“Hoàng Hậu lại muốn làm cái gì?”

Khi nhận được ảnh vệ mật báo, Thiệu Tuyên Đế cau mày thật chặt. Hoàng Hậu mang trong mình tử thai, giờ lại lệnh Thái Y giữ đứa trẻ này trong bụng, Hoàng Hậu muốn dùng để hại ai? Hay đợi đủ tháng rồi từ ngoài cung đón một đứa trẻ vào giả mạo hoàng tự?

Vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế nháy mắt lạnh xuống.

Mặc kệ có mục đích gì, Hoàng Hậu ở dưới sự theo dõi của hắn sẽ không đạt được mong muốn.

Hắn vốn không có bao nhiêu chờ mong với đứa trẻ trong bụng Hoàng Hậu, sau đó nghe nói do dược vật tạo thành lại càng không muốn nó chào đời, không ngờ ba tháng sau lại chẩn ra là tử thai, khiến hắn bớt vài phần lo lắng. Nếu không Hoàng Hậu sinh ra một hoàng tử không kiện toàn sợ rằng sẽ tạo thành bóng ma khi Bảo Nhi sinh sản.

Bảo Nhi cùng hắn đã có liên hệ về tính mạng, hắn quả quyết không để nàng có một tia nguy hại.

An Đức Lễ tiến lên thêm một chén trà.

Hắn không dám đáp nửa lời về vấn đề Hoàng Thượng vừa hỏi, nếu là phi tử khác hắn còn dám nói một hai câu, nhưng đổi thành Hoàng Hậu một nước chính là đại diện cho người nắm quyền hậu cung, An Đức Lễ hắn thân ở trong cung cũng không dám nghị luận nhiều.

Đương nhiên, ngoại trừ Hoàng Hậu hắn càng không dám bàn luận về Bảo Phi nương nương. Hoàng Hậu nương nương có lợi hại cũng chỉ đứng đầu hậu cung, nhưng Hoàng Thượng còn là đứng đầu thiên hạ, Bảo Phi nương nương thân là nữ nhân được Hoàng Thượng tự mình thừa nhận, đặt trong tim, An Đức Lễ hắn cũng phải cung như tổ tông.

Phê duyệt tấu chương xong, Thiệu Tuyên Đế vực tiểu thê tử vì mang thai mà trở nên ham ngủ trong ổ chăn dậy, “Bảo Nhi, dậy dùng cơm rồi ngủ tiếp, trẫm sẽ ngủ cùng nàng.”

“Ưm…”

Trong ổ chăn ấm hầm hập, tiểu nữ nhân mơ màng buồn ngủ lười biếng giơ tay vòng quanh cổ hắn, không muốn đứng dậy.

Thiệu Tuyên Đế tập mãi thành quen, phủ thêm áo khoác rồi ôm nàng vào trong lòng. An Đức Lễ thấy vậy vội vã hướng ra cửa hô lớn: “Dọn bàn.” Một hàng cung nhân theo thứ tự đi vào dọn đồ ăn lên.

Trong thế giới của Yến An Quân, không muốn dậy là một chuyện, ngửi thấy mùi cơm lại là một chuyện khác. Khi đồ ăn ngon được bưng lên, mùi đồ ăn nóng ngào ngạt gọi con sâu tham ăn trong bụng nàng.

Yến An Quân mở một mắt nhìn mặt bàn, thấy thật sự có đồ ăn bình thường mình rất thích. Nàng trực tiếp ngồi thẳng dậy cầm đũa gắp đồ ăn, trong mũi đầy mùi thịt viên thơm ngào ngạt, cảm thấy cơn buồn ngủ tan dần, một cơn đói khát dâng lên.

Thiệu Tuyên Đế buồn cười nhìn nàng như mèo con tham ăn vội vội vàng vàng nhét thịt vào miệng, hận không thể biến mình thành miếng thịt kia cho nàng nhấm nháp. Yến An Quân hăng hái chiến đấu, cố gắng lấp đầy bụng, không ngờ đúng lúc này dạ dày thắt một cái, một luồng nước chua từ lồng ngực cồn lên, nàng “ọe” một tiếng nôn vào ống nhổ bên cạnh, còn cảm thấy nước chua không ngừng từ trong bụng bốc lên.

Nàng khom người nôn khan hai cái, Thiếu Tuyên Đế cúi xuống ôm lấy nàng, gấp giọng nói: “Bảo Nhi làm sao vậy? Chẳng lẽ đồ ăn này…”

“Hoàng Thượng, có lẽ nương nương có chứng nôn nghén của nữ tử mang thai.” Hiển nhiên An Đức Lễ bình tĩnh hơn “ông bố tương lai” Thiệu Tuyên Đế nhiều, trước hắn từng hỏi cặn kẽ Vương Thái Y, biết nữ tử khi có thai sẽ thường nôn nghén, đây là hiện tượng bình thường.

Thiệu Tuyên Đế nghe vậy mới nhớ ra, hắn còn tưởng Bảo Nhi sẽ không bị nôn nghén… Thì ra chỉ là muộn hơn bình thường thôi.

Yến An Quân hết hơi nằm sấp trên người Thiệu Tuyên Đế nôn khan, vành mắt đỏ ửng. Có điều hôm nay nàng chưa ăn gì, thứ có thể nôn ra cũng hữu hạn… Thiệu Tuyên Đế đau lòng vỗ lưng cho nàng, hôn lên môi nàng không hề để ý cặn bẩn trong miệng nàng, chỉ dịu dàng vuốt ve, Yến An Quân dần dần yên ổn lại.

Thiệu Tuyên Đế xoa cái bụng còn chưa hiện lên của nàng, than thở: “Con trai ngoan, đừng hành hạ mẫu phi nữa.”

Yến An Quân nôn đến đất trời đen kịt, hai mắt lưng tròng nhìn hắn, dúi đầu vào ngực hắn: “Sau này thần thiếp không bao giờ muốn sinh con nữa.”

“Được, được, đều nghe nàng.” Thiệu Tuyên Đế lau nước mắt nàng, “Bảo Nhi của trẫm chịu khổ.”

Yến An Quân lẩm bẩm một tiếng quay đầu, thực ra nàng chỉ giận nên nói vậy thôi, có thể cảm nhận được sự tồn tại của bé yêu, dù chỉ là nôn nghén đơn giản cũng khiến nàng kích động không biết làm sao.

Chỉ mấy tháng nữa thôi nàng sẽ có một đứa bé thuộc về mình.



“Nương nương, đây là lá trà thượng đẳng, đều do Thái Úy đại nhân nhờ người đưa tới.” Tố Tân cầm khay đi tới, phía trên là hai ống lá trà, Tĩnh Phi bước nhanh ra đón nhưng không nhìn lá trà mà nheo mắt nhìn ra cửa nói: “Người đưa lá trà đâu? Gọi vào, bản cung có chuyện muốn hỏi hắn.”

“Vâng.” Tố Tân khom người rồi mới bước nhanh ra cửa, không lâu sau dẫn một cung nữ mặc đồ màu xanh lục đến, nàng kia sợ hãi bái kiến, “Nô tỳ bái kiến Tĩnh Phi nương nương.”

“Dậy đi.”

Tĩnh Phi nhàn nhạt vẫy tay ý bảo nàng đứng dây, nâng tay cầm lá trà trên bàn hỏi: “Làm thế nào biết phụ thân của bản cung?”

Cung nữ này như có chút khó xử nhìn Tố Tân đứng ở bên, Tĩnh Phi liếc nàng một cái: “Ở đây không có người ngoài, ngươi cứ nói thẳng.”

Vừa nhìn thần thái của cung nữ này Tĩnh Phi đã biết cung nữ này nhất định là con cờ trong cung của Lý gia.

Quả nhiên, cung nữ này lại dập đầu một cái nói: “Nô tỳ từng ở trong phủ của Thái Úy đại nhân, sau đó vào cung, để cung cấp tin tức cho Tĩnh Phi nương nương ngài ở thời điểm cần thiết.” Cung nữ này xem như một quân cờ vùi rất sâu, hôm nay đột nhiên bại lộ hẳn vì tình hình nghiêm trọng, Thái Úy Lý Cầu nóng lòng liên hệ với Tĩnh Phi.

“Vậy lần này ngươi đến đây hẳn không đơn giản vì đưa lá trà chứ?” Tĩnh Phi đoán không sai suy nghĩ của phụ thân nhà mình, nay phụ thân bại lộ cung nữ này khẳng định vì truyền tin cho nàng. Chỉ là… không biết tin tức gì khiến phụ thân khẩn cấp như vậy, đến mức tối qua mới gặp mặt trên dạ tiệc mà hôm nay đã phái một cung nữ đến.

Nhất định là khẩn cấp vạn phần.

Tĩnh Phi cũng có chút căng thẳng, hiện giờ một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến nàng giật mình, trực giác nói cho nàng gần đây sẽ xảy ra chuyện lớn.

Ai ngờ cung nữ kia nghe Tĩnh Phi nói xong lại lắc đầu: “Thái Úy đại nhân không bảo nô tỳ truyền tin gì cho nương nương, chỉ bảo nô tỳ đưa lá trà cho nương nương, cũng không có sai bảo gì khác.”

Tĩnh Phi nghi hoặc nhìn lá trà, “Chỉ có thế?”

Cung nữ gật đầu.

Ống lá trà tinh xảo do ngọc thạch chế thành, có phần hợp thẩm mỹ của Tĩnh Phi, Tĩnh Phi cầm ống trà lên quan sát một lát vẫn chưa hiểu.

“Thôi, ngươi đi xuống trước đi.”

Cung nữ thấp giọng đáp một câu rồi khom người lui về sau. Tố Tân mở ống trà ra ngâm một chén cho Tĩnh Phi, mùi hương nồng đậm khiến lòng người yên tĩnh. Nhưng dù uống trà như vậy tâm trạng Tĩnh Phi vẫn không bình tĩnh được. Nàng day trán thầm nghĩ phụ thân luôn thích đánh đố, lẽ nào không sợ nàng không đoán ra ý của ông sao? Ở một vài phương diện thật sự quá đề cao nàng rồi.

Tĩnh Phi dùng ngón tay sờ ống trà, cảm thấy rất mượt mà, ánh mắt nàng lưu luyến ngoài mặt ống, đột nhiên phát hiện một kẽ hở nhỏ.

Tĩnh Phi mở to hai mắt, dùng móng tay móc vào kẽ hở kia, thấy lớp ngoài rất dễ bóc ra, Tĩnh Phi thấy có manh mối lập tức ngồi thẳng dậy mở rộng kẽ hở, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tố Tân chậm rĩ rút ra một tờ giấy.

Tĩnh Phi nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, lạnh giọng dặn dò Tố Tân: “Ngươi đi đóng cửa điện cho bản cung, nhớ đừng để bất cứ kẻ nào vào.”

“Vâng.” Tố Tân đi ra ngoài đóng cửa lại, trong điện hoàn toàn im lặng.

Tĩnh Phi đặt tờ giấy lên bàn chậm rãi trải ra, phía trên thật sự là nét chữ của phụ thân, cái này không giả được, nàng thở phào một hơi, đọc từ đầu đến cuối một lần mới giật mình hoảng hốt, vì sao phụ thân đột nhiên kết minh với Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc?

Nói đến Minh Linh Quốc này, đến nay Tĩnh Phi vẫn còn giận, Nhị Hoàng Tử thì nàng không có phản cảm gì nhưng vị Du Ti công chúa kia thì vô cùng chán ghét.

Nữ nhân trong cung vốn nhiều, vô duyên vô cớ từ đâu chạy đến một công chúa ngoại bang, hơn nữa vừa đến đã đòi ngồi lên phi vị! Thế chẳng phải tát vào mặt nàng? Nàng mất gần mười năm mới lên tới phi vị, giờ một con nhóc từ đâu tới đã muốn dựa vào thân phận bay lên cành cao? Quả là không biết tự lượng sức!

Tĩnh Phi nhìn tờ “giấy viết thư” phụ thân gửi trong tay, mím chặt môi, công chúa này còn chưa từ bỏ ý định? Còn muốn nàng giúp đỡ? Không có cửa đâu!

Nàng đứng lên vo viên tờ giấy ném vào trong lò lửa, nàng hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong.

Cùng lúc đó, trong đại điện bỗng hiện ra một người áo đen đeo mặt nạ, người này đeo bao tay tàm ti trực tiếp thò vào trong lửa, nhặt ra một tờ giấy còn đang bốc cháy, hắn dập lửa rồi vuốt thẳng ra, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, “May mà chưa cháy hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play