Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa Khoái phủ, trên bậc thang, Khoái Việt dẫn mấy theo mấy người trẻ tuổi đứng chờ, Khoái Việt đầu đội Phù Dung quan, mặc một cái áo da điêu quý. Hắn là chủ nhân, ăn mặc sang trọng cũng là cách tôn trọng đối với khách nhân.

Mấy người tuổi trẻ phía sau chỉ mặc trường bào bình thường, đầu đội bình khăn, phong cách thoải mái, hôm nay lễ nghi tuy rằng cao nhưng tiệc rượu lại chỉ là tiểu yến, người không nhiều, chỉ tầm năm sáu người ngồi với nhau.

Lưu Cảnh xuống xe ngựa, bước nhanh tới thi lễ:
"Để cho Khoái công chờ lâu, Lưu Cảnh thất lễ."

Khoái Việt đi xuống bậc thang, cười híp mắt nói:
"Lần đầu tiên thấy công tử Cảnh, ta đã cảm thấy thân thiết, hôm nay tụ hợp ở đây cũng là nhân duyên. Nào, tới đây, ta giới thiệu cho công tử Cảnh mấy vị tài tuấn trẻ tuổi ở Kinh châu."

Khoái Kỳ đương nhiên không cần giới thiệu, hai người đã làm quen trên đường tới đây. Sau lưng Khoái Việt có ba người tuổi trẻ, một người trong đó có vóc dáng khá giống Khoái Kỳ, Khoái Việt cười giới thiệu:
"Đây là khuyển tử Thạch, đang đi học ở Long Trung."

Khoái Việt có ba con trai, con trai trưởng và con trai thứ đều đang làm quan bên ngoài, chỉ có con trai thứ ba Khoái Thạch theo hầu bên cha, năm nay chỉ có mười chín tuổi.

Khoái Thạch vội vàng hành lễ, nói với nhau mấy câu khách khí, Khoái Việt lại giới thiệu một người khác:
"Đây là cháu họ của ta, họ Mã tên Lương, tên chữ Quý Thường, người Nghi thành Tương Dương, là bạn tốt cùng học với khuyển tử, hôm nay cũng tới chung vui."

Lưu Cảnh thấy trong lông mày đối phương quả nhiên có một đám lông mày trắng, tướng mạo thanh kỳ, không khỏi cười nói:
"Mã thị ngũ thường, bạch mi tối lương (1), Lưu Cảnh đã sớm nghe danh, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."

(1) Câu này được trích từ“Ở Kinh, Tương này có năm anh em họ Mã, cùng có danh tiếng. Nhưng chỉ có người tên là Lương, tự Quý Thường có lông mày trắng là giỏi hơn cả. Làng xóm đã có câu ca dao: “Mã thị ngũ Thường, bạch my tối lương”. Sao ngài không cho mời người ấy đến bàn mưu định kế?.”

Mã Lương tuổi tác cũng không lớn, tầm mười bảy mười tám tuổi, thắt lưng đeo một thanh bội kiếm, hắn hơi mỉm cười đáp lễ nói:
"Hôm nay ta cũng đi xem công tử Cảnh đấu kiếm, công tử Cảnh động thì nhanh như ưng, tĩnh thì như thái sơn, làm Quý Thường kính nể vạn phần."

"Quý Thường huynh quá khen!"

Người cuối cùng tuổi chừng hai mươi, thân hình cao lớn, mặt như ngọc, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời, chỉ đứng bên cạnh cười mà không nói, Khoái Việt dẫn Lưu Cảnh tiến lên, cười giới thiệu với hắn:
"Vị tài tuấn này cũng là bạn tốt cùng học của khuyển tử, họ kép Gia Cát, tên một chữ Lượng, tên chữ Khổng Minh, người quận Lang Gia, là môn sinh đắc ý nhất của Bàng Đức công."

Lưu Cảnh cảm thấy kính nể, hóa ra người này chính là Gia Cát Lượng, đây là lần đầu tiên hắn thấy đối phương nên vội vàng chắp tay thi lễ:
"Hóa ra là Ngọa Long tiên sinh, ngưỡng mộ tài học cao vời của Gia Cát huynh đã lâu, hôm nay được gặp quả là may mắn nhất đời của Lưu Cảnh."

Họ Gia Cát cũng là vọng tộc Lang Gia, cha mẹ Gia Cát Lượng chết sớm, hai anh em nhà Gia Cát cùng nhau nương tựa thúc phụ Gia Cát Huyền đang nhậm chức ở quận Dự Chương, sau khi Gia Cát Huyền từ quan liền cậy nhờ Kinh châu Lưu Biểu. Bốn năm trước Gia Cát Huyền bệnh qua đời, Gia Cát Lượng liền đi du học ở Tương Dương, vừa cày ruộng vừa đọc sách, bái Lộc Môn Bàng Đức công làm thầy.

Gia Cát Lượng xuất thân vọng tộc Lang Gia, ở Tương Dương cũng rất có danh vọng, hắn có quan hệ với cả Bàng gia, Khoái gia. Gia Cát Lượng có hai người chị, nhị tỷ thì gả cho con của Bàng Đức công là Bàng Sơn Dân, còn đại tỷ chính là vợ của Khoái Kỳ. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay Khoái Việt mời hắn cùng dự.

Gia Cát Lượng không đi xem cuộc đấu kiếm hôm nay, hắn không quá hứng thú với chuyện mà người người ở thành Tương Dương này đang bình luận, ít nhất hắn cũng không biểu lộ sự kính ngưỡng đối với kiếm thuật của Lưu Cảnh.

Tính cách của hắn ôn hòa, ôn hòa còn có một cách nói khác là lãnh đạm, không quá thích lui tới thân mật với người khác, chẳng qua nếu Lưu Cảnh đã kính trọng hắn là Ngọa Long, hắn cũng phải biểu hiện lễ phép của mình.

Phải biết, phần lớn mọi người đều gọi hắn là 'Ngọa Long', nhưng toàn mang ra làm trò vui trong khi đàm luận.

Gia Cát Lượng cũng thi lễ nói:
"Công tử Cảnh là thiếu niên tài cao, một kiếm định danh vọng, nhưng Khổng Minh kính nể công tử hơn khi khuyên châu mục cho Lưu hoàng thúc nương tựa, đây mới là cử chỉ đại nghĩa, tiếc cho thế nhân dốt nát."

Hắn nói câu này khiến cho Mã Lương cảm thấy lúng túng, lúc nãy hắn vừa tán dương Lưu Cảnh động như ưng, tĩnh như thái sơn, bây giờ Gia Cát Lượng lại chẳng thèm quan tâm tới trận đấu kiếm của Lưu Cảnh.

Khoái Việt cười ha hả:
"Lễ nghi nhiều quá mất hay, tốt nhất vào nhà rồi nói!"

Mọi người cười cười nói nói vào cửa, hôm nay Khoái Việt mời khách ở phòng khách quý, yến hội thời Tiên Tần không chia thành bàn như ngày nay, mà có quy định riêng, nếu khí trời giá rét sẽ ngồi trên giường trải da dê, trên giường đặt một cái bàn chân lùn, các loại dụng cụ như thìa, đĩa, đũa đã được dọn sẵn.

Ở giữa phòng khách quý hiện có một chậu than, trên chậu than có để một cái bệ đựng trên đó là một bình rượu hâm, trong bình rượu toàn là rượu ngon, do một thị nữ dùng thìa gỗ múc chia đều cho mọi người.

Khoái Việt là chủ nhân nên ngồi ở vị trí chủ tịch, những người còn lại chia ra ngồi hai bên, Lưu Cảnh ngồi vị trí thứ nhất bên tay trái, bên cạnh là Khoái Kỳ, đối diện là Gia Cát Lượng, bởi vì hắn cũng là khách nhân nhưng tuổi tác lại lớn hơn Mã Lương.

Hơn mười đầy tớ lục tục bưng đủ loại canh nóng, thịt thà, trái cây bày lên bàn, Khoái Việt hai tay bưng chén rượu cười nói:
"Hôm nay mời công tử Cảnh tới phủ uống rượu nhạt, đồng thời cũng là tiễn công tử, mọi người cùng uống cạn ly này bày tỏ kính ý."

Trong lòng Lưu Cảnh có chút kỳ quái, tại sao lại là tiễn? Nhưng hắn không hỏi nhiều, cùng mọi người uống một ly rượu.

Lúc này Gia Cát Lượng cười hỏi:
"Mới vừa rồi Khoái thế thúc nói công tử Cảnh phải đi xa, có phải là vì chuyện Giang Hạ không?"

Khoái Việt cười ha hả:
"Khổng Minh chân không ra khỏi cửa đã biết chuyện thiên hạ, đúng vậy, chính là chuyện Giang Hạ."

Hắn nhìn Lưu Cảnh mỉm cười nói:
"Công tử ngày mốt phải xuất chinh rồi."

Trong lòng Lưu Cảnh càng thêm nghi ngờ, lại khom người hỏi:
"Lưu Cảnh không biết gì cả, xin Khoái công chỉ dùm."

"Là thế này, Trương Võ, Trần Tôn tạo phản ở Giang Hạ, chủ công đã lệnh cho Lưu hoàng thúc dẫn hai chục ngàn quân đi bình phản, ta đề nghị chủ công cho công tử cùng đi để rèn luyện."

Lưu Cảnh mừng rỡ, nếu như vậy hắn sẽ có cơ hội lĩnh giáo võ nghệ của Triệu Vân, chuyện tới đúng lúc lắm, hắn vội vàng cảm tạ:
"Đa tạ Khoái công giúp ta hoàn thành tâm nguyện."

"Công tử không nên khách khí."

Khoái Việt vuốt râu cười, lại tiếp tục hỏi Gia Cát Lượng nói:
"Khổng Minh thấy loạn Trương Võ, Trần Tôn thế nào?"

Gia Cát Lượng hơi suy nghĩ một chút nói:
"Giang Hạ là địa bàn chiến lược, có vị trí trọng yếu, có quan hệ rất sâu với Đông Ngô, năm đó Tôn Kiên chết ở Giang Hạ, Đông Ngô thù Giang Hạ vô cùng nhưng chẳng qua hiện giờ lực bất tòng tâm. Lúc này Tôn Quyền tại vĩ đã được một năm, nội chính yên bình, ta nghe nói đại tướng Lỗ Túc từng khuyên hắn thừa dịp Tào Tháo không rảnh xuôi nam, nhân cơ hội tiến quân Kinh châu. Tuy bị Trương Chiêu và đám trọng thần phản đối, nhưng qua việc Lỗ Túc được trọng dụng, có thể thấy Tôn Quyền có lòng lấy Kinh châu.

May mà năm ngoái có loạn Tôn phụ ở Lư Lăng và loạn Lý Thuật ở Lư Giang nên Tôn Quyền không dám đường đột động binh, động binh thất bại sẽ ảnh hưởng tới địa vị của hắn.

Cho nên biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là dò xét, khơi mào Giang Hạ nội loạn chính là thủ đoạn dò xét tốt nhất. Nếu như Giang Hạ kịp thời bình loạn, Đông Ngô sẽ không động binh, nếu như loạn Giang Hạ trở nên mạnh mẽ, Đông Ngô tất nhiên sẽ thừa dịp loạn lạc xuất binh Giang Hạ, cho nên ta đoán đại quân Đông Ngô đang chờ đợi thời cơ."

Phân tích của Gia Cát Lượng khiến mọi người trầm tư, Lưu Cảnh suy nghĩ rồi hỏi:
"Khổng Minh huynh nói loạn Trương Võ, Trần có bóng dáng của Đông Ngô, vậy có căn cứ gì không?"

Gia Cát Lượng lắc đầu một cái, cười nhạt nói:
"Lượng chỉ là thư sinh, không có căn cứ gì cả, chỉ suy đoán vậy thôi."

"Nhưng suy đoán cũng phải có căn cứ mới được chứ!"
Lưu Cảnh không chịu buông tha hỏi.

Gia Cát Lượng nhìn hắn một cái, không lộ thanh sắc hỏi:
"Vậy công tử nói xem ta căn cứ vào điều gì?"

Lưu Cảnh chậm rãi nói:
"Ta cảm thấy căn cứ của Khổng Minh huynh chính là cách bài bố binh lực của Kinh châu."

Gia Cát Lượng ngửa đầu cười một tiếng, đưa ngón cái lên với Lưu Cảnh, Mã Lương ở bên dường như nhận ra điều gì đó, chỉ có anh em họ Khoái là nghệt mặt, không biết bọn họ đang nói điều bí hiểm rồi.

Khoái Việt gật đầu một cái khen:
"Khổng Minh quả nhiên có tầm nhìn xa, công tử Cảnh cũng có thần giao cách cảm, quả thật là như thế, chúng ta nhận được tin tức, Đông Ngô lệnh cho Lỗ Túc làm đại tướng tới luyện binh ở Bành Trạch, trên thực tế đã an bài ba chục ngàn trọng binh thèm thuồng nhòm ngó Giang Hạ, cho nên đối với loạn Trương Võ, Trần Tôn, chủ công không dám vận dụng quân đội của Hoàng Tổ trấn áp, mà phái một đội quân khác đi làm thay, nguyên nhân chính là muốn đề phòng quân Đông Ngô nhân cơ hội tập kích Sài Tang."

Mọi người cười lớn, cùng nhau tán dương Gia Cát Lượng tinh mắt, Gia Cát Lượng nhanh chóng liếc nhìn Lưu Cảnh, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi:
'Người này không phải là vũ phu, có thể nhận ra tâm ý của ta, đúng là không đơn giản!'

Mọi người lại uống mấy chén rượu, đề tài đã chuyển sang những chuyện vui vẻ, Khoái Việt cười nói:
"Công tử Cảnh, có thể đem Huyền Lân kiếm cho ta xem một chút không?"

Lưu Cảnh cởi Huyền Lân kiếm đưa cho Khoái Việt, Khoái Việt chậm rãi rút ra, thưởng thức chốc lát rồi nhìn mọi người cười nói:
"Mọi người có biết thanh kiếm này còn có một cái tên khác không?"

Mã Lương tò mò hỏi:
"Ngoài tên Huyền Lân kiếm còn có tên gì khác?"

Khoái Việt cười thần bí:
"Thanh kiếm này ngoài tên là Huyền Lân kiếm, còn gọi là kiếm nhân duyên."

Mọi người đều ngẩn ra, Lưu Cảnh dường như nghĩ tới điều gì đó vội vàng hỏi:
"Xin Khoái công chỉ rõ!"

Khoái Việt nháy mắt mấy cái, cười híp mắt hỏi:
"Công tử Cảnh có cảm thấy Thái Thiếu Dư của Thái gia có tình cảm trời sinh với công tử không?"

Trong phòng cười to, đây là đề tài khiến người khác hứng thú, Lưu Cảnh sờ lỗ mũi một cái, hắn thật có chút không kịp phản ứng, chẳng lẽ thanh kiếm này có liên quan tới Thái Thiếu Dư?

Trong lòng hắn có chút nóng nảy, thúc giục hỏi:
"Khoái công, xin nói rõ đi! Đừng có đem tiểu chất làm trò cười nữa."

Khoái Việt cười ha hả, chỉ Lưu Cảnh rồi nói với mọi người:
"Có thấy không, có mỹ nhân trong lòng thảo nào công tử Cảnh nóng nảy."

Mọi người lại cười to, đợi một lúc sau Khoái Việt mới nói:
"Thanh kiếm này nhưng thật ra là tín vật liên hôn giữa hai nhà Thái - Lưu, đại biểu cho việc con cháu Lưu Biểu cưới con cháu Thái gia, chuyện này được quyết định hai năm trước, cho nên chúng ta phải chúc mừng công tử lấy được mỹ nhân."

Trong tiếng chúc mừng của mọi người, Lưu Cảnh lại như rơi xuống hố sâu, để hắn cưới con gái Thái gia? Hắn tình nguyện xuất gia làm đạo sĩ còn hơn, Lưu Biểu cũng quá võ đoán, đại sự chung thân cả đời như vậy lại tự ý quyết định.

Mặc dù kiếp trước Lưu Cảnh không có bạn gái, thời Tam quốc, mười sáu tuổi có thể lấy vợ, nhưng hắn tới thời đại này còn chưa được một tháng, chưa hề có ý tưởng gì về chuyện này, nhưng có một số việc không phải do hắn quyết định, tự nhiên lại có một cuộc hôn nhân không mong muốn.

Cưới con gái Thái gia! Hắn tình nguyện đập đầu tự tử còn hơn.

Hắn quả thực không thích Thái Thiếu Dư, dù để hắn cưới làm thiếp hắn cũng không làm, huống chi con gái Thái gia thì đương nhiên không thể làm thiếp.

Trong lúc Lưu Cảnh đang cảm thán số mạng của tạo hóa, Gia Cát Lượng lại thở dài một tiếng:
"Công tử Cảnh năm vừa mới mười sáu đã có thể cưới vợ, Khổng Minh ta năm đã nhược quán (20 tuổi), nhưng hiền thê ở nơi nào?"

Gia Cát Lượng nói câu này khiến Lưu Cảnh tý chết sặc, hắn nâng ly cười nói:
"Vợ của Khổng Minh huynh không phải là con gái Hoàng Gia, Nguyệt Anh sao?"

Câu này vừa mới dứt lời, cả sảnh đường đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, ngay sau đó cười to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play