Tiếng trống ầm ầm vang lên trong quân Tào, mấy ngàn quân Tào từ mặt đông và mặt nam đánh tới, giống như gói bánh bao, vây đánh mấy trăm binh sỹ Kinh Châu và Lưu Cảnh. Lúc này đã có gần sáu ngàn quân Tào bao vây quanh bọn họ.
Hạ Hầu Đôn xách cương thương giết tới, một gã Nha tướng ở trên ngựa bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô đốc, cháu Lưu Biểu là Lưu Hổ cũng tới!
Hạ Hầu Đôn mừng rỡ, không ngờ lại được thêm một tên, y lớn tiếng hạ lệnh:
- Bắt lấy Lưu Cảnh, Lưu Hổ. Những người còn lại hết thay giết chết, một tên cũng không được để chạy thoát!
Trên chiến trường tiếng kêu như sấm, lại có hơn ngàn quân Tào tinh nhuệ từ phía tây đánh tới, một ngàn người chia làm mười đội, rất nhanh chạy tới, trách binh sỹ Kinh Châu ra, bao vây từng nhóm.
Trên chiến trường tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, binh sỹ Kinh Châu đã tử thương quá nửa. Lưu Cảnh dùng hết sức mạnh, cả người đã gần như kiệt sức, hắn tả xung hữu đột, cuối cùng lại không phá được vòng vây của quân Tào.
Một tấm lưới không lồ ném tới trước mặt, Lưu Hổ bị tấm lưới khổng lồ bao lại, mấy chục tên quân Tào một loạt xông lên, bắt y đè xuống đất.
- Buông huynh đệ ta ra!
Lưu Cảnh dùng hết toàn lực đánh tới. Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng hét thảm, thanh âm là quen thuộc như thế, Lưu Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy một cảnh tượng khiến y trừng mắt. Cách đó hơn mười bộ, Đặng Võ bị mấy mươi tên kỵ binh quân Tào vây quanh, bị kỵ binh quân Tào vây quanh loạn đao bổ chém, hắn đã thấy ánh mắt tuyệt vọng trước khi chết kia của Đặng Võ.
- Đặng Võ!
Lưu Cảnh khàn giọng quát to một tiếng, trong lồng ngực liền giống bị xé rách, phun ra một ngụm máu. Hắn giống như nổ điên xông lên, đánh loạn xạ, liên tiếp giết chết bốn gã kỵ binh.
Đúng lúc này, hắn chỉ cảm thấy cái ót mình bị một kích thật mạnh, lập tức trời đất quay cuồng. Lưu Cảnh thở thật dài, hắn rốt cục phải chết sao? Trước mắt hắn tối sầm, ngã nhào trên thân chiến mã.
Nha tướng quân Tào tập kích phía sau hắn mừng rỡ, giơ tay tới bắt hắn. Đột nhiên, một mũi tên Lang Nha phóng tới, Nha tướng trốn tránh không kịp, một mũi tên bắn thủng cổ họng của y.
Nha tướng kêu một tiếng, quay cuồng ngã ngựa. Ngay sau đó, một tiếng thét dài từ nơi không xa truyền đến, bạch mã bay vút lên, một viên đại tướng giống như thiên thần xông tới. Ngân thương trong tay y giống như Diêm Vương đang đòi mạng, những nơi đi qua, quân Tào người ngã ngựa đổ, máu chảy thành sông, chính là Triệu Vân xông tới.
Đi theo phía sau y là ba trăm kỵ binh, mỗi người mũ trụ áo giáp sáng loáng, khí thế như rồng. Bọn họ đi theo Triệu Vân, nháy mắt liền giết ra một đường máu.
Quân Tào đè trên người Lưu Hổ bị giết sạch, Lưu Hổ từ trên mặt đất nhất nhảy dựng lên, đoạt lấy đại đao của mình, chém loạn xung quanh.
Triệu Vân lớn tiếng hét lớn:
- Quan Bình, mang y đi!
Quan Bình đoạt lấy một con ngựa, dây cương ném cho Lưu Hổ, hét: Đi!
Lưu Hổ vứt bỏ Thái đao, trở mình lên ngưa, dẫn hơn ba trăm thủ hạ tàn binh, đi theo Quan Bình chạy ra ngoài.
Triệu Vân xách thương vọt tới bên cạnh Lưu Cảnh, binh sỹ quân Tào Sợ tới mức đều lui về phía sau. Triệu Vân thấy Lưu Cảnh cả người đẫm máu, sau gáy máu chảy liên tục, từ mũ giáp bị phá nát chảy ra, hắn đã hôn mê nằm trên chiến mã.
Triệu Vân nhướng mày, phải làm sao bây giờ? Y vừa định chuyển Lưu Cảnh lên chiến mã của mình, thì bỗng nhiên, Lư mã hí dài một tiếng, nhanh chân chỞ Lưu Cảnh chạy sang hướng Quan Bình.
Triệu Vân mừng rỡ, không nghĩ tới ngựa này lại có linh tính như thế. Y hét lớn một tiếng, múa trường thương, giết ra một đường máu, hộ vệ thấy Lưu Cảnh chạy về hướng bắc, không bao lâu, hai người liền biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Mấy trăm người hộ vệ của Hạ Hầu Đôn chạy tới chiến trường. Chiến trường thảm thiết, từ thi khắp nơi, nhưng Lưu Cảnh và Lưu Hổ đã cùng hơn ba trăm binh sĩ Kinh Châu chạy trốn, quân Tào thất bại trong gang tấc.
Sắc mặt Hạ Hầu Đôn xanh mét, nắm tay bóp răng rắc, những thứ vô dụng này, bày ra thiên la địa võng vẫn để Lưu Cảnh chạy trốn.
Lúc này, Giả Hủ cũng vội vàng cưỡi ngựa tới. Cảnh tượng máu tanh thảm thiết trước mắt cũng làm người ta trợn mắt há hốc mồm, tại sao có thể như vậy?
Hạ Hầu Đôn thở dài, hỏi:
- Tiên sinh, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Giả Hủ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đáp:
- Lưu Cảnh đã trốn, Văn Sính cũng sẽ không bị lừa. Buông tha cho quân Kinh Châu, toàn lực tấn công huyện Tân Dã, ít nhất phải đem đầu Lưu Bị dâng cho Thừa tướng.
Tinh thần Hạ Hầu Đôn rung lên, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của y. Y lập tức hạ lệnh:
- Chỉnh đốn quân đội, xuất phát về hướng thành Tân Dã!
…
Ở ngoài mười dặm trong một rừng tùng, Lưu Cảnh rốt cuộc đã tỉnh, miệng vết thương sau gáy đã được băng bó. Triệu Vân ngồi ở một bên, lo lắng nhìn hắn.
Đầu đau như nứt ra, trước mắt Lưu Cảnh lại xuất hiện ánh mắt tuyệt vọng của Đặng Võ trước khi chết, nước mắt của hắn trào ra, từ trên mặt chảy xuống.
Triệu Vân thở dài, thấp giọng nói:
- Lưu Hổ bọn họ đã được cứu, hẳn là bình an vô sự.
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng la của Lưu Hổ:
- Cảnh đệ, đệ có ở đây không?
Lưu Cảnh cố hết sức đứng lên, đi được hai bước, lại chợt nhớ tới một chuyện, dừng bước, cúi đầu thở dài nói:
- Đại ca, đệ muốn phiền huynh một việc!
- Đệ nói đi, là chuyện gì?
-Thay đệ chăm sóc con trai của Đặng Võ vài ngày. Đợi sau khi chiến sự kết thúc, đệ sẽ nghĩ biện pháp đưa nó đi thư viện Lộc Môn.
Lưu Cảnh nhớ rõ đây là tâm nguyện lớn nhất của Đặng Võ, bất luận như thế nào mình cũng phải thay y thực hiện.
…
Trong đại doanh quân Kinh Châu, một gã quân sĩ dâng lên một phong thư cầu cứu của Lưu Bị, đau khổ câu khẩn nói:
- Thành trì Tân Dã rộng lớn, binh lực phòng ngự của quân ta không đủ, đã liên tục gặp khó khắn, một khi thành bị phá, không chỉ có tính mạng của chủ công khó giữ được, hơn nữa sẽ tai họa sẽ đổ xuống mấy vạn dân chúng Tân Dã vô tội. Khẩn cầu Văn Tướng quân xem chúng ta đều là đội quân một nhà, mà ra tay cứu viện Tân Dã!
Văn Sính đọc kỹ thư của Lưu Bị, trong thư thật không có cầu xin, chỉ nói là Tân Dã và Tương Dương môi hở răng lạnh. Tân Dã khó giữ được, thì Tương Dương sẽ nguy hiểm, "Châu Mục đã phái tướng quân bắc thượng kháng Tào, đang lúc nguy cấp, mong rằng tướng quân cứu giúp đúng lúc!"
Là bút tích Lưu Bị, Văn Sính có chút khó xử. Y đã thấy mật lệnh của Lưu Biểu, sinh tử của Lưu Bị, không đáng xem xét, điều này y nên làm sao bây giờ.
Y chợt nhớ tới Lưu Cảnh, chính mình hạ quân lệnh, tại sao không có tin tức? Văn Sính vội vàng hỏi:
- Cảnh công tử còn ở Tân Dã không?
Quân sĩ nháy mắt mấy cái, thắc mắc:
- Cảnh công tử không phải buổi chiều đã trở về rồi sao ạ?
Văn Sính ngây ngẩn cả người, trong lòng y dâng lên một cảm giác không ổn, vội vàng truy vấn:
- Là lúc nào rời khỏi? Đi một mình sao?
Quân sĩ lắc đầu, đáp:
- Dẫn theo hơn ngàn người. Cảnh công tử và Hổ công tử cùng một chỗ, hai người lúc hoàng hôn đã rời khỏi Tân Dã.
Sắc mặt Văn Sính đại biến. Y nghe được tin tức của trinh thám, ở hướng tây bắc hướng ước chừng ngoài ba mươi dặm, mấy ngàn quân Tào bao vây một ngọn đồi; chắng lẽ người bị vây quanh chính là Cảnh công tử và Hổ công tử sao?
Văn Sính lập tức nóng nảy, nếu Lưu Cảnh và Lưu Hổ gặp chuyện không may, y biết bẩm báo với chủ công như thế nào? Y lập tức ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức điểm năm ngàn quân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT