Đêm nay nhất định không phải là một đêm yên ả, ở một khu kiến trúc phía bắc Tương Dương rộng gần trăm mẫu, nơi này là Tương Dương quan xá, cũng chính là khách đường thuộc quan phủ của Tương Dương, do ba mươi tòa tiểu viện tạo thành, các quan viên chức vụ cao từ các nơi Kinh Châu đến Tương Dương làm việc ở nơi này, mỗi tòa tiểu viện đều có người chuyên môn hầu hạ.

Trong màn đêm, một chiếc xe ngựa dừng tại cửa hông của quan xá, một gã nam tử đang mặc áo choàng màu đen cao gầy từ trong xe ngựa đi ra, áo choàng cao cao dựng thẳng lên, che đi khuôn mặt, y bước vội vàng, tiến vào quan xá, đi thẳng tới tiểu viện nơi Lưu Bị trú ngụ.

Y quay đầu lại phân phó hai gã tùy tùng vài câu, trực tiếp vào tiểu viện, nhìn ra được Lưu Bị biết người này sắp tới, đặc biệt sắp xếp, dọc đường đều không có bất kỳ người khách trọ nào nhìn thấy, nam tử trẻ tuổi vào phòng, buông áo choàng, ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn măt tái nhợt kia, đương nhiên đó là trưởng tử Lưu Kỳ của Lưu Biểu.

Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Kỳ tới gặp Lưu Bị, bọn họ sớm đã có một mối quan hệ ngầm, Lưu Kỳ muốn nhờ lực lượng của Lưu Bị tranh thủ chức vị thế tử, Lưu Bị cũng cần hiểu rõ tâm tư của Lưu Biểu từ Lưu Kỳ, từ đó đứng vững chân ở Kinh Châu, đồng thời ủng hộ Lưu Kỳ cũng phù hợp lợi ích của Lưu Bị.

Lưu Kỳ hai đầu gối quỳ xuống, cung kính hướng Lưu Bị khấu đầu.

- Điệt nhi Lưu Kỳ bái kiến thúc phụ.

Lưu Bị đang ở dưới đèn đọc sách, thấy Lưu Kỳ hành đại lễ, y vội vàng cười tủm tỉm khoát tay nói:

- Hiền điệt không cần thi lễ lớn như thế, mau mau ngồi xuống.

Lưu Kỳ ngồi xuống ở đối diện Lưu Bị, một gã người hầu bưng hai chén trà lên, Lưu Kỳ cười hỏi:

- Không ngờ thúc phụ sẽ đến Tương Dương, thật làm cho điệt nhi mừng rỡ.

Lưu Bị lúc này xuất hiện tại Tương Dương cũng không ngẫu nhiên, hiện tại vận mệnh Kinh Châu đang trở nên kịch liệt, ở thời khắc mấu chốt này, Lưu Bị làm sao có thể không màng thế sự, y cũng muốn tham dự vào, nghĩ cách giành ích lợi về mình.

Trên thực tế, Lưu Bị đã xuất thủ, cách đây không lâu, Lưu Bị đã đề cử với Lưu Biểu phụ tá Giản Ung của mình làm Quận thừa Nam Quận, nhưng Lưu Bị cũng chưa thỏa mãn, y còn muốn tìm cơ hội, thu hoạch lợi ích lớn.

Hôm nay ở bến thuyền Phàn Thành, Lưu Bị gặp Lưu Kỳ, Lưu Bị vốn muốn cùng y nói một chút, nhưng lại sợ bị Lưu Biểu biết mà trong lòng sinh nghi, cho nên không có nói gì, đêm nay, Lưu Kỳ đến, chính là hợp ý y.

Lưu Bị khẽ cười nói:

- Lần này tới Tương Dương chủ yếu là muốn cùng phụ thân của hiền điệt thương lượng một chuyện, ở Kinh Châu thành lập từ đường Hán thất, không ngờ hai ngày này dường như Tương Dương rất náo nhiệt, xế chiều hôm nay nghe nói Cảnh công tử được phong làm Biệt bộ tư mã Sài Tang, thiếu niên có triển vọng, không tồi nhỉ.

Nhưng hôm nay Lưu Kỳ tìm đến Lưu Bị không phải là vì việc Lưu Cảnh, mà là vì thỉnh giáo Lưu Bị về tiền đồ lợi ích của mình, tuy rằng y đã và Khoái gia có hôn sự, nhưng rất nhiều đề nghị của Khoái Việt luôn nói không trúng nỗi lòng của y, trái lại, đề nghị của Lưu Bị, lại có thể nói trúng tim đen.

Hơn nữa Lưu Bị là hoàng thúc Đại Hán, danh vọng truyền bá khắp thiên hạ, kết giao với y, đối với mình hữu ích vô hại, nếu y có thể ủng hộ mình kế thừa đại nghiệp Kinh Châu, việc này có phân lượng lớn như thế nào, cũng chính là mấy nguyên nhân này, Lưu Kỳ mới cực kỳ coi trọng sự ủng hộ của thúc phụ Lưu Bị.

Lưu Kỳ thở dài nói:

- Ngày mai điệt nhi sẽ đi Nam Quận, đảm nhiệm Thái Thú Nam Quận, rời xa Tương Dương, như vậy thì không thể ở trước mặt phụ thân thể hiện bản thân, chỉ sợ bất lợi đối với tiền đồ của điệt nhi, hơn nữa điệt nhi nghe nói, phụ thân đã chính thức đạt thành mục đích kết thông gia với Thái gia, Thiếu Dư đem gả cho Lưu Tông, trong nội tâm của điệt nhi rất là lo lắng, lo lắng phụ thân cuối cùng lựa chọn Lưu Tông làm thế tử, thúc phụ, điệt nhi nên làm cái gì bây giờ?

Lưu Bị trầm tư nửa ngày nói:

- Băng đóng ba thước, đâu phải chỉ một ngày, ấn tượng của phụ thân của đối với hiền điệt là hình thành từ nhỏ, sẽ không bởi vì đi Nam Quận mà dễ dàng thay đổi, ta nghĩ, chỉ cần hiền điệt lòng mang hiếu đạo, lúc nào cũng viết thư nói cho phụ thân tình hình của hiền điệt, cố gắng tòng chính, báo cáo công việc thật tốt với phụ thân, phụ thân sẽ thích hiền điệt thôi.

Lưu Kỳ đau khổ trong lòng, dập đầu khóc không ra tiếng:

- Điệt nhi lấy lời từ đáy lòng bẩm báo, thúc phụ vì sao lại muốn nói chuyện qua loa với điệt nhi?

Lưu Bị trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.

- Đây là việc nhà của hiền điệt, ta sao có thể tùy tiện tham dự.

Lưu Kỳ bang bang dập đầu.

- Điệt nhi nguyện ý nghe lời vàng ngọc của thúc phụ nói, mong thúc phụ không tiếc lời chỉ giáo.

Lưu Bị liếc mắt nhìn Tôn Càn bên cạnh, Tôn Càn đứng dậy lui ra, trong phòng chỉ còn lại có hai người Lưu Bị và Lưu Kỳ, Lưu Bị lúc này mới không nhanh không chậm nói:

- Mọi việc có mất tất có được, hiền điệt mặc dù đi Nam Quận, không thể thể hiện ở trước mặt phụ thân, nhưng hiền điệt lại có cơ hội khống chế Nam Quận, hiền điệt phải nghĩ cách trong khoảng thời gian ngắn, chặt chẽ khống chế Nam Quận ở trong tay mình.

- Ta nghĩ, phụ thân của hiền điệt cũng sẽ không để hiền điệt dừng chân ở Nam Quận lâu, chờ khi hiền điệt trở về Tương Dương, liền so với Tông công tử có nhiều hơn một phần thực lực, Kỳ công tử, đi quận Nam, cũng không phải chuyện xấu.

- Nếu chẳng may phụ thân tin lời kế mẫu gièm pha, không cho điệt nhi về Tương Dương làm sao bây giờ?

Đây cũng là chuyện Lưu Kỳ lo lắng.

- Vậy cũng không sao, lấy suy đoán của ta, phụ thân của hiền điệt khi không đến lúc bệnh tình nguy kịch sẽ không truyền ngôi, hiền điệt chỉ cần lôi kéo Lưu Bàn ở Trường Sa, lôi kéo Lưu Cảnh ở Giang Hạ, và thành lập giao tình với thúc phụ Lưu Độ, lại mở mang Nam Quận, đợi đến một ngày nào đó, công tử vung tay mà hô, Nam Quận, Giang Hạ, Trường Sa, Linh Lăng hưởng ứng, Kinh Châu hơn phân nửa đã về tay hiền điệt, khi đó thì Tương Dương nho nhỏ có là gì?

Lưu Kỳ chậm rãi gật đầu, thở dài nói:

- Vẫn là thúc phụ nhìn sâu xa, điệt nhi thọ giáo.

Lúc này, Lưu Bị chợt nhớ tới một chuyện, cười nói:

- Không phải có lời đồn đại, Tông công tử bị Hoàng Dũng gây thương tích, trở thành phế nhân sao? Như thế nào còn muốn cưới con gái của Thái gia làm vợ? Hơn nữa y trở thành phế nhân, phụ thân của hiền điệt sao lại còn cân nhắc y làm người đứng đầu Kinh Châu, hiền điệt, hiền điệt quá lo lắng rồi.

- Phụ thân căn bản không tin tưởng lời đồn này, điệt nhi se giai thich với phụ thân, nếu như không có lời đồn, có lẽ ông vẫn sẽ xem xét một chút, nhưng có lời đồn, ông liền cho rằng là có người bụng dạ khó lường, hơn nữa phu nhân cố ý thay Lưu Tông giấu diếm, lại mua chuộc được Trương Cẩn, chuyện này đã không có ý nghĩa gì rồi.

Lưu Bị suy nghĩ một chút nói:

- Kỳ công tử, hiền điệt vẫn là coi thường phụ thân rồi, nếu ông không nghi ngờ, ông cũng sẽ không gấp gáp như vậy thay Lưu Tông đón dâu, phải nói ông có điều lo lắng, chỉ có điều không biết mức độ bị thương, hiền điệt yên tâm, loại sự tình này kéo dài không được mấy năm, chỉ cần Tông công tử sau ba năm, mà không sinh hạ con nối dòng, như vậy người kế thừa cơ nghiệp Kinh Châu, không phải hiền điệt thì còn ai khác.

Lưu Bị nói như vậy khiến Lưu Kỳ như mây rẽ nhìn thấy mặt trời, trong lòng sáng sủa lên hẳn, y luôn cảm tạ mãi, lúc này mới cáo từ.

Tôn Càn đem Lưu Kỳ tiễn bước, lại quay trở về thư phòng Lưu Bị, chỉ thấy Lưu Bị khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ trầm tư không nói, Tôn Càn nhỏ giọng nói:

- Chủ công, Kỳ công tử đã về.

- Công Hựu, ngươi nói Kỳ công tử vì sao không đi tìm Khoái Dị Độ thỉnh giáo, lại tín nhiệm ta?

Lưu Bị trầm giọng hỏi.

Tôn Càn cười cười.

- Có lẽ Khoái Việt là thế gia, có lợi ích của gia tộc, khiến Kỳ công tử có điều kiêng kị.

- Không phải.

Lưu Bị lắc lắc đầu.

- Kỳ công tử sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm ta, ta cảm thấy được y là hy vọng được ta ủng hộ.

- Thuộc hạ nghĩ, chủ công nhất định sẽ ủng hộ y.

- Đương nhiên, ta sẽ toàn lực ủng hộ y kế thừa đại nghiệp Kinh Châu.

Lúc này, ánh mắt của Lưu Bị tràn đầy kỳ vọng, đây là hướng tới tiền đồ tương lai.

......

Năm phút, mười chiếc thuyền lớn xếp thành hàng ở Trường Giang chạy về hướng nam, đoàn thuyền sớm qua Vũ Xương, đi thêm hơn mười dặm liền tới được Sài Tang, ở đầu một chiếc thuyền lớn, Lưu Cảnh chăm chú nhìn thật lâu xuống dòng Giang Thủy.

Dòng nước Trường Giang ở trong màn đêm nước chảy suốt như nhung tơ đen bóng, như đang hòa nhập với ngân hà trên bầu trời đêm, mấy ngôi sao lớn phát ra hào quang rực rỡ, tại nơi thần bí xa xăm trong bóng đêm này, khiến Lưu Cảnh lâm vào mơ màng vô hạn.

Ngụy Diên chậm rãi đi lên trước, đứng bên cạnh Lưu Cảnh chăm chú nhìn vào dòng Trường Giang, thật lâu sau, y thấp giọng thở dài:

- Lấy thủy quân Trường Giang mềm yếu, làm sao để thống nhất thiên hạ?

Lưu Cảnh liếc mắt Ngụy Diên một cái, khẽ cười nói:

- Vậy lấy quân Tây Lương của Mã Đằng, Hàn Toại, là có thể thống nhất thiên hạ sao?

Ngụy Diên lắc đầu.

- Mưu sỹ của Mã Đằng, Hàn Toại chẳng qua chỉ là mưu của thư sinh, chẳng qua chỉ là hậu bối, có thể nào so sánh với Tào Tháo, người duy nhất cùng chống lại Tào Tháo, chỉ có Viên Thiệu, Viên Thiệu diệt vong, Tào Tháo vô địch thiên hạ, Kinh Châu, Giang Đông hợp lực kháng Tào, có lẽ còn một hy vọng, nhưng Tôn Lưu là kẻ thù truyền kiếp, muốn liên hợp kháng Tào, thật khó.

Lưu Cảnh thản nhiên cười.

- Kỳ thật cũng không khó, hiện tại chỉ là nguy cơ chưa đến, một khi nguy cơ đã đến, kẻ thù truyền kiếp gì cũng đều là gió thoảng mây bay, Văn Trường không cần quá lo lắng, hiện tại chuyện chúng ta phải làm là cướp lấy Giang Hạ, xây dựng thế lực của mình, mặt khác tạm thời không cần suy xét quá xa.

Ngụy Diên trầm mặc chốc lát nói:

- Cảnh công tử, có câu ty chức không biết có nên nói hay không.

Lưu Cảnh nhìn y một cái cười nói:

- Có cái gì không thể nói, huynh cứ nói là được.

- Cảnh công tử, ty chức cảm thấy công tử lấy Giang Hạ làm căn cơ, hơi thất sách.

Lưu Cảnh không nói gì, Ngụy Diên tiếp tục nói:

- Giang Hạ có thế lực thâm hậu của Hoàng gia, Giang Đông như hổ rình mồi, Kinh Châu không chịu buông lỏng sự khống chế, có thể nói bốn phía dễ công khó thủ, ty chức lo lắng công tử cực cực khổ khổ chiến thắng Hoàng Tổ, cuối cùng lại bị Giang Đông hái đi quả thực, khi đó, vất vả mấy năm qua của công tử trở thành lấy giỏ trúc múc nước.

Lưu Cảnh cười cười.

- Vậy theo ý kiến của ngươi, nên lấy chỗ nào làm căn cơ?

- Ty chức nghĩ, nên lấy Thượng Dung làm nơi căn cơ, đồi núi Thượng Dung vùng núi giao nhau, địa hình phức tạp, kỵ binh khó có thể công kích, hơn nữa phía đông Thượng Dung tiếp Tương Dương, Nam Dương, phía nam tiếp Ba Trung, trọng yếu là, có thể lấy Thượng Dung làm bàn đạp, đánh chiếm Hán Trung, tiếp tục tiến quân Quan Trung, Ba Thục, có thể chiếm được ba phần thiên hạ, đủ để chống lại Tào Tháo.

Lưu Cảnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Văn Trường, suy nghĩ của huynh cũng không tệ, nhưng không hợp thời thế, dù sao lấy căn cơ đều không phải là việc mà ta có thể lựa chọn, ta sở dĩ có thể ở trong thời gian nửa năm ngắn ngủi trở thành kẻ đứng đầu Sài Tang, mức độ lớn nhất là ta có được tín nhiệm của Châu Mục, đồng thời nắm bắt được cơ hội mâu thuẫn giữa Châu Mục và Hoàng Tổ, lại gặp cơ hội quân Giang Đông tiến công, nếu ta không thể nắm bắt cơ hội này, vậy thì hôm nay ta còn ở Phàn Thành thủ thành, nói gì đến cơ nghiệp?

Ngụy Diên cúi đầu, y cũng cảm giác mình hơi soi mói rồi, Lưu Cảnh có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không dễ dàng, hơn nữa Thượng Dung hiện bị Tào quân chiếm đoạt, đánh chiếm Thượng Dung không thể nghi ngờ chính là tuyên chiến với Tào Tháo, Châu Mục chưa chắc chịu làm.

Ngụy Diên thở dài.

- Công tử nói đúng, là ty chức nghĩ đến rất đơn giản.

Lưu Cảnh vỗ vỗ bả vai y cười nói:

- Có ý tưởng kỳ thật cũng không sai, nhưng chúng ta phải đi từng bước một, nắm bắt lấy mỗi một cơ hội, hậu tích bạc phát (1), chờ chúng ta dần dần cường đại lên, nói không chừng có một ngày, ta sẽ giống như huynh nói vậy, lấy Thượng Dung làm bàn đạp, tiến công Hán Trung và Quan Trung, khi đó, ta phong huynh là Giáo Úy Hán Trung, tiên phong cho ta.

(1)Hậu tích bạc phát: là chỉ việc tích góp nhiều như lấy ra thì ít, ý muốn nói khi làm việc lớn phải biết nhẫn nại tích góp sức lực, chờ thời cơ quật khởi.

Ngụy Diên ánh mắt dần dần phát sáng lên, y tràn đầy chờ mong nói:

- Nếu có ngày nào đó, Ngụy Diên nguyện làm đầy tớ của tướng quân, vì tướng quân mở mang bờ cõi, dựng nên bá nghiệp.

Lúc này, trên cột buồm có binh lính hô to:

- Phía trước là Sài Tang, chúng ta đến rồi.

Lưu Cảnh đến gần mép thuyền, đón gió sông mạnh mẽ, tóc gió tung bay, hắn thấy thành Sài Tang hùng vĩ cao lớn, ở phía đông chân trời một chút ánh bình minh chiếu xuống, dần dần lộ ra.

"Sài Tang, ta đã trở lại" Lưu Cảnh thì thào tự nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play