Ước chừng có một số người trời sinh không hay ho, Nhàn Phi này sớm không
đến muộn không đến, cố tình đến vào lúc Yến An Quân nôn nghén lợi hại,
chỉ có thể nói do thời do mệnh cả.
Tay nghề của Nhàn Phi không tệ, tuy điểm tâm này có phải chính tay nàng làm hay không còn cần nghiên cứu thêm, tóm lại điểm tâm này xem như sản
phẩm không nhiễm phẩm màu hóa học. Yến An Quân cho vào miệng rồi chỉ cảm thấy dạ dày co thắt, “ọe” một tiếng nôn hết bữa sáng ra.
Hôm nay Nhàn Phi cố ý chọn một bộ váy áo màu trắng, từ trên xuống dưới bẩn
hết, nàng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, muốn né ra xa thân mình lại không động đậy được, cảm nhận thứ ô uế nong nóng kia từ trước ngực
chảy xuống, nhuộm một màu khác lên bộ quần áo sạch sẽ của nàng…
“… Chủ tử!” Lộc Nhi vội vàng tới đỡ Yến An Quân, mà bên kia cung nữ của
Nhàn Phi cũng run rẩy chạy tới, vò đầu bứt tai nhìn Nhàn Phi lại không
biết phải làm sao bây giờ.
Sắc mặt Nhàn Phi khi trắng khi xanh, môi run run nói không lên lời.
Nàng thật sự không ngờ tới Dưỡng Tâm Điện một chuyến, thấy Bảo Phi nổi tiếng đã lâu, cũng ngã luôn cả mình vào! Nàng gặp hạn rồi!
Yến An Quân mặc kệ Nhàn Phi, nàng đang ôm cái chậu Lộc Nhi đưa cho nôn trời đất quay cuồng, bữa sáng vừa mới ăn vào lại nôn ra, Lộc Nhi đau lòng vỗ lưng cho nàng.
Ngược ánh nắng, Thiệu Tuyên tâm trạng vui sướng đi nhanh vào.
Ngay sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Bảo Nhi.” Được hơi thở quen thuộc vây quanh, Yến An Quân nhịn được một
chút, ngẩng đầu hôn lên môi Thiệu Tuyên Đế, môi hai người dính sát vào
nhau, Thiệu Tuyên Đố ôm thân thể nàng, từng chút một xua tan cảm giác
không khỏe của nàng.
“Khá hơn chưa?” Thiệu Tuyên Đế ôm thắt lưng nàng, cau mày nhìn chuỗi nôn
trên người Nhàn Phi thở dài: “Buổi sáng vừa ăn chưa bao lâu đã nôn ra,
nàng bảo trẫm yên tâm làm sao được.”
Yến An Quân ấm ức chui vào lòng Thiệu Tuyên Đế: “Cho nên Hoàng Thượng không được bắt nạt thần thiếp, thần thiếp vất vả thế cơ mà.”
Mỗi ngày thấy đồ ăn đều chảy nước miếng, nhưng thật sự ăn vào bụng chỉ được một, hai phần mười, còn lại đều không hề lưu luyến nôn hết ra.
“Bé con yếu ớt, trẫm bắt nạt nàng bao giờ?” Thiệu Tuyên Đế nhéo cái mũi của nàng, cúi người ôm lấy nàng, lúc này mới phát hiện ra Nhàn Phi xấu hổ
đứng một bên.
“Ngươi tới làm gì?”
Thấy Nhàn Phi xuất hiện ở Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế theo bản năng ngửi
được mùi âm mưu. Nhàn Phi tuy không tranh giành nhưng hắn không muốn đám nữ nhân hậu cung lắc lư bên cạnh Bảo Nhi, dù sao Bảo Nhi là người hắn
âu yếm, đám nữ nhân này xuất hiện trước mặt Bảo Nhi…
Hắn luôn cảm thấy áy náy với Bảo Nhi.
Tuy đã mấy tháng hắn chưa từng bước chân vào hậu cung, nhưng mấy tháng cấm
dục cũng không thể rửa trôi sự thật là hắn từng có rất nhiều nữ nhân,
nay chỉ có thể dùng hết sức bù lại cho Bảo Nhi.
Thiệu Tuyên Đế dịu dàng nhìn cô gái trong lòng, vừa nghĩ đến Bảo Nhi đang
mang thai đứa con của bọn họ, Thiệu Tuyên Đế không nhịn được mềm lòng.
“Thần thiếp nghe nói Bảo Phi muội muội có bầu, có ý mang chút điểm tâm tới
thăm muội muội.” Nhàn Phi không hổ là một trong tứ phi, dù bị Yến An
Quân nôn ra đầy người nhưng lời nói không hề có vẻ bất mãn, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, ngoại trừ trên quần áo còn dính vết bẩn.
Có điều Thiệu Tuyên Đế nhìn toàn thân nàng ta có chuyện gì còn không rõ?
Đưa điểm tâm lại chọc Bảo Nhi của hắn nôn hết bữa sáng vất vả mới nuốt
trôi? Nhàn Phi cố ý chạy tới khiến hắn đau lòng Bảo Phi phải không? Tốt
lắm! Nàng ta làm được rồi!
Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng, giận không át được: “Không cho phép bất cứ
cung phi nào vào Dưỡng Tâm Điện, ngươi coi những lời này của trẫm là gió thổi phải không? Trở về tự lĩnh phạt, biết rõ còn cố tình vi phạm, nể
tình ngươi vi phạm lần đầu tha cho ngươi một lần, nếu còn để trẫm nhìn
thấy thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
Sắc mặt Nhàn Phi trắng bệch, vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ an ủi nàng vài
câu, sau đó nàng lại thản nhiên chấp nhận, chuyện này sẽ cứ thế trôi
qua. Không ngờ Hoàng Thượng không hề trách tội Bảo Phi nôn ra người nàng mà còn cảnh cáo nàng không được lại gần Dưỡng Tâm Điện… Trong lòng
Hoàng Thượng rốt cuộc có cán cân công bằng hay không?
Lẽ nào Bảo Phi thật sự có ma lực lớn đến thế, có thể khiến Hoàng Thượng
chú ý như vậy, trân trọng như vậy? Chẳng khác nào nâng niu trong lòng
bàn tay!
Nàng không tin Hoàng Thượng sẽ chân chính yêu một người con gái!
Da mặt Nhàn Phi giật giật, khó khăn gật đầu: “Thần thiếp biết.” Nàng cúi
người hành lễ, cung nữ phía sau vội vàng tránh dơ bẩn trên người nàng,
khi nâng nàng bước ra khỏi cửa, trên mặt Nhàn Phi hiện lên vẻ khó chịu.
Lần đầu tiên trong đời bị nhục ở chỗ Hoàng Thượng, còn vì Bảo Phi kia!
Khó trách ngay cả Tĩnh Phi cũng không vừa mắt, Bảo Phi này quả là không
được lòng người, quấn quýt lấy Hoàng Thượng thế kia không giống cung phi đứng đắn, mà giống yêu cơ!
“Bái kiến Nhàn Phi nương nương.”
Nhàn Phi đi trên đường, đối mặt vài Tiểu Chủ tới hành lễ.
Vài Tiểu Chủ ngẩng đầu, thấy vạt áo dơ bẩn bị gió thổi khô của Nhàn Phi,
vài Tiểu Chủ liếc nhau, Nhàn Phi nương nương này đã gặp chuyện gì? Tạ
Tiểu Chủ coi như có tư sắc trong số mấy người kia nhịn không được phì
cười, mấy người khác sợ đến hồn phi phách tán trong tiếng phì cười này.
Nhàn Phi nương nương là cung phi trắc nhất phẩm đấy! Sao có thể mặc kệ người khác cười nhạo!
Nhàn Phi nheo mắt nhìn Tạ Tiểu Chủ, cười lạnh một tiếng: “Rất thích cười?”
Tạ Tiểu Chủ học cái gì không học, cố tình học thích cười giống Bảo Phi,
hiện giờ nàng thấy nụ cười này đều cảm thấy nhức mắt!
“Quỳ xuống!”
Nhàn Phi vừa bị Thiệu Tuyên Đế quở trách một phen đang nghẹn cháy trong
lòng, ra đến đây lại gặp một kẻ không coi ai ra gì, nào có chuyện không
mượn cơ hội dạy dỗ?
Nghe thấy Nhàn Phi quát lớn, Tạ Tiểu Chủ cười trộm ở đối diện quỳ “phịch”
xuống dập đầu, “Nô tỳ biết sai rồi, xin nương nương thứ tội…”
“Làm càn! Nhàn Phi nương nương có thể để ngươi tùy ý giễu cợt?” Cung nữ bên
cạnh Nhàn Phi nương nương hiểu ý chủ tử nhà mình, cũng nói theo một câu.
Nhàn Phi nhìn người quỳ dưới đất, trong lòng sinh ra một cảm giác hơn người, nàng đè nén lửa giận thản nhiên nói: “Quỳ đi, hôm nay bản cung sẽ sai
người trông coi ngươi, quỳ tới bữa tối cho bản cung, mặt trời chưa xuống núi chưa được phép đứng dậy!”
“… Vâng!” Tạ Tiểu Chủ quỳ dưới đất thấp giọng nức nở, không dám ngẩng đầu.
Nhàn Phi vịn tay cung nữ đi xa, người phía sau đồng thanh nghị luận.
“Không phải nói vị Nhàn Phi nương nương này dễ tính nhất trong số ngũ phi à? Vì sao hôm nay nhìn có vẻ không giống nhỉ?”
“Nghe nói Nhàn Phi nương nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, trời sinh tính tình lương thiện lại dịu dàng hào phóng, ngoại trừ tiếng “không được Hoàng
Thượng thích” thì có thể nói là nữ nhân dễ tính nhất trong cung. Nhưng
hôm nay mới thấy, vị Nhàn Phi nương nương này quần áo dơ bẩn lại thủ
đoạn độc ác… Aiz, cũng chẳng trách Nhàn Phi nương nương sẽ xử lý Tạ Tiểu Chủ như thế, một nương nương trắc nhất phẩm sao có thể để mặc một Tiểu
Chủ chê cười mình?”
“Ai biết được… Quên đi, chúng ta vừa mới tiến cung, ít lời chút, đừng để
cho người khác nghe thấy nắm được nhược điểm, ta còn muốn giữ thanh danh trước khi gặp được Hoàng Thượng nữa.”
“Hoàng Thượng làm gì có chuyện chú ý đến ngươi, hiện giờ Bảo Phi nương nương
có thai, Hoàng Thượng nhất định thường xuyên tới chỗ Bảo Phi nương
nương… Ngày chúng ta ra mặt còn xa.”
…
Trong Dưỡng Tâm Điện, Vương Thái Y lại bị đuổi ra khỏi cửa điện, lão nhìn mặt trời thở dài, Hoàng Thượng ngày càng căng thẳng về chuyện của Bảo Phi
nương nương, Bảo Phi nương nương chỉ bị nôn nghén nặng một chút, có cần
hoảng hốt thế không?
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên sẽ không nghĩ Nhàn Phi hạ độc trong điểm tâm, chỉ
là thấy Bảo Nhi khó chịu trong lòng hắn vẫn tức, cho nên gọi Vương Thái Y tới tuy nói là bắt mạch cho Bảo Phi, chính xác hơn là cho Thiệu Tuyên
Đế một viên thuốc an thần. Hiện nay dư nghiệt tiền triều thường xuyên
xuất hiện, hắn phải dùng toàn lực điều tra, khó tránh khỏi sẽ sơ sẩy.
Cho nên lúc này Bảo Phi an toàn hắn mới có thể an tâm làm việc.
Nhìn Vương Thái Y rời đi, Yến An Quân ngồi dậy ôm lấy Thiệu Tuyên Đế đang
treo ngược tâm hồn trên cành cây, nguy hiểm nheo mắt lại khẽ hỏi: “Hoàng Thượng, ngài cùng Nhàn Phi nương nương rốt cuộc có quan hệ gì?”
Thiệu Tuyên Đế ngẩn ra, không hiểu vì sao nàng hỏi như vậy, có điều… Nhàn Phi tới Dưỡng Tâm Điện, hay là nàng ta nói gì với Bảo Nhi?
Thiệu Tuyên Đế lại suy âm luận mưu trong lòng một phen, trầm ngâm nói: “Nhàn
Phi coi như chiến lợi phẩm của trẫm.” Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Yến An Quân: “Bảo Nhi không phải đang ghen đấy chứ? Bất kể Nhàn Phi nói gì, nàng chỉ cần tin trẫm là được.”
Hắn cầm lấy tay Yến An Quân đặt lên ngực mình.
Yến An Quân vâng một tiếng, xem ra lời Nhàn Phi nói là tự biên tự diễn, hay là nói đó đều do bản thân tưởng tượng ra, vì sao nàng lại thế nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT