Mãi đến khi trời sáng, đoàn thuyền của Hoàng Tổ mới vội vàng chạy tới thành Sài Tang, lúc này, dưới ánh bình minh, một tầng sương như ẩn như hiện bao phủ ở trên mặt sông, Hoàng Tổ đứng ở đầu thuyền, sắc mặt xanh mét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đường sông vận lương.
Mấy chiếc thuyền lớn ở đường sông vận lương đã tắt lửa, nhưng vẫn phả ra khói lượn lờ như trước, mấy chiếc thuyền một đầu đâm xuống đáy nước, nửa thân lộ lên trên mặt nước, bị cháy đến biến dạng hoàn toàn, bất kể là thuyền bị thiêu hủy, hay là bị đục chìm, thi thể đều vô cùng ghê gớm.
Hoàng Tổ đã nghe được tin tức của bại binh mang đến, đội quân của lão đã bị diệt toàn quân, trưởng tử bị bắt trong thành, sinh tử không biết, phó tướng Tô Phi cũng bị làm tù binh quân Kinh Châu, tin tức này khiến Hoàng Tổ một nén nhang cũng không nói ra lời nào, lúc này, trong lòng lão có một sự phẫn nộ mờ mịt, đây là sự tức giận cực kỳ trong lòng, rồi lại hồ đồ đến vô kế khả thi, thậm chí lão còn không thể tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu.
Thật lâu sau, Hoàng Tổ bỗng nhiên xoay người, hung hăng một quyền nện lên cột buồm, nghiến răng ken két.
- Thằng nhãi Lưu Cảnh ức hiếp ta quá đáng!
Mười mấy viên tướng lĩnh bên cạnh ai cũng không dám tiến lên khuyên lão, lúc này, phụ tá Tưởng Tề lên trước khuyên nhủ:
- Thái thú, việc đã đến nước này, hiện tại tức giận cũng vô dụng, vẫn là phải nghĩ biện pháp chuộc trưởng công tử, sau đó lại chậm rãi suy xét hành động về sau.
Hoàng Tổ thở dài một tiếng.
- Đúng là ta bị thù hận che đậy ánh mắt, cái gọi là loạn phỉ ở huyện Dương Tân rõ ràng là kế dụ binh của Lưu Cảnh, Châu gia từ lâu đã bị hắn nắm trong tay, việc đó ta đều nên suy xét đến, nhưng ta lại bị thù hận che mắt, thảm bại lần, trách nhiệm ở ta!
Tưởng Tề lại trấn an nói:
- Thái Thú hà tất phải tự trách, bất cứ chuyện gì đều có lợi có hại, thật giả khó phân, không có khả năng mỗi người đều nhìn chuẩn, thẳng thắn mà nói, lần này ty chức cũng không có nhìn ra mưu kế của Lưu Cảnh, ty chức cũng có trách nhiệm.
Hoàng Tổ mặt âm trầm, không nói một lời, bây giờ nói trách nhiệm thì có ích lợi gì? Lúc này, có binh sỹ hô to:
- Hình như là Tô Phi tướng quân, ở bên bờ!
Hoàng Tổ sửng sốt, lão bước nhanh đến bên mép thuyền, nhìn về hướng bờ sông, chỉ thấy trên bờ có một người đang liều mạng vẫy tay về phía bên này hô to, cách nhau không đến hơn hai trăm bước, người có thị lực tốt có thể mơ hồ thấy rõ hình dạng của y, Hoàng Tổ thấy thân hình của y, ngoại hình quả thật giống Tô Phi.
Trong lòng của lão kinh ngạc, Tô Phi không phải là bị bắt sao? Tại sao lại được phóng thích trở về, lão không kịp suy nghĩ, lập tức ra lệnh:
- Nhanh chóng thả một con thuyền nhỏ đi đến tiếp đón!
Trên thuyền lớn buông xuống một chiếc thuyền con, mấy tên binh sỹ điều khiển thuyền con bơi vào bờ, không bao lâu đã đón được người, lại quay trở về, quả nhiên là Tô Phi.
Chỉ thấy quần áo y chỉnh tề, không có chút bộ dạng nào là chịu khổ hình, không biết tại sao, trong lòng Hoàng Tổ cũng mất hứng, thậm chí còn sinh ra một chút tức giận, con mình chưa trở về, ngược lại y lại trở về trước.
Lúc này, Tưởng Tề đi tới bên cạnh Hoàng Tổ, ý tứ sâu xa nói:
- Nếu ty chức không đoán sai, hẳn là Lưu Cảnh đã nể mặt Cam Ninh.
Hoàng Tổ ánh mắt híp lại, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tốt quá nhỉ!
Tô Phi được đón lên thuyền lớn, quỳ xuống trước mặt Hoàng Tổ thi lễ.
- Mạt tướng có tội, chưa thể kịp thời khuyên can trưởng công tử, làm cho toàn quân thảm bại, khẩn cầu Thái Thú xử phạt.
Hoàng Tổ ngồi trên một đống dây thừng, vẻ mặt quái gở nói:
- Ý của ngươi là nói, lần này bại binh là do con ta Hoàng Xạ lỗ mãng, là như thế phải không?
Tô Phi giật mình, y đương nhiên nghe ra trong lời nói của Hoàng Tổ có chuyện, không thừa nhận là con của y Hoàng Xạ làm cho binh bại, nhưng nếu không phải Hoàng Xạ sốt ruột đoạt thành, chẳng lẽ còn là trách nhiệm của mình sao?
Tô Phi thà rằng bị giết, cũng tuyệt không chịu oan uổng khuất nhục, ngôn ngữ của y lập tức trở nên kích động.
- Hôm nay bại trận tuy là trúng kế của Lưu Cảnh, nhưng nếu cẩn thận làm, cẩn thận mưu tính, cũng không làm cho toàn quân bị diệt.
- Ty chức cũng khuyên trưởng công tử, cùng đánh theo hai đường thuỷ bộ, đầu tiên cho năm chiếc thuyền gồm mấy trăm người tiến vào, cướp lấy thủy môn sau lại toàn quân sát nhập, nhưng trưởng công tử không có nghe theo, hơn nữa lần đầu tiên sát nhập thủy môn đã
- Đủ rồi!
Hoàng Tổ cắt đứt lời phân trần của Tô Phi, trên mặt lộ ra vẻ thẹn quá thành giận.
- Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao con ta còn bị giam cầm, ngươi lại được thả?
- Lưu Cảnh bảo ty chức đưa cho Thái Thú một phong thư!
Tô Phi từ trong lồng ngực lấy thư ra, đưa cho Hoàng Tổ.
Tưởng Tề bên cạnh lại cười lạnh nói:
- Việc truyền tin nhỏ nhặt này, giao cho một tiểu tốt là được, hà tất phải sai một người đường đường là phó tướng đến truyền tin sao? Tô tướng quân, phương diện này có ẩn tình khác hay không?
Tô Phi nghe trong lời nói của y có chứa ý khích bác, không khỏi căm tức Tưởng Tề.
- Ngươi đây là ý gì, là nói Tô Phi ta đầu hàng Lưu Cảnh sao? Tô Phi ta cũng là đại trượng phu đường đường chính chính, nếu đầu hàng, thì ta sẽ không trở về, nếu trở về thì tuyệt không nói đến chuyện đầu hàng.
Rồi y nói với Hoàng Tổ:
- Thái Thú, Tô Phi đi theo ngài nhiều năm như vậy, ty chức là người như thế nào, ngài còn không biết sao?
Tô Phi ở trong quân vô cùng có uy vọng, tướng lĩnh bên cạnh đều tiến lên thay Tô Phi cầu tình, Hoàng Tổ kìm nén căm tức trong lòng, phất tay nói:
- Chân tướng rốt cuộc như thế nào? Sau này hãy nói, hiện tại ngươi lui xuống trước đi.
- Ty chức nói cho Thái Thú một chút tình hình thủ quân Sài Tang, cùng với lần bại binh này kể lại tỉ mỉ.
- Không cần!
Hoàng Tổ cực kỳ không kiên nhẫn nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, vài tên Nha tướng tiến lên, đem Tô Phi đỡ xuống.
Hoàng Tổ hừ lạnh một tiếng, con mình ở trên tay Lưu Cảnh, chẳng lẽ y còn có thể không biết sống chết đi tấn công Sài Tang sao?
Chờ Tô Phi đi rồi, Hoàng Tổ lúc này mới mở thư của Lưu Cảnh ra, y cũng không xem hết, liền nổi trận lôi đình, đứng lên đem thư xé tan thành từng mảnh, hung hăng ném xuống sông.
- Khốn khiếp!
Hoàng Tổ chửi ầm lên.
- Lão tử ta cho dù là mất con, cũng quyết không đáp ứng, Lưu Cảnh, ngươi nằm mơ đi!
Tưởng Tề và các quan quân ngơ ngác nhìn nhau, phỏng chừng Lưu Cảnh đưa ra điều kiện Hoàng Tổ khó có thể tiếp nhận, nếu không sẽ không giận tím mặt như vậy.
Tưởng Tề lên trước cẩn thận hỏi:
- Thái Thú, y đưa ra điều điều kiện gì?
Hoàng Tổ tức giận khó bình, oán hận nói:
- Hắn lại đề xuất dùng con ta đổi lấy Vũ Xương, quả thực cực kỳ vô sỉ!
Tưởng Tề mỉm cười.
- Đây là Lưu Cảnh hét giá trên trời rồi, hắn biết rằng Thái Thú chắc chắn sẽ không đáp ứng, cho nên đưa ra điều kiện Thái Thú khó có thể tiếp nhận, hắn cũng biết không có khả năng, ty chức nghĩ, hắn tất có điều kiện khác.
Tưởng Tề khuyên bảo khiến Hoàng Tổ thoáng tỉnh táo một chút, y cũng kịp phản ứng, Vũ Xương là nơi quận trị của Giang Hạ, Lưu Cảnh làm sao có thể yêu cầu huyện Vũ Xương, việc này đương nhiên là hắn hét giá trên trời.
Tuy nhiên, Hoàng Tổ lại có chút hối hận, y không nên đem thư xé nát, nếu không có thể xem thử điều kiện phía sau, biết được cái giá Lưu Cảnh thực sự muốn.
Mặc dù trong lòng hối hận, ngoài miệng cũng không nói, vẫn cứng rắn như trước, mạnh mẽ nói:
- Hắn nằm mơ đi! Ta điều kiện gì đều sẽ không đáp ứng, hắn nếu không thả con ta, ta sẽ san phẳng Sài Tang, chó gà cũng không tha!
Tưởng Tề hiểu được tâm lý của Hoàng Tổ, y nhẹ nhàng khoát tay, tất cả tướng lĩnh đều lui xuống, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người y và Hoàng Tổ, Tưởng Tề lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Hay là ty chức đi Sài Tang hỏi thăm tình hình công tử một chút, chúng ta trở về lại nghĩ sách lược ứng đối.
Tưởng Tề sở dĩ được tín nhiệm của Hoàng Tổ, là phụ tá tâm phúc của y, cũng không phải người này tài trí cao bao nhiêu, mà là y hiểu thấu Hoàng Tổ, dối trá, dữ dằn, chết vì sĩ diện.
Hơn nữa Tưởng Tề rất biết nói chuyện, tỷ như rõ ràng là y đại diện Hoàng Tổ đi Sài Tang đàm phán với Lưu Cảnh, y cũng không nói như vậy, mà là nói đi thăm trưởng công tử, điều này cho Hoàng Tổ lối thoát và mặt mũi, khiến Hoàng Tổ vừa rồi mạnh miệng nói không đến mức mất mặt.
Hoàng Tổ trong lòng nghe được rất thoải mái, liền gật gật đầu.
- Nếu Lưu Cảnh đề cập với người về điều kiện phóng thích con ta, ngươi đừng ngại nghe một chút, ta cũng không muốn tỏ vẻ anh hùng, dù sao chỉ có một đứa con, nhưng có một chuyện, đòi tiền lương ta không có, ngoài ra nếu y nói gì về huyện Vũ Xương, ngươi trực tiếp đem thủ cấp của con ta mang về.
- Ty chức đã hiểu, liền đi Sài Tang ngay!
Tưởng Tề xuống thuyền lớn, mang theo hai gã tùy tùng, đi xuống thuyền con hướng về thành Sài Tang.
......
Đầu thành Sài Tang, Lưu Cảnh đang ở xa xa nhìn chăm chú vào mấy trăm chiến thuyền trên mặt sông, bước đầu phỏng chừng khoảng một vạn người, nội tâm Lưu Cảnh thậm chí có một ý tưởng, đơn giản làm cho Hoàng Tổ đến công thành.
Lưu Cảnh tin tưởng dựa vào tường thành cao lớn chắc chắn, máy ném đá và thạch pháo do mình tạo ra, cùng với hai nghìn năm trăm binh sỹ, hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được sự tiến công của một vạn người.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Lưu Cảnh biết rằng, hiện tại cho dù hắn chiếm lĩnh toàn bộ Giang Hạ, hắn cũng không thể thay thế được ảnh hưởng của Hoàng Tổ ở Giang Hạ, trong lịch sử, Giang Đông là đem toàn bộ mấy vạn người gia nô bộ khúc của Hoàng Tổ dời đi, mới thành công khống chế Giang Hạ.
Y vẫn là muốn làm đâu chắc đấy, từng bước từng bước một, ổn định căn cơ, thành lập thanh danh, cuối cùng mới có thể thâu tóm Giang Hạ, thời gian một hai năm làm không được, không thể gấp gáp cầu thành.
Đúng lúc này, Từ Thứ bước nhanh đi tới, ở xa xa cười nói: - Công tử, Hoàng Tổ phái phụ tá Tưởng Tề đến, thương thảo việc của Hoàng Xạ.
Lưu Cảnh ngẩn ra, không kìm nổi cười khanh khách, hoá ra người này cũng họ Tưởng, chẳng lẽ là đệ của Tưởng Cán, quả nhiên là thật sự khéo léo, Lưu Cảnh liền khẽ cười nói:
- Cứ dựa theo kế sách chúng ta thảo luận trước đó mà làm việc, đem người nọ gọi tới, ta lại dặn dò y vài câu.
Không bao lâu, một gã binh sỹ Giang Hạ trẻ tuổi được đưa đến, y bị trúng tên, trên cánh tay quấn một miếng vải bố dày.
Người này tên là Đinh Bình, người huyện Vũ Xương, là thân thích của Tưởng Tề, lúc trước đã từng là thân binh của Hoàng Tổ, sau bị Hoàng Tổ phái đi theo Hoàng Xạ.
Lần này y cùng với Hoàng Xạ cùng bị bắt, nhưng lúc này y đã đầu hàng Lưu Cảnh, nguyên nhân là phụ thân vào lần quân Giang Đông tiến công trước, được thủ quân Sài Tang cứu, bây giờ đã là một gã đồn trưởng Sài Tang.
Đinh Bình tiến lên quỳ một gối.
- Ty chức bái kiến Tư Mã!
Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy, thân thiết hỏi:
- Thương thế như thế nào?
- Hồi bẩm Tư Mã, thương thế không có gì đáng ngại, đang trong quá trình bình phục.
Lưu Cảnh gật gật đầu, vừa cười nói:
- Chuyện ta giao phó cho ngươi, ngươi có nắm rõ chưa!
- Ty chức khắc trong tâm khảm!
- Ngươi đem sự tình thay ta làm tốt, tương lai ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.
Đinh Bình trong lòng cảm động, lại lần nữa quỳ xuống nói:
- Xin Tư Mã yên tâm, ty chức sẽ hết sức làm tốt sự tình làm, sẽ không một chút bại lộ.
Lưu Cảnh vỗ vỗ bờ vai của y, lại trấn an y vài câu, lúc này mới để người mang y đi, Từ Thứ tiến lên cười nói:
- Để thủ hạ đi cùng Tưởng Tề nói chuyện, hay là công tử tự mình ra mặt.
Lưu Cảnh trầm tư một lát, cười nói:
- Vì tỏ thành ý, vẫn là ta tự mình nói chuyện với y, tuy nhiên Nguyên Trực có thể dẫn y đi xem Hoàng Xạ một chút, sau đó, ta lại cùng y nói chuyện.
.......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT