Trên vùng thảo nguyên hoang vu có ba con Hắc Giảo thú đang chạy đi, vẻ mặt ba người đám Kỷ Ninh cũng khó giấu nổi niềm vui. Dù thế nào thì bọn họ cũng đã từ 'Đông Sơn đại trạch' trở lại, càng ngày càng về gần tới Tây Sơn thành.

"Công tử." Thu Diệp hô lên.

"Sao?" Kỷ Ninh nhìn sang.

Thu Diệp liền nói. "Lần chúng ta đi hồ Dực Xà này đường đi cũng gần chỗ bộ lạc Hắc Nha của Xuân Thảo. Hay là chúng ta cùng qua bộ lạc Hắc Nha xem? Thật lâu không gặp Xuân Thảo, ta cũng đang rất muốn gặp lại nàng!"

"Xuân Thảo?" Kỷ Ninh hơi giật mình, trong lòng cũng nổi lên một hồi kỷ niệm. Xuân Thảo và Thu Diệp đã theo mình từ nhỏ, giống như chị ruột của mình vậy. Lúc trước tuy trong lòng không nỡ xa, nhưng cũng không muốn Xuân Thảo phải đau lòng nên mới để cho nàng cùng phụ thân đoàn tụ. Lúc này nhắc tới Xuân Thảo thì Kỷ Ninh cũng không nhịn được, trong lòng lại hiện về nỗi chờ mong. "Được, chúng ta tiện đường đi gặp luôn."

"Cảm tạ công tử." Thu Diệp liền cảm kích.

"Ta cũng muốn đi mà." Kỷ Ninh mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Hắc Giảo Thú làm cho con thú hơi chuyển hướng đi.

Nói là tiện trên đường đi hồ Dực Xà ghé qua bộ lạc Hắc Nha. Nhưng trên thực tế vẫn là có chút đi 'đường vòng' đó.

...

Trên một vách núi, có một ít hang động được con người đào ra, xung quanh còn có hàng rào gỗ. Trong sơn động có vài chiếc áo giáp được treo trên, bên cạnh còn có một đám Trường Mao thú buộc ở cọc gỗ, một đám nam nhân cởi trần đang ngồi nói chuyện phiếm quanh một đống lửa nướng thịt dã thú.

Ở cửa vào có hơn mười tên Hắc Giáp Vệ đang canh giữ.

"Có người tới." Một gã trong đám Hắc Giáp Vệ hô to, cả đám nam nhân đang ngồi ăn đều ngoảnh đầu lại, một gã trong đám cau mày nhìn chạy ra xem.

Ở sâu trong núi rừng đang có ba bóng người lao đến, thấy cả ba đều cưỡi Hắc Giảo thú tiến đến thì bọn họ liền nhẹ nhõm theo.

Nhưng một gã cởi trần thì biến đổi sắc mặt, vội quát lên. "Công tử đã đến, còn không mau hành lễ? Mau mau nhanh, tất cả đứng lên cho ta!" Nói xong hắn liền chạy lên phía trước, quỳ xuống trước cổng chính với vẻ đầy cung kinh, trong miệng cung kính hô lên. "Công tử!"

Bất kể là đám người cởi trần hay đám mặc áo giáp, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống trong miệng hô lên. "Công tử."

"Đứng dậy đi." Kỷ Ninh nghiêng người nhảy khỏi Hắc Giảo thú, mỉm cười nhìn người cầm đầu trại quân Hắc Giáp Vệ này. "Ngươi lại bái kiến ta trước? Lúc trước ta còn định phải giơ lệnh bài ra đó."

"Là do Ngũ Trảm năm đó may mắn thấy được công tử." Gã đàn ông với vẻ ngoài hào phóng này trên mặt có một vết sẹo, thân thể to cao. "Lúc trước công tử có tuyển một vài người chiến sĩ Cửu Nha để luận bàn. Ta lại đã từng được cùng công tử luận bàn qua, cho nên vừa nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra công tử. Đằng sau công tử hẳn là cô nương Thu Diệp hầu gái của công tử, ta cũng nhận ra đó."

Kỷ Ninh nở nụ cười.

Thì ra là như vậy, chính mình lúc trước thường xuyên đi tìm người luận bàn cùng. Như đám chiến sĩ Cửu Nha thuộc Hắc Giáp Vệ phần lớn đều đã cũng mình luận bàn qua, gặp phải một người được điều đi đồn trú bên ngoài cũng không có gì lạ lắm.

"Ta có một số việc muốn hỏi ngươi." Kỷ Ninh nói. "Chuyện có quan hệ với hồ Dực Xà. Đi. Chúng ta vào trong rồi nói."

"Vâng." Gã đội trưởng Ngũ Trảm liền đáp. "Công tử! Mời theo ta."

Ngủ Trảm dẫn Kỷ Ninh đi vào một gian nhà đá rộng rãi.

"Trước đây một thời gian, Đại yêu Dực Xà chạy ra bốn phương làm loạn, cách nơi này cũng không xa, thậm chí có lần còn chạy tới cả vùng này." Ngũ Trảm cảm khái cười. Lúc này bên ngoài có một gã Hắc Giáp Vệ bưng trên tay một chậu hoa quả đưa tới. Kỷ Ninh tiện tay lấy một quả ra gặm một nhát hết hai phần. "Đã đến tận cứ điểm này của các người rồi à?"

"Chưa đâu! Nếu như nó mà đến thì chúng ta nhất định đã chết hết rồi." Ngũ Trảm lắc đầu. "Có điều lúc đó chúng ta cũng đầy hoang mang. Khi đối mặt với Đại yêu Dực Xà, Hắc Giáp Vệ chúng ta cũng không có cách nào chống cự. Tuy chúng ta có thể may mắn sống sót nhưng rất nhiều bộ lạc đều gặp phải đại nạn, chỉ có thể nói là rất thảm! Lúc đó ta cũng mong mỏi Đại yêu Dực Xà bị Kỷ tộc ta giết chết. Chỉ tiếc..."

Kỷ Ninh gật đầu.

Cuối cùng Độc Cưu Lĩnh ra mặt đàm phán cùng Kỷ tộc đạt được thỏa thuận cấm Đại yêu Dực Xà rời khỏi hồ Dực Xà trong trăm năm.

"Lão yêu Dực Xà có phải hay không vẫn luôn ở hồ Dực Xà?" Kỷ Ninh hỏi tiếp. "Còn nữa, nó ở dưới hồ Dực Xà hay là ở trên đảo."

"Đương nhiên là nó ở dưới đáy hồ." Ngũ Trảm liền nói. "Nó nào có dám mò lên đảo giữa hồ. Nó cũng sợ bị Kỷ tộc chúng ta ra tay đó."

"Đáy hồ?" Kỷ Ninh như có chút suy nghĩ, gật đầu.

Xem ra muốn tự tay đi giết lão yêu Dực Xà này cũng khó khăn đây.

"Ngũ Trảm." Kỷ Ninh lại nói. "Ngươi có biết một bộ lạc nhỏ ở xung quanh đây gọi là bộ lạc Hắc Nha không?"

"Bộ lạc Hắc Nha?" Ngũ Trảm gật đầu. "Biết rõ, đương nhiên là biết rõ rồi. Thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Nha này là một kẻ khá tinh khôn. Hắn ta có thể tự mình lập ra được một bộ lạc đó. Người có thể tự lập ra một bộ lạc đều là những người không bình thường. Chỉ tiếc trong lần Đại yêu Dực Xà này gây tai họa lên rất nhiều bộ lạc, trong đó có bộ lạc Hắc Nha."

"Cái gì!" Kỷ Ninh trợn mắt giật nảy mình lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chẳng lẽ...

Dựa theo những gì mình biết, lúc trước Đại yêu Dực Xà đã từng tự mình ra tay giết hết toàn bộ người trong một bộ lạc nhỏ. Cuối cùng nhờ nhận định những thi thể chết thảm thương mới phán định được là Đại yêu Dực Xà ra tay.

"Bộ lạc Hắc Nha vẫn còn chứ?" Kỷ Ninh liền hỏi.

"Vẫn còn." Ngũ Trảm gật đầu. "Lần này Đại yêu Dực Xà đi reo rắc tai họa khắp nơi, mỗi bộ lạc đều giết bừa một phen! Nhưng nó cũng không đuổi cùng diết tận! Dù sao thì muốn diệt tộc nó cũng phải tốn thêm khá nhiều thời gian, mà càng nấn ná thì lại càng dễ bị nhóm Tiên Thiên sinh linh của Kỷ tộc đuổi được. Bộ lạc Hắc Nha kia tuy không bị diệt tộc nhưng cũng chết đến hơn nửa tộc nhân, thực sự là rất thảm."

"Hơn một nửa?" Kỷ Ninh thấp thỏm.

"Ngươi cũng biết Xuân Thảo chứ?" Kỷ Ninh liền vội vàng hỏi. "Là hầu gái Xuân Thảo của ta. Nàng có thể vẫn còn sống chứ?"

"Xuân Thảo?" Ngũ Trảm hơi khó hiểu nói. "Ta cũng biết Xuân Thảo. Công tử có tổng cộng hai cô hầu gái. Chẳng lẽ Xuân Thảo không đi theo hầu hạ công tử sao?"

Việc Kỷ Ninh trao quyền tự do cho Xuân Thảo có rất ít người biết.

"Không! Ta đã trao tự do cho nàng rồi. Nàng là con gái của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Nha." Kỷ Ninh liền nói.

"Điều này thì ta không biết." Ngũ Trảm lắc đầu. "Mặc dù ta đã gặp Hắc Nha, nhưng lại không biết chuyện gì về con gái hắn."

Kỷ Ninh hít sâu một hơi.

Lo lắng!

Bất an!

Bộ lạc Hắc Nha thế mà đã chết hơn nửa số người rồi. Trong số người đã chết đi nói không chừng có Xuân Thảo.

"Nhất định. Nhất định phải còn sống đấy." Kỷ Ninh cắn răng, nặng nề bước ra khỏi nhà đá.

Mà ở bên ngoài, Thu Diệp cùng Mạc Ô và đám Hắc Giáp Vệ đang ngồi quanh đống lửa, xé chút thịt nướng ra ăn.

"Công tử." Thu Diệp cùng Mạc Ô đều quay lại nhìn.

"Đi mau." Kỷ Ninh liền quát lên.

Thu Diệp cùng Mạc Ô nhìn nhau ngơ ngác, như thế nào lại vội đi như vậy? Nhưng hai người bọn họ cũng không dám nhiều lời, liền vội đứng lên không ăn nữa, lần lượt nhảy lên Hắc Giảo thú.

"Đi đến bộ lạc Hắc Nha." Kỷ Ninh mang vẻ mặt âm trầm, đập một cái vào bụng Hắc Giảo thú. Con thú liền vội chạy thẳng đi.

Ba con Hắc Giảo thú nhanh chóng vượt qua núi rừng xa xa.

"Đội trưởng, có chuyện gì vậy?" Đám Hắc Giáp Vệ đầy vẻ nghi hoặc nhìn Ngũ Trảm đi ra từ nhà đá, nhíu may lại nghiêng đầu nhìn về phía xa xa. "Xuân Thảo? Con gái của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Nha?"

******

Trong lòng Kỷ Ninh như có lửa đốt. Xuân Thảo cùng Thu Diệp tuy phận là tôi tớ, nhưng trên thực tế lại như chị gái của mình. Còn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ chỉ vào chữ trên sách rồi bi bô hỏi các nàng từng chữ. Ngay lúc đó Xuân Thảo, Thu Diệp dù bị công tử nhà mình vặn hỏi đủ đường vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Sẽ không làm sao đâu."

"Sẽ không chết đâu." Kỷ Ninh đày vẻ nôn nóng.

"Công tử." Thu Diệp đi bên cạnh thấy thế thì lo lắng hỏi. "Làm sao vậy?" Nàng cũng thấy sắc mặt khó coi của công tử nhà mình. Đó là sắc mặt đầy phẫn nộ hiếm thấy ở vị công tử này.

Kỷ Ninh quát. "Bộ lạc Hắc Nha lúc trước đã bị Đại yêu Dực Xà tập kích làm chết hơn nửa số người trong bộ lạc."

"A." Thu Diệp nghe thế thì giật mình. "Thế còn Xuân Thảo. . "

"Đi thì mới biết được." Kỷ Ninh lạnh lùng quát.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba con Hắc Giảo thú nhanh chóng chạy đi. Vào lúc mặt trời ngả về hướng tây thì ba con Hắc Giảo thú đã đi đến một vùng rừng núi rất thưa thớt, xa xa có thể thấy được một bộ lạc.

"Dừng lại." Kỷ Ninh quát.

Ba con Hắc Giảo thú vội dừng lại.

"Công tử?" Thu Diệp mang vẻ mặt gấp gáp, đôi má ửng hồng.

"Qua bên kia." Kỷ Ninh chỉ và nơi xa xa. Chỉ thấy ở đó có mười mấy nam nhân mặc áo da thú sơ sài đang vung búa chặt ít củi làm lửa đốt.

"Bọn họ chắc là tộc nhân của bộ lạc Hắc Nha. Qua đó hỏi sẽ biết ngay." Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo thú đi trước, Thu Diệp cùng Mạc Ô cũng đuổi theo phía sau.

Rất nhanh.

Kỷ Ninh liền tới chỗ đám nam nhân đang chặt củi. Đám nam nhân này thấy thế thì liền cầm lên trường mâu, đao cẩn thận dò xét từng li từng tí một.

"Ta hỏi các ngươi." Kỷ Ninh lật tay giơ lệnh bài lên. Trên lệnh bài có một chữ 'Kỷ'.

"Kỷ tộc?"

Đám nam nhân bộ lạc thấy thế thì giật mình.

"Bộ lạc của các ngươi có cô gái nào tên Xuân Thảo không, là con gái của thủ lĩnh bộ lạc các ngươi đó." Kỷ Ninh quát.

"Con gái thủ lĩnh?" Một gã chột mắt nói. "Bộ lạc Hắc Nha của chúng ta không có người nào tên Xuân Thảo. Con gái của thủ lĩnh chúng ta tên là Mễ Oa!"

Kỷ Ninh hơi giật mình, lập tức nói. "Đúng, gọi là Mễ Oa. Nàng còn sống không?"

"Chết rồi."

"Mễ Oa chết rồi." Đám nam nhân bộ lạc này đều mở miệng nói.

Sắc mặt Kỷ Ninh lập tức biến đổi. Thu Diệp đi bên cạnh thì mặt tái mét, cả người đổ xuống dưới chân Hắc Giảo thú. Mạc Ô thấy thế thì nhảy vội khỏi Hắc Giảo thú, đỡ Thu Diệp lên. Sắc mặt Thu Diệp trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, nước mắt thì cứ thế chảy ra.

"Chết như thế nào?" Kỷ Ninh quát. "Là con Đại yêu Dực Xà giết chết à?"

"Đại yêu Dực Xà giết chết rất nhiều người ở bộ lạc chúng ta, đến cả con trai của thủ lĩnh cũng bị nó giết chết." Gã chột mắt nói tiếp. "Lúc đó người bộ lạc ta chết rất nhiều, người thì bị đá nổ bay vào người, người bị đóng thành băng...Còn có những người lúc ấy không chết, nhưng bị thương rồi thân thể trở nên thối nát. Có nhiều người còn mắc bệnh dịch, kéo những kẻ khác chết theo. Rất nhiều tộc nhân bị chết thảm như vậy đó. Mễ Oa cũng là bị bệnh chết về sau đó."

"Xuân Thảo!" Thu Diệp gào khóc lên.

Kỷ Ninh thì sắc mặt trở nên khó coi, trong đầu suy nghĩ chấn động mãnh liệt làm cho cây cối trên đất ở xung quanh đều lắc lư theo.

"Đại yêu Dực Xà!" Kỷ Ninh cắn răng gào lên. "Kỷ Ninh ta thề. Nhất định sẽ giết ngươi. Nhất định sẽ giết ngươi! !"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play