sư tôn của y, tình cảm sâu đậm, việc Lưu Tiên bị Thái Mạo làm hại Tưởng Uyển cũng có nghe nói.
Ánh mắt Tưởng Uyển ảm đạm, yên lặng gật gật đầu.
Lưu Cảnh an ủi hắn vài câu, liền hỏi:
- Công Diễm huynh tìm đến Lưu Cảnh, có điều gì muốn chỉ giáo?
- Không dám chỉ giáo, chỉ là muốn nói cho công tử biết một chút về tình hình bên trong Đông Ngô, để công tử nắm chắc tâm lý.
Lưu Cảnh và Lý Phù nhìn nhau, vừa rồi hắn có nói qua vấn đề này, không nghĩ tới rằng Tưởng Uyển liền tới báo tin rồi, tâm tư hai người có chút chấn động, Lưu Cảnh cười nói:
- Lời Công Diễm nói như mưa rào trong lúc nắng hạ, Cảnh nguyện rửa tai lắng nghe!
Tưởng Uyển chậm rãi nói:
- Chủ trương của Chu Du là gắng sức thực hiện liên kết với Giang Hạ chống Tào, nhưng Trương Chiêu và Trình Phổ lại kiên quyết phản đối, bọn họ cho rằng cùng công tử liên hợp là nuôi hổ thành hoạ, liền có chủ trương liên hợp với Giang Lăng và Tương Dương nhằm diệt Giang Hạ trước, hiện tại hai bên bất đồng ý kiến rất lớn, hơn nữa phương án của Trương Chiêu và Trình Phổ được đại đa số văn thần ủng hộ.
Lý Phù bên cạnh tiếp lời nói:
- Công Diễm biết được tin tức này từ nơi nào?
Tưởng Uyển lắc đầu:
- Nguyên Thán công lời nói gói vàng, cái gì cũng sẽ không nói, tại hạ cùng Trương Hưu thứ tử của Trương Chiêu có giao tình, là nghe y nói lúc say rượu.
Lưu Cảnh một mực trầm tư, lúc này hắn mới hỏi:
- Vậy thái độ của Tôn Quyền ra sao?
Nghe nói thái độ của Tôn Quyền lập lờ, trước sau đều không biểu lộ.
Nói đến đây, Tưởng Uyển thấp giọng nói:
- Tiểu sinh còn nghe nói Trương Chiêu đề nghị giam lỏng công tử, sau đó phái binh tấn công giang hạ, theo ta thì công tử không cần đi Đông Ngô, nếu Giang Đông có thành ý, vậy để bọn họ tới Vũ Xương thương lượng.
Đề nghị của Tưởng Uyển làm cho Lý Phù rất tán thành, y cũng khuyên nhủ:
- Không bằng công tử về Sài Tang, đàm phán cùng Giang Đông ở Bành Trạch.
Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, trầm tư hồi lâu mới nói:
- Hiện tại đã là chập tối, truyền lệnh tạm thời dừng thuyền qua đêm, sáng mai lại xuất phát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT