Kỷ Ninh có chút giật mình, bởi vì lúc trước ở trên quảng trường cửa chính Thần phủ, Kỷ Ninh và đám người Phược Long Thế Giới thần đã từng nói chuyện với nhau. Thế nhưng hắn cũng chưa bao giờ bạo lộ qua tên tuổi của mình. Cho dù có nói tên thì cũng đều là truyền âm cho nhau. Như đám người Phù Khai, A La Dịch vậy. Cho đến bây giờ cũng không biết tên tuổi chính thức của hắn.
- Tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong Vạn Thần phủ, đều không giấu giếm được chúng ta.
Thiếu nữ ở bên cạnh nói ra:
- Ta đã sớm nghe Vạn Sơn từng nói qua về ngươi rồi. Được rồi, đi mở ra nhìn một cái a, bên trong khối tinh cầu kia chính là Vĩnh Hằng thần huyết.
- Sao lại lại là ta chứ?
Kỷ Ninh có chút nghi hoặc.
Mặc dù hắn có chút vui mừng, thế nhưng vẫn còn tương đối bình tĩnh a. Bởi vì đối với tu hành giả, chuyện quan trọng nhất vẫn chính là cảm ngộ về Đạo, cảnh giới tu hành tăng lên. Về phần bảo vật... Tất cả vẫn thuộc về ngoại lực! Ngoại lực cũng có trợ giúp, thế nhưng cũng có hạn a. Hiện tại Kỷ Ninh đã có thể sánh ngang với Thế Giới thần viên mãn rồi. Cho nên dù có nhiều ngoại vật hơn nữa thì cũng không có cách nào khiến cho Kỷ Ninh địch nổi Sinh Tử Đạo Quân được a.
Bởi vì cho dù có nhiều bảo vật hơn nữa, ví dụ như Sinh Tử Đạo Quân am hiểu ảo thuật. Gần như chỉ mới liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái thì Kỷ Ninh đã hoàn toàn đắm chìm ở trong ảo thuật mà không có cách nào phản kháng được. Cho nên dù cho có bảo vật thì hắn cũng không có cơ hội dùng đến. Đây là chênh lệch cảnh giới cực lớn.
- Ta đã nói rồi.
Kim Nhãn khôi lỗi nói:
- Ở bên trong khảo nghiệm sinh tử lưỡng trùng thiên, tu hành giả sống sót và có biểu hiện tốt nhất sẽ có khả năng đạt được Vĩnh Hằng thần huyết. Mà ngươi chính là tu hành giả có biểu hiện tốt nhất kia.
- Tu hành giả?
Kỷ Ninh sững sờ, cũng đã có chút hiểu rõ.
- Ha ha ha, đối với tu hành giả! Thế Giới Cảnh là tu hành giả, Tổ Thần Tổ Tiên cũng là tu hành giả.
Kim Nhãn khôi lỗi cười ha hả, nói:
- Hai tên tiểu tử gọi là A La Dịch, Phù Khai kia, hừ ta sao có thể để cho bọn họ đạt được Vĩnh Hằng thần huyết như vậy được chứ?
- Ồ?
Kỷ Ninh có chút nghi hoặc, có ý tứ gì vậy?
- Nếu như không phải ngươi ở trong giới hạn quy củ mà năm đó chủ nhân đã định ra. Quả thực ta sẽ phải đem Vĩnh Hằng thần huyết cho A La Dịch. Đã có ngươi ở đây. Như vậy ta cũng không tính là vi phạm quy củ của chủ nhân.
Kim Nhãn khôi lỗi chỉ về phía cái bàn dài, nói:
- Đi mở ra đi.
- Được.
Kỷ Ninh gật đầu đi tới phía trước, trong lòng của hắn cũng tò mò, Phù Khai và A La Dịch kia đều là người có rất nhiều bảo vật, lại có lai lịch phi phàm a. Ngay cả người như vậy cũng liều mạng muốn Vĩnh Hằng thần huyết. Như vậy Vĩnh Hằng thần huyết này rốt cuộc là bảo vật gì chứ?
Nhìn Kỷ Ninh đi qua, thiếu nữ trận linh Thần phủ và Kim Nhãn khôi lỗi liếc mắt nhìn nhau, trên mejneg đều mang theo nụ cười.
- Vĩnh Hằng thần huyết.
Kỷ Ninh đi tới trước mặc cái bàn dài, lại nhìn tinh cầu màu trắng mịt mờ đang đặt ở đó. Hắn cẩn thận quan sát mới có thể nhìn ra được, tinh cầu này phân thành hai phần cao thấp. Kỷ Ninh vươn tay bắt lấy, thoáng dùng lực. Lập tức sưu sưu hai cái, hai bộ phân cao thấp lập tức xoay tròn rồi mở ra, đợi đến mở ra, hai bộ phận cao thấp đã có thể chính thức tách ra khỏi nhau.
Trong tích tắc khi hai phần này tách ra.
Oanh!!!
Một đạo khí tức đáng sợ vượt quá tưởng tượng của Kỷ Ninh lập tức trùng kích vào trong đầu của Kỷ Ninh, trùng kích lên bên trên hồn phách Chân linh của Kỷ Ninh:.
Phanh Phanh.
Sắc mặt của Kỷ Ninh lập tức trắng bệch, không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước. Trong đầu trống rỗng, tay nắm hai mảnh tinh cầu cũng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thủy. Chỉ có điều trong một mảnh tinh cầu lại có một đám chất lỏng lơ lửng, chất lỏng này chậm rãi lưu động. Kỳ thật thứ này chính là một giọt chất lỏng lớn bằng nắm đấm, tỏa ra huyết quang. Nó ở giữa không trung không ngừng xoay tròn, phóng ra khí tức đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Qua một lúc lâu, dưới cổ khí tức đáng sợ này trùng kích, Kỷ Ninh mới dần dần khôi phục lại tỉnh táo.
Vừa mới khôi phục lại tỉnh táo, Kỷ Ninh không kìm lòng được mà nhanh chóng lùi lại vài dặm, khôn ngoan mới có thể sống lâu được thêm một ít a.
- Đó chính là Vĩnh Hằng thần huyết?
Kỷ Ninh chằm chằm vào giọt máu to bằng nắm tay đang lơ lửng ở phía xa xa, cho tới bây giờ hắn vẫn không muốn đi qua đó. Bởi vì một giọt máu mà lại có uy áp đến loại trình độ này, hắn cũng đã từng cảm nhận qua bổn nguyên kiếm ẩn chứa bên trong Vĩnh hằng thần binh cao cao tại thượng tới bực nào. Thế nhưng đây là thứ nhất hắn cảm thấy run rẩy a.
Là hồn phách run rẩy! Sợ hãi! Thậm chí chỉ cần là khí tức phóng ra ngoài, chỉ trong một nháy mắt suy nghĩ của hắn cũng đã lập tức trống rỗng không có cách nào suy nghĩ được nữa.
- Đúng rồi, thứ này là Vĩnh Hằng thần huyết, thần huyết của Mai Lạc Ba Đại Đế.
Kim Nhãn khôi lỗi nói:
- Năm đó chủ nhân đánh cho Mai Lạc Ba Đại Đế bị trọng thương, lại chặt bỏ một lượng lớn huyết nhục của Mai Lạc Ba Đại Đế để luyện hóa, tinh luyện ra một giọt Vĩnh Hằng thần huyết này. Cho dù là đối với Mai Lạc Ba Đại Đế mà nói, thứ này cũng chẳng khác gì là lấy một nửa cái mạng của hắn.
- Ồ?
Kỷ Ninh khẽ gật đầu.
- Nhớ kỹ, sau khi ngươi mang Vĩnh Hằng thần huyết này đi ra ngoài, nhất định không thể mở ra.
Kim Nhãn khôi lỗi vẫy tay một cái, hai mảnh tinh cầu ở trên mặt đất lập tức bay đến trong tay hắn. Mà hắn lại dùng tinh cầu chứa Vĩnh Hằng thần huyết, lại một lần nữa vặn khóa lại. Lập tức, khí tức đáng sợ trước đó hoàn toàn biến mất, đồng thời hắn cũng ném tinh cầu ở trong tay ra, tinh cầu tạo thành một đạo lưu quang, bay đến trước mặt Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh vươn tay tiếp được, lại có chút nghi ngờ nói:
- Không thể mở ra sao?
- Ở bên trong Thần phủ, mặc dù những Vĩnh Hằng quốc độ kia có thể cảm ứng được Vĩnh Hằng thần huyết, thế nhưng cũng không dám đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT