Long Trung Tương Dương Ngọa Long sơn trang, đây là nhóm bạn tốt đặt tên cho sơn trang của Gia Cát Lượng, mà Gia Cát Lượng sớm đặt tên cho phủ của mình là Lâm Sơn Tiểu Trúc, sau lại đổi tên là Gia Cát cư, sau lại lại đổi tên là Gia Cát Mao Lư, nhưng tên phủ này trừ y ra, không ai để ý tới, ngay cả thê tử y Hoàng Nguyệt Anh cũng hiểu được tên Mao lư thực không hợp.

Tuy nhiên Gia Cát Lượng gần đây cũng đã không có nhã hứng đặt tên mới cho phủ, nhạc phụ của y Hoàng Thừa Ngạn hai lần gần đây tới cửa, hy vọng y có thể sớm ngày ra làm quan.

Hoàng Thừa Ngạn sở dĩ hai lần đến nhà con rể, là bởi vì lão và Lưu Bị có quan hệ chặt chẽ, một tháng này, Lưu Bị gần như mỗi ngày đều tới bái phỏng Hoàng phủ.

Trên thực tế, Gia Cát Lượng đã có quyết định, chẳng qua y còn cần chờ đợi thời cơ.

Lúc này là buổi trưa, Ngọa Long sơn trang đến một gã khách nhân, chính là bạn thân nhiều năm của Gia Cát Lượng là Bàng Thống, điều này làm cho Gia Cát Lượng mừng rỡ, bọn họ cũng nửa năm không gặp nhau rồi.

- Thế nào? Cảm giác làm quan và ở thư viện không giống nhau chư!

Gia Cát Lượng rót cho Bàng Thống một chén trà mới, cười ha hả hỏi.

- Kỳ thật cũng không có gì, Lưu Hoàng thúc là người rất có chủ kiến, bình thường không cần người khác quyết định, ta chỉ là giúp y sửa sang lại một chút công văn linh tinh, ta cảm thấy như khi ở thư viện, thay thúc phụ sửa sang lại công văn cũng không sai biệt lắm.

- Làm sao có thể, nghe nói hiền đệ là quân sư nha!

Bàng Thống cười khoát tay:

- Đây chẳng qua là đồn đại, ta cũng không hề được Hoàng thúc bổ nhiệm làm quân sư, trước mắt vẫn là phụ tá, tuy nhiên kiêm nhiệm chức Đô úy quận Võ Lăng, cũng là hư chức, không kém gì với đám người Giản Ung, Tôn Càn.

- Tuy nhiên hiền đệ được Lưu Hoàng thúc trọng dụng, thật đáng mừng!

Bàng Thống cười, trầm ngâm một chút nói:

- Dưới tay Hoàng thúc nhân tài điêu linh, hơn nữa thiếu mưu sĩ giống như huynh trưởng, nếu huynh trưởng có ý, ta nguyện ý đề cử huynh với Hoàng thúc.

Gia Cát Lượng ha hả cười:

- Hiền đệ lời này không ổn, nhân tài dưới tay Lưu Hoàng thúc đông đúc, như đám người Giản Ung, Tôn Càn, Mi Chúc, đều có tài hoa, hơn nữa trung thành và tận tâm, không bỏ không rời, huống chi còn có mãnh tướng thiên hạ như Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, hiện tại lại có Phượng Sồ, có thể nói như cá gặp nước, cái gì gọi là nhân tài điêu linh?

Bàng Thống lắc lắc đầu:

- Quan, Trương, Triệu Vân tuy là vạn nhân địch, nhưng đám người Giản Ung, Tôn Càn, Mi Chúc cũng chỉ là bạch diện thư sinh, không phải là mưu sĩ bày kế, càng không phải là nhân tài kinh thiên vĩ địa, về phần tiểu đệ, kém xa huynh rồi! Nếu huynh nguyện đáp ứng, ta nhất định sẽ hướng Hoàng thúc đề cử huynh làm quân sư, ta làm phó.

Gia Cát Lượng cười không đáp, y lấy ra một bức họa đặt lên bàn mở ra, cười nói với Bàng Thống:

- Đã nhiều ngày ta ở tron nhà phác thảo bức Thưởng tuyết đồ, năm trước trận đại tuyết kia để cho ký ức ta vẫn còn mới mẻ, vẫn chưa xong bức tranh, hiền đệ có thể viết một lời bình hộ ta được không?

Bàng Thống nhìn bức họa này, chỉ thấy dãy núi bao bọc lấy, con sông ngưng băng, trong thiên địa một mảnh tuyết trắng, một ngôi nhà tranh ở giữa đang bị tuyết trắng bao trùm, một gã văn sĩ nâng chén thưởng tuyết, hưng trí dạt dào.

Bàng Thống xem hiểu bức họa này, Gia Cát Lượng chính là ám chỉ y, chính mình gửi gắm tình cảm cho sơn thủy, không có ý định làm quan, một khi đã như vậy, Bàng Thống cũng không khuyên nhiều rồi.

Gã bình phẩm bức tranh vài câu, lại trầm ngâm chốc lát nói:

- Hôm qua nhận được thư thúc phụ, bảo ta khuyên huynh đi thư viện Lộc Môn Giang Hạ tránh né chiến loạn, ta cảm thấy hay là huynh trưởng đi đi! Nơi này rất bất an, trong tay quân Tào có thuyền, bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh tới.

Gia Cát Lượng gật đầu cười:

- Đa tạ hiền đệ nhắc nhở, ta sẽ xem xét.

Bàng Thống cáo từ đi rồi, Hoàng Nguyệt Anh tiến tới thu thập trà cụ, cười nói:

- Ngay cả Sĩ Nguyên đều khuyên chàng đi Giang Hạ rồi, chàng còn muốn bướng bỉnh không đi sao?

Gia Cát Lượng ngồi ở trước bàn đọc sách, dường như không có nghe thấy lời thê tử nói, sau một lúc lâu, y đem thư khép lại cười nói:

- Ta muốn vấn an nhạc phụ đại nhân một chút, không bằng ta theo nàng về nhà mẹ đẻ ở vài ngày!

Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh vui mừng, nàng cũng gần một năm chưa trở về nhà mẹ đẻ rồi, vài lần khuyên trượng phu, y luôn không chịu đi, khó được hôm nay y đổi ý, nàng vội vàng nói:

- Vậy thiếp đi thu thập một chút, chúng ta sẽ xuất phát luôn.

Gia Cát Lượng khoanh tay cười nhạt một tiếng.

.......

Ngọa Long sơn trang ở phía nam Long Trung, mà Hoàng phủ thì ở phía bắc Long Trung, cách xa nhau hơn ba mươi dặm, vợ chồng Gia Cát ngồi xe ngựa đi tới, một lúc lâu sau đã tới Hoàng phủ.

Nữ nhi đến khiến Hoàng Thừa Ngạn rất vui mừng, lập tức sai người thu thập tiểu viện cho bọn họ, sắp xếp chỗ cho hai người nghỉ ngơi.

- Lần này hiền tế ít nhất phải ở mười ngày nửa tháng mới được trở về đấy!

Trong nội đường, Hoàng Thừa Ngạn đang nói chuyện với Gia Cát Lượng, làm cha vợ, đương nhiên quan tâm nhất con đường làm quan của con rể, cho nên phu quân nữ nhi vừa đến, lão liền cấp bách khó nhịn nổi mời Gia Cát Lượng vào trong khách đường.

Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười:

- Nhạc phụ đại nhân tại sao không lo lắng Quân Tào xuôi nam một chút nào?

- Quân Tào không có khả năng qua sông xuôi nam, trong khoảng thời gian này ta cùng Lưu Hoàng thúc nói chuyện phiếm, đối với thế cục cũng hiểu biết một phần, Quân Tào Nam Dương chỉ có ba vạn người, Tân Dã năm ngàn người, muốn đánh hạ Phàn Thành đã rất không có khả năng rồi, huống chi thuyền của Quân Tào ở Bỉ Thủy, mà chiến thuyền quân Giang Hạ đã phong tỏa cửa sông Bỉ Thủy, Quân Tào vượt sông như thế nào, cho nên tuyệt không cần lo lắng.

- Lưu Hoàng thúc còn thường tới bái phỏng nhạc phụ sao?

- Gần như mỗi ngày đều đến, địa doanh của y cách nơi này không đến năm dặm, rất là tiện.

Hoàng Thừa Ngạn vừa dứt lời, liền có người nhà báo lại:

- Lưu Hoàng thúc đến rồi!

- Ha hả! Thật sự là đúng dịp, đang nói y, y đã tới rồi.

Hoàng Thừa Ngạn vội vàng sai người mời Lưu Bị vào thư phòng, lại nói với Gia Cát Lượng:

- Nếu gặp rồi, hiền tế cũng gặp chút đi.

Gia Cát Lượng vui vẻ cười nói:

- Nếu nhạc phụ có lệnh, tiểu tế làm sao dám không tuân lời.

...

Bởi vì Quan Vũ đóng quân huyện Đặng, quân Lưu Bị tự nhiên cũng liền trú đóng ở bến thuyền huyện Đặng đối diện Long Trung, cách nơi trú binh đến phủ Hoàng Thừa Ngạn không đến năm dặm.

Lưu Bị và Hoàng Thừa Ngạn vốn là quan hệ không tệ, hiện tại khoảng cách rất gần, Lưu Bị rảnh rỗi đến nhàm chán, luôn luôn tới tìm Hoàng Thừa Ngạn nói chuyện phiếm.

Ở thư phòng ngoài, Lưu Bị đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng chân phía trước cửa sổ, dường như đang thưởng thức một cảnh đẹp ở đình viện ngoài cửa sổ, nhưng trên thực tế, y đang nghĩ đến chuyện của mình.

Lần này Quân Tào xâm nhập phía nam, thay đổi lớn đến thế lực vận mệnh Kinh Châu, Lưu Bị y cũng là một trong những người được lợi, khiến cho y hoàn toàn nắm trong tay Nam Quận, quận Võ Lăng và ngũ quận, khiến cho y lần đầu tiên có căn cơ chính mình.

Nhưng Lưu Bị rất rõ ràng, căn cơ của y cũng không bền chắc, Nam Quận và những nơi khác trên danh nghĩa vẫn là thuộc về Lưu Kỳ, nếu y chiếm lĩnh Nam Quận, danh không chính, ngôn không thuận, thế tất sẽ hủy diệt danh vọng của y trong thiên hạ, đây cũng điều khiến Lưu Bị có chút phiền lòng.

Lúc này, những tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Thừa Ngạn vẻ mặt tươi cười xuất hiện ở cửa:

- Khiến Hoàng thúc đợi lâu.

Lưu Bị xoay người chắp tay cười nói:

- Lại tới quấy rầy gia chủ.

Hoàng Thừa Ngạn đi vào nhà, phía sau có một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn đi theo, khiến Lưu Bị không khỏi nao nao, y tham dự qua đính hôn của Gia Cát Lượng, và từng gặp Gia Cát Lượng một lần.

- Hoá ra Gia Cát tiên sinh đã đến!

Gia Cát Lượng tiến lên thi lễ thật sâu:

- Khổng Minh tham kiến Hoàng thúc!

Hai người lễ tiết có phần nhận thức, theo lý Lưu Bị và Hoàng Thừa Ngạn ngang hàng luận giao, như vậy Gia Cát Lượng chính là vãn bối, đầu tiên Lưu Bị nên xưng y là Gia Cát hiền chất, nhưng Lưu Bị lại xưng Gia Cát Lượng là tiên sinh.

Tiếp theo Gia Cát Lượng hẳn là vãn bối bái lễ, nhưng y vẫn đi lễ ngang hàng, xưng Lưu Bị là "Tiên sinh" đồng xuất vừa rút lui, trong lòng hai người đều đã có một tia ăn ý.

Việc này cũng khó trách, Tư Mã Huy hai lần tiến cử Gia Cát Lượng, Hoàng Thừa Ngạn cực lực đề cử con rể mình, trong lòng Lưu Bị làm sao có thể không có phương pháp.

Lúc này, Hoàng Thừa Ngạn ở một bên áy náy nói:

- Ta vừa lúc có chút việc, để cho con rể ta trước tiếp Hoàng thúc ngồi một chút, chờ ta một chút.

Lưu Bị cười:

- Gia chủ xin cứ tự nhiên!

Hoàng Thừa Ngạn thi lễ, đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Lưu Bị và Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng chìa tay cười nói:

- Hoàng thúc mời ngồi!

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Gia Cát Lượng trước tiên cười hỏi:

- Vừa rồi ở trong đình viện gặp Dực Đức tướng quân, sao không thấy Tử Long tướng quân vậy?

- Gần đây ở bên kia quận Võ Lăng chiêu mộ một đám tân binh, Tử Long ở Võ Lăng bận việc.. luyện binh, lần này không cùng theo Bắc tiến.

- Ồ! Thì ra là thế.

Gia Cát Lượng lại chuyển đề tài một vòng, chắp tay cười nói:

- Nghe nói Hoàng thúc có tin mừng quý tử, thật đáng mừng!

Tháng trước vợ thứ của Lưu Bị là Cam phu nhân sinh con, tên gọi là Thiền, nhũ danh A Đẩu, Lưu Bị vì thế trở về Nam Quận một chuyến, trung niên còn có con, làm y vui vô cùng, lúc Gia Cát Lượng nhắc tới việc này, lại để cho Lưu Bị sinh lòng cảm khái.

- Bôn ba nửa đời, trước kia mặc dù cũng có thê nhi con cái, nhưng cũng không may mắn tạ thế vì chiến loạn, tận đến trung niên được một đứa con, đây là trời xanh còn thương ta, cho ta có hậu nhân.

Gia Cát Lượng gật gật đầu:

- Sứ quân là người lòng có chí lớn, tự nhiên sẽ không tuyệt hậu, còn đây là thiên ý, chứng tỏ sự nghiệp sứ quân tất thành công.

Lưu Bị thở dài nói:

- Chuẩn bị lao lực nửa đời, đến nay hoàn toàn không có sở thành, tâm đã lạnh, không hề có chi niệm cơ nghiệp, chỉ cầu tuổi già có thể bình an vượt qua.

Gia Cát Lượng mỉm cười:

- Hoàng thúc nói ra suy sút như vậy, năm đó Hoàng thúc và các chư hầu nhiều không kể xiết, Viên Thuật, Viên Thiệu, Lã Bố, Trương Tú vân vân, đều nhất nhất bại vong, duy độc Hoàng thúc còn tồn, mặc dù nhiều lần suy sụp, nhưng bền gan vững chí, càng thêm khiến người ta khâm phục, ngay cả Tào Tháo cũng tán Hoàng thúc là anh hùng thế gian.

Lưu Bị lộ ra một nụ cười khổ:

- Thế gian cho tới bây giờ đều là lấy thành bại luận anh hùng, ta lũ chiến lũ bại, nào xứng hai chữ "Anh hùng".

- Có lẽ không lâu tương lai, Hoàng thúc sẽ đạt được hai chữ anh hùng rồi.

Lưu Bị tinh thần rung lên, liền vội vàng hỏi:

- Lời tiên sinh có ý gì?

Gia Cát Lượng cười cười hỏi ngược lại:

- Hoàng thúc vì Kỳ công tử mà lo lắng sao?

Một câu điểm trúng tâm bệnh của Lưu Bị, trong lòng của y càng thêm cấp bách, hỏi vội:

- Tiên sinh có thể chỉ rõ cho Lưu Bị không?

Gia Cát Lượng lại thắt gút, cười không đáp, mặc kệ thái độ Lưu Bị khẩn thiết như thế nào, Gia Cát Lượng chỉ nhẹ lay động quạt lông, khẽ mỉm cười.

....

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play