Nhiệm vụ phải hoàn thành hai trăm mũi tên, nhất định phải khắc khổ gấp đôi. Lưu Cảnh lúc này tràn đầy cảm xúc, Hoàng Trung nhìn như ôn hòa, trên thực tế cũng lại vô cùng nghiêm khắc.

Tuy nhiên, khiến Lưu Cảnh cảm thấy vui mừng chính là, hắn phát hiện kỹ thuật điều khiển ngựa của mình đã nâng cao rất nhanh, đây cũng là một điểm yếu của hắn. Hiện tại bắn ra hơn sáu mươi mũi tên, năng lực cân bằng trên ngựa của hắn lập tức rất có tiến bộ, nếu như vậy luyện tiếp, ba tháng sau, hắn cũng trở thành một cao thủ điều khiển ngựa.

Luyện tập có thu hoạch và tiến bộ, việc này tức thì càng có thể khích lệ ý chí chiến đấu. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lưu Cảnh quay sang binh lính, ra lệnh:

- Lại lấy cho ta hai túi tên!

Trên giáo trường, Lưu Cảnh lại một lần nữa bắt đầu bắn tên một vòng mới. Giữa trưa, Lưu Cảnh cảm giác cánh tay mình đã hoàn toàn chết lặng, ngay cả cảm giác đau nhức đều biến mất, không có bất kỳ tri giác.

Hắn đã bắn ra một trăm mũi tên, còn một nửa nữa là được hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.

Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, đi về hướng quan phòng của mình. Đúng lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo:

- Khởi bẩm quân hầu, ngoài đại doanh có một cô gái, họ Đào, nói có chuyện gấp cầu kiến!

Cô gái họ Đào chỉ có thể là Đào Trạm, không biết nàng có chuyện gì gấp? Lưu Cảnh không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh đi ra ngoài quân doanh.

Đi ra quân doanh, chỉ thấy ngoài vài chục bước sau một cây đại thụ có một thiếu nữ trẻ tuổi, đúng là Đào Trạm, trên mặt nàng mang vẻ hoảng sợ, đang chạy như bay đến.

- Công tử!

Nàng khẽ gọi một tiếng, thanh âm vô cùng khẩn trương.

Lưu Cảnh không thấy xe ngựa của nàng, trong lòng có chút kỳ quái. Hắn lại cảm nhận được Đào Trạm đang kinh hoàng, liền vội vàng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

- Công tử, giúp ta một chút, hãng buôn Đào thị.... Đã xảy ra chuyện rồi!

Lưu Cảnh ngẩn ra, quay đầu nhìn lại hướng đường cái, từ nơi này mơ hồ có thể thấy hãng buôn Đào thị, thấy bên kia dường như có bóng dáng của nhóm binh sĩ tụ tập rất nhiều.

Hắn gật gật đầu, nói:

- Trước tiên theo ta về nhà, chúng ta trở về rồi hãy nói!

Đào Trạm giống con nai con bị hoảng sợ, theo sát Lưu Cảnh, binh lính như lang hổ vọt vào cửa hàng Đào thị, khiến nỗi khiếp sợ của nàng vẫn chưa tiêu. Mỗi hành động binh lính chạy qua người nàng đều khiến nàng cảm thấy khẩn trương, dường như là họ tới bắt nàng. Nàng không tự chủ được khoác lên cánh tay cường tráng của Lưu Cảnh. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm giác an toàn một chút.

Không bao lâu, hai người về tới tiểu viện của Lưu Cảnh. Theo một tiéng tiếng đóng cửa vang lên, Đào Trạm khẽ thở phào, Lưu Cảnh vỗ vỗ tay nàng, dùng dáng vẻ tươi cười an ủi nàng.

Đào Trạm lúc này mới phát hiện mình còn kéo cánh tay của Lưu Cảnh, giật mình rút vội tay ra, khuôn mặt xinh đẹp bỗng dưngừng đỏ, thấp giọng nói:

- Đa tạ công tử!

- Đi tới thư phòng ta nói chuyện!

Lưu Cảnh cảm nhận được nỗi khiếp sợ của Đào Trạm vẫn còn chưa tiêu, thân mình còn hơi hơi run rây, hăn vội vàng phân phó Tiêu Bao tử:

- Tiểu Bao tử, lại mang một chén rượu đến!

Trong thư phòng, Đào Trạm ngồi xuống, tay nắm tai chén chậm rãi uống một ngụm rượu, trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.

- Cảm ơn, ta tốt hơn nhiều rồi!

Trong lòng Đào Trạm cảm kích, nếu Lưu Cảnh không trợ giúp nàng, nàng hiện tại thật không biết nên đi nơi nào? Nàng lại nghĩ tới Nhị thúc bị trói bắt đi, ánh mắt đỏ lên, nước mắt không kìm nổi rơi xuống.

- Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?

Lưu Cảnh nhìn nàng chăm chú trầm giọng hỏi.

Đào Trạm khắc chế tâm tình của mình, chóp mũi đỏ đỏ nói:

– Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Ngay tại vừa rồi, nhóm binh lính vọt vào cửa hàng, nói chúng ta tự vận chuyển hàng cấm, sẽ bắt Nhị thúc và tất cả quản sự đi, ta.... vừa lúc đi mua son phấn trở về, ở phố đối diện thấy bọn họ bắt người.....

Thanh âm Đào Trạm run rẩy, rốt cục không kìm nổi nước mắt ròng ròng. Lưu Cảnh trầm tư một lát, dịu dàng an ủi nàng, nói:

- Cô không cần lo lắng, dù sao Đào gia là khách quý của Châu Mục, quân đội ném chuột sợ vỡ đồ, không dám làm gì mọi người đâu!

Đào Trạm lấy khăn tay lau nước mắt, ánh mắt đỏ đỏ nhìn Lưu Cảnh, hỏi:

- Công tử có thể giúp ta không?

Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, hắn đứng lên, phân phó Tiểu Bao tử:

- Chăm óc thật tốt cho Đào cô nương!

Tiểu Bao tử liền vội vàng gật đầu, đáp:

- Công tử yên tâm!

Lưu Cảnh liếc nhìn Đào Trạm, xoay người bước nhanh ra ngoài. Đào Trạm nhìn bóng dáng hắn đi xa, trong lòng chỉ có một loại cảm xúc đầy cảm kích khó có thể nói hết.



Lưu Cảnh đi đến cửa thành, đồn trưởng đang trực Trang Trung vội vàng chạy ra chào đón, khom người thi lễ:

- Xin quân hầu phân phó!

- Hôm nay sao lại có nhiều binh lính vào thành bắt người như vậy?

Trang Trung khinh miệt bĩu môi, trả lời:

- Đều là thuỷ quân, nghe nói hình như là Đào gia buôn cái gì vật phẩm cấm, cụ thể ty chức cũng không rõ ràng lắm.

- Thuỷ quân?

Trong lòng Lưu Cảnh cực kỳ mẫn cảm, hắn lập tức nghĩ tới Trương Doãn. Chẳng lẽ chuyện này lại có liên quan đến Trương Doãn?

Hắn trầm ngâm một lát, đầu tiên muốn biết tình huống rõ ràng, hắn nghĩ tới Lý Tuấn, không biết y có tin tức gì không?

Lưu Cảnh về quân doanh lấy chiến mã, trở mình lên ngựa, chạy về hướng Du Chước Sở, vừa mới ra khỏi cửa thành, lại bắt gặp Lý Tuẩn cưỡi ngựa chạy tới. Lưu Cảnh vội vàng giữ chặt dây cương.

- Công tử, ta đang muốn đi tìm ngươi!

Lý Tuấn vội la lên.

Lưu Cảnh chỉ ra rừng cây xa xa: - Qua bên kia nói chuyện.

Hai người tới chỗ rừng cây hẻo lánh, Lý Tuấn lúc này mới thấp giọng nói:

- Công tử, sự việc hơi lớn rồi!

- Đừng nóng vội, từ từ nói.

- Đại khái là nửa đêm hôm qua, cũng không ngờ Tưởng Đốc Tào dẫn theo một nhóm huynh đệ ra sông. Kết quả bắt được đoàn thuyền của Đào gia, từ trong đoàn thuyền tìm ra hai trăm nỏ quân và một ngàn đem chiến đao, mà cũng đúng lúc đó, Trương Doãn dẫn thuỷ quân trinh sát tuần tra đuổi tới, giữ người và thuyền lại.

- Thật sự là trùng hợp nha!

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, lại hỏi:

- Năm mươi thuyền này chính là đoàn thuyền mất tích của Đào gia sao?

- Việc này không biết, dù sao người cùng thuyền đều trong thủy trại.

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút lại hỏi:

- Tự ý vận chuyển hai trăm mỏ quân và một ngàn chiến đao là tội danh gì?

Lý Tuấn lắc đầu, cười khổ nói:

- Dựa theo pháp lệnh Kinh Châu, người tự ý buôn năm bộ mỏ quân lưu đày ngàn dặm, người buôn mười bộ mỏ quân sẽ bị trảm, người buôn trăm mỏ quân trở lên cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!

Trong lòng Lưu Cảnh trầm xuống, việc này rõ ràng cho thấy Trương Doãn sẽ hạ thủ đối với Đào gia. Tình thế khẩn cấp, nhất định phải lập tức cứu viện.

- Đa tạ!

Lưu Cảnh quay đầu ngựa định đi, thì Lý Tuấn gọi lại, nói:

- Cảnh công tử, ta ở trong lao ngục thuỷ quân có bằng hữu, có lẽ ta có thể thay công tử truyền lại một chút tin tức.

- Vậy làm phiền Lý huynh rồi. Sau này sẽ cảm tạ!

Lưu Cảnh ôm quyền chắp chắp tay, giục ngựa chạy gấp về hướng bến tàu. Lý Tuấn nhìn Lưu Cảnh đi xa, không khỏi cúi đầu thở dài, kỳ thật y rất thích Lưu Cảnh, thực muốn làm thủ hạ của hắn.



Nhị đương gia Đào Lợi và hơn mười quản sự của cửa hàng Đào thị bị trói gô bắt vào thành Tương Dương, ở trong trại lớn của thủy quân phía đông mười dặm.

Hơn mười người bị trực tiếp áp đi quân lao, mà Đào Lợi bị đưa tới trong đại trướng Trương Doãn. Đào Lợi là bào đệ của gia chủ Đào Thắng, là nhân vật trọng yếu trong gia tộc Đào thị, chừng năm mươi tuổi, dáng người bậc trung, bộ dạng tai to mặt lớn, làn da trắng, nõn, tướng mạo đường đường.

Lần này lão mang chất nữ Đào Trạm đến Tương Dương điều tra việc năm mươi thương thuyền mất tích. Không ngờ lão mới đến một ngày, không đợi tra ra cái gì thì Đào gia liền phạm tội, quân đội trực tiếp bắt lão.

- Đám khôn các ngươi, cởi bỏ đây thừng cho ta!

Đào Lợi lớn tiếng chửi bậy, một tên binh lính đá lão một cước, hung tợn đẩy lão vào lều lớn.

Trương Doãn ngồi trọng đại trướng, trên mặt như cười như không, trong ánh mắt có một loại đắc ý không nói ra được:

- Nhị đông chủ còn nhớ ta không?

- Là ngươi!

Đào Lợi biết Trương Doãn, năm kia lão vẫn cùng gia chủ đặc biệt tới bái phỏng qua vị Giáo Uy thuỷ quân này.

- Hóa ra là Trương Giáo úy, chẳng lẽ là ngươi bắt ta tới?

Trương Doãn khoát tay ra hiệu, mệnh tất cả mọi người lui xuống, lúc này mới thản nhiên cười nói:

- Nhị đông chủ còn không biết vì sao bị bắt rồi! Vậy ta cho ngươi biết, chúng ta từ trong thương thuyền Đào gia lục soát được hai trăm nỏ quân và một ngàn chiến đao. Ngươi có biết đây là tội gì không?

Đào Lợi giận tím mặt, giận dữ hét:

- Ngươi ngậm máu phun người. Đào gia ta buôn bán năm mươi năm, có khi nào từng buôn binh khí đâu?

- Đây chẳng qua là Đào gia chưa bị bắt thôi!

Trương Doãn lạnh lùng cười, từ trên bàn lấy ra một chồng khẩu cung:

- Đây là khẩu cung của tiểu nhị trên thuyền, còn bao gồm quản sự Đào gia Trương Hiển. Y đã thừa nhận là Đào gia sắp xếp buôn hàng cấm, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi không thừa nhận không được.

- Trương Hiển?

Đào Lợi sửng sốt, Trương Hiển không phải mất tích nửa tháng sao? Đầu óc lão vừa chuyển, lập tức hiểu rõ cái gì, nhìn vẻ mặt đắc ý của Trương Doãn. Đào Lợi cười lạnh:

– Ta không đoán sai, đây là cái bẫy do các hạ bố trí!

Trương Doãn cười ha hả, giơ ngón tay cái lên khen:

- Không hổ là người từng trải quả nhiên phản ứng nhanh nhẹn, không tệ, là ta thiết lập kế hoạch, năm mươi thuyền hàng Đào gia là ta cướp đấy, đao nỏ cũng là ta đặt ở khoang đáy, nhưng... người của ngươi đã nhận tội. Rất nhanh các quản sự của ngươi cũng phải nhận tội, bao gồm ngươi, cũng sẽ ngoan ngoãn đè dấu tay xuống, có thể nói nhân chứng vật chửng đều đủ. Đào gia các ngươi còn trốn được một kiếp này sao?

Đào Lợi nghiến răng, một lúc sau gằn một câu:

- Cực kỳ đê tiện vô sĩ, hừ! Ngươi đến tột cùng muốn gì?

Trương Doãn tới gần mặt của lão, híp mắt nói:

- Nhị đông chủ thông minh như vậy, còn có thể hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy sao?

- Ngươi muốn tiền?

Đào Lợi hiểu rõ ý tứ của y.

- Đúng vậy!

Trương Doãn gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Người quang minh lỗi lạc luôn nói lời ngay thẳng, ta muốn hai vạn lượng vàng, trước tiên lấy một vạn lượng, một vạn lượng khác trong vòng một năm thanh toán, là điều kiện của ta.

Đào Lợi phun nước miếng, quát: - Ngươi nằm mơ đi!

Trương Doãn tới gần bên tai của lão, thấp giọng cười nói:

– Ta hiện tại đang bắt cháu gái của ngươi, ngươi có biết cô ta vào lao ngục, rơi vào trong tay đám ngục tốt như lang hổ kia sẽ có kết cục gì không? Ta nghĩ khi đó, ngươi rất nhanh đáp ứng thôi.

Trương Doãn âm hiểm hừ một tiếng, vung tay lên, ra lệnh:

- Áp giải vào trong ngục, khiến lão nhận tội!

Mấy tên lính vọt vào trướng, hung ác mà đem Đào Lợi đẩy ra. Trương Doãn vừa trầm suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới một chuyện, thét một tiếng:

- Người đâu!

Một gã thân binh chạy vội vào, Trương Doãn lệnh nói:

- Đi nói cho đội trưởng nhà lao, cần phải đem hai gã Vương Thành và Triệu Vĩnh làm thịt cho ta, rồi nói hai người họ sợ tội tự sát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play