Dư Vi nâng cằm lên, cứ thế nhìn Kỷ Ninh, thậm chí kìm lòng không được phải nở nụ cười.

Lặng im.

Ánh trăng mờ mờ chiếu xuống, không gian xung quanh chỉ có nàng và sư đệ. Nàng cứ thế nhìn sư đệ...tất cả đều yên bình.

Trên quảng trường hoàng thành.

"Sao lại như thế?" Mộc Tử Sóc trợn tròn mắt nhìn Kỷ Ninh và Dư Vi trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Dư Vi đang khoanh chân ngồi, nâng cằm lên nhìn Kỷ Ninh. "Chẳng lẽ Dư Vi sư tỷ thích Kỷ Ninh sư huynh rồi sao? Ôi trời ơi!"

Trên cánh tay Mộc Tử Sóc, tiểu Thanh cũng nhìn chằm chằm vào.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì nhìn từ riêng dáng vẻ của Dư Vi...là đã đoán ra Dư Vi thật sự thích Kỷ Ninh rồi.

"Cô bé Dư Vi kia với Kỷ Ninh sao?" Ngũ Phong tiên nhân lộ ra vẻ tươi cười. Trong con mắt của ông ta, Kỷ Ninh và Dư Vi đều là thiên tài tuyệt đỉnh của Hắc Bạch Học cung, đều rất xứng đôi.

"Nhìn kia, nhìn vẻ mặt của cô nương kia kìa. Ta nói rồi đấy, ta nói rồi mà, ta đã nói là cô nương kia nhất định là thích tên Kỷ Ninh rồi." Lã Động Tân liên tục chỉ tay lên Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, quay sang cười với nhóm người hoàng đế Đại Hạ, Đế Hạo. "Lúc trước ta muốn đánh cược mà không người nào trong các ngươi dám cược."

"Ngươi chính là thánh tình, nguyệt lão...ai dám đánh cược với ngươi đây?" Một Thuần Dương chân tiên mặc đạo bào có hình Thái Cực cười.

"Chân Quân, ta không phải thánh tình, một đạo lữ ta còn không có. Mà ta cũng không phải nguyệt lão, trên Thiên Đình đã có nguyệt lão rồi." Lã Động Tân nói.

Nói chêm chọcn cười, mặt dày mày dạn, giả bộ cao nhân...

Tóm lại, nơi nào có Lã Động Tân là có trò vui.

Cho nên trong tam giới, Lã Động Tân có rất nhiều bạn bè. Người có tính tình tốt, gia thế lại có chỗ dựa vững chắc, thực lực mạnh thì làm sao không có nhiều bạn đây?

Ngồi ở phía sau Đông Duyên lão tổ, Cửu Liên cũng phải nắm chặt tay áo bào của mình, nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, cắn môi, đôi mắt hiện lên nỗi lòng phức tạp: "Dư Vi sư tỷ, tỷ với Kỷ Ninh..."

Lúc trước nàng chỉ lo lắng cho sống chết của hai người. Thậm chí khi trước trong vài tháng Kỷ Ninh lưu lạc với Dư Vi, sống gần nhau, Cửu Liên cũng chỉ cho là tình sư đệ sư tỷ. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này...nàng không còn nghi ngờ nữa!

"Ta đã chọn."

"Là ta không hối hận." Cửu Liên cắn môi, cố gắng tự an ủi chính mình. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Dư Vi cứ thế nhìn Kỷ Ninh, đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, thậm chí quên béng cả thế giới bên ngoài.

Cũng không biết qua bao lâu, xung quanh Kỷ Ninh xuất hiện một ngọn lửa. Ngọn lửa hóa thành một đóa sen rồi dần dần lớn lên...bắt đầu từ một đóa sen nhỏ bằng nắm tay, rất nhanh đã biến thành một đóa sen lửa vài chục trượng. Kỷ Ninh ngồi lơ lửng trong nhụy hoa. Dao động Đạo giáng xuống.

"Sao?" Lúc này Dư Vi mới tỉnh lại.

"Không ổn." Dư Vi hơi kinh ngạc. "Người ở bên ngoài hoàn toàn có thể xem cảnh tượng diễn ra trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Không chừng vừa rồi đã có người nhìn thấy."

Khi trước, nàng nhìn Kỷ Ninh đang đắm chìm trong tìm hiểu, tất cả tình cảm đều biểu lộ ra mặt không hề che dấu, làm cho thế giới bên ngoài có thể nhìn thấy hết!

Điều này làm Dư Vi cảm thấy xấu hổ không thôi.

"Sư tỷ." Lúc này Kỷ Ninh mở mắt, cười nói. "Ta đã đột phá bình cảnh. Cuối cùng cũng đã hiểu được Liệt Hỏa Chi Đạo."

Dư Vi tỉnh táo lại, vui sướng nói: "Thật tốt qua, sư đệ vốn đã hiểu được Vũ Thủy Chi Đạo, hiện tại lại có thêm Liệt Hỏa Chi Đạo...Nước lửa kết hợp, dung nhập vào Kiếm Đạo thfi thực lực của ngươi sẽ tăng lên nhiều."

"Ừ." Kỷ Ninh cũng gật đầu mong chờ.

Hai Đạo hoàn chỉnh, 'Kiếm Đạo' lại đạt được 'Vực Cảnh Đại Đạo'...cũng làm cho bản thân dễ thở hơn nhiều. Tuy nói hơn mười vạn người tham gia đại hội Tiên Duyên đều là thiên tài tuyệt đỉnh, thông thường đều đã đi vào cánh cửa 'Đại Đạo'. Nhưng cho dù có tiến vào 'cánh của Đại Đạo'. Nhưng đó mới chỉ là hiểu ra bản tâm, còn có cảm ngộ như Kỷ Ninh đạt tới 'Vực Cảnh Đại Đạo' thì vẫn rất ít.

"Sư đệ, ngươi còn phải cố gắng tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' nữa." Dư Vi nói. "Hiên tại ngươi mới tới tầng thứ mười một. Trong lần đại hội Tiên Duyên này, có rất nhiều người tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ', đạt tới tầng mười hai cũng không ít."

"Ta hiểu được." Kỷ Ninh gật đầu.

Đây cũng là một phần quan trọng của mình.

Ở Yên Sơn, không biết bao nhiêu năm mới có một người tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' Ở quận An Thiền, trong Hắc Bạch Học cung cũng có không ít.

Còn người trong đại hội Tiên Duyên lần này thì đúng là cực nhiều người tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ'. Bản thân mới có tầng thứ mười một Xích Minh Cửu Thiên Đồ thì đúng là hơi yếu.

Có điều mình có thần hồn mạnh, lại là Kiếm Tiên, cộng thêm thần thông 'Trích Tinh Thủ' nên cũng không phải e ngại bất kỳ đối thủ nào.

Sau khi Kỷ Ninh hiểu được Liệt Hỏa Chi Đạo gần nửa tháng.

Một nam tử lưng hùm vai gấu áo tím đi cùng với thiếu niên dã nhân giữa núi rừng, chốc chốc lại dùng thần thức quét qua phạm vi mười dặm xung quanh.

"Thương Ngô Thứu, ngươi có bao nhiêu tín phù thế?" Hạ Mang Tử Sơn hỏi.

"Vừa qua một ngàn, ngươi thì sao?" Thương Ngô Thứu hỏi.

"Ngươi có hơn một ngàn rồi sao? Ta giết nhiều hơn cả ngươi, vậy mà ta mới có chín trăm tám mươi chín tấm!" Hạ Mang Tử Sơn trợn mắt lên.

"Đó là ngươi ngu. Giết nhiều người là có nhiều tín phù à? Có người mang nhiều tín phù, có ngươi mang ít. Muốn nhìn ra phải cần tầm mắt. Hiển nhiên là tầm mắt của ngươi không xa bằng ta được." Thương Ngô Thứu khinh thường.

Hạ Mang Tử Sơn lắc đàu. "Ngươi cũng không nhiều hơn ta bao nhiêu. Nhìn ngươi đắc ý kìa! Chúng ta đã ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ sáu tháng. Thời hạn một năm đã qua nửa. Bây giờ chúng ta nên nhanh chóng kiếm hơn một ngàn ba trăm tín phù."

Tổng cộng có mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai người có mặt trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.

Trong thời hạn một năm, tám mươi người có tín phù nhiều nhất sẽ vượt qua thử thách. Cho nên chỉ cần có một ngàn ba trăm bảy mươi tín phù là chắc chắn có thể vượt qua. Hơn nữa còn có người nhiều người ít. Tín phù còn phải ở trong tay những người khác nữa, thành ra cứ có một ngàn ba trăm là có thể chắc chắn vượt qua.

"Phải kiếm đủ một ngàn bốn trăm tín phù thì mới yên tâm được." Thương Ngô Thứu nói.

Hai người bọn họ vừa trò chuyện vừa dùng thần thức tra xét xung quanh.

Vù!

Hai người cứ thế đi lên.

"Sao?" Bỗng nhiên Thương Ngô Thứu và Hạ Mang Tử Sơn giật mình.

Vèo! Vèo!

Hai người hóa thành đường sáng, trong nháy mắt vọt ra ngoài vài dặm. Ở trên đỉnh núi cách đó vài dặm đang có một đôi nam nữ áo đen đứng đó. Đúng là Kỷ Ninh và Dư Vi.

Kỷ Ninh và Dư Vi đều là người có thần hồn mạnh mẽ, nên khi đối phương dùng thần thức đảo qua là hai người bọn họ đều phát hiện ra. Tiếp theo lập tức xuất hiện hai người.

"Là bọn hắn?" Kỷ Ninh và Dư Vi đều kinh hãi.

Hai người bọn họ vừa nhìn là đã nhận ra hai người này. Bởi vì thật sự hai người này có danh tiếng quá lớn. Quan trọng hơn là quần áo của hai người bọn họ không hề thay đổi chút nào.

"Hạ Mang Tử Sơ? Thương Ngô Thứu?" Kỷ Ninh cảm thấy căng thẳng.

Trong tình báo của Thiên Bảo Sơn, tính về những thiên tài tuyệt thế trong đại hội Tiên Duyên lần này, người đứng đầu chính là Hạ Mang Tử Sơn, thứ hai là Thương Ngô Thứu!

Hạ Mang Tử Sơn tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ', hơn nữa lại tu luyện không ít thần thông của hoàng tộc Hạ Mang tộc ẩn giấu bên trong. Lại thêm thiên phú tuyệt đỉnh...được hoàng đế Đại Hạ yêu quý. Nghe nói đã sớm được hoàng đế Đại Hạ dẫn đi bái làm môn hạ của một kẻ khá mạnh trong tam giới, thực lực sâu không lường được.

Thương Ngô Thứu cũng là thiền tài tuyệt thế hiếm thấy trong 'Thương Ngô tộc', có tuổi tương đương với Hạ Mang Tử Sơn. Từ nhỏ cho tới giờ, hai người này luôn được coi thiên tài ở vương đô Đại Hạ.

Bởi vì Hạ Mang Tử Sơn có dòng dõi hoàng tộc cho nên đơợc xếp hạng đứng đầu, Thương Ngô Thứu đành xếp thứ hai.

Tóm lại...

Hai người này chính là hai người có danh tiếng nhất trong đại hội Tiên Duyên lần này!

"Đã có thanh danh thì nhất định phải có thực lực. Tại sao hai tên có danh tiếng lớn nhất này lại bắt tay với nhau sao?" Kỷ Ninh cảm thấy e dè. Nếu một đối một thì hắn sẵn sàng đánh. Nhưng hắn còn có sư tỷ, mà sư tỷ lại đi theo dòng luyện khí. Tuy nói đã ngộ ra hai Đạo hoàn chỉnh nhưng thực lực vẫn kém Hạ Mang Tử Sơn và Thương Ngô Thứu không ít.

"Lã Động Tân, có phải ngươi đang để ý tới cô nương kia phải không? Cô nương ấy và tên Kỷ Ninh đã gặp phải đối thủ thật sự rồi." Tiên ông Bắc Địa cười a a hô hô.

Lã Động Tân nhìn thấy cảnh này thì không khỏi ỉu xìu: "Mới nhìn có vẻ rắc rối đấy. Hai tên Hạ Mang Tử Sơn và Thương Ngô Thứu đều được xếp hàng đầu trong hơn mười vạn người. Cho dù có so với Lạp Tháp chân nhân kia thì cũng không kém bao nhiêu. Ai mạnh ai yếu phải đánh mới biết được. Kỷ Ninh và tiểu cô nương kia ơi...đừng làm hổ thẹn đó nha."

"Tử Sơn chính là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Hạ Mang tộc. Là người có hi vọng đứng trong ba người đứng đầu." Hoàng đế Đại Hạ cười ha ha. Hắn cũng rất xem trọng người này. Hạ Mang Tử Sơn chính là người mà hắn rất quý.

"Sư tỷ, Kỷ Ninh." Cửu Liên căng thẳng nhìn. Nàng cũng biết sự đáng sợ của Hạ Mang Tử Sơn và Thương Ngô Thứu. Khi trước, thấy nhóm hai người Hạ Mang Tử Sơn tiến tới gần Kỷ Ninh và Dư Vi, nàng cũng rất lo âu. Ai ngờ cuối cùng đúng là gặp nhau.

"Thật là việc ngoài ý muốn." Cửu Liên cực kỳ lo lắng.

Trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ.

Thân nhân bạn bè ở bên ngoài có lo lắng tới mấy thì cũng là chuyện vô ích. Kỷ Ninh và Dư Vi phải thật sự cẩn thận.

"Ngươi có phải là Kỷ Ninh không?" Thương Ngô Thứu dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra.

"Hắn là Kỷ Ninh à? Không phải Kỷ Ninh mặc da thú sao?" Hạ Mang Tử Sơn đứng bên cạnh nói.

"Ta đã bảo ngươi là đồ ngu mà lại. Pháp bảo hắn chẳng lẽ không biến sang được kiểu khác sao?" Thương Ngô Thứu lắc đầu nói. "Ta đã từng xem rất nhiều bức họa có tên Kỷ Ninh này. Ta thu thập rất nhiều tranh vẽ về từng thiên tài ở đây. Với lại, thông thường nhìn một bức sẽ rất khó nhận ra. Cho nên phải quan sát nhiều bức."

"Tổng cộng ta đã xem hơn một trăm bức vẽ về tên Kỷ Ninh này cho nên liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn." Thương Ngô Thứu tự tin.

Hai người Kỷ Ninh và Dư Vi liếc mắt nhìn nhau một cái.

Hai người đứng đối diện nói chuyện hờ hững như không, hiển nhiên là cực kỳ tự tin.

"Sư tỷ, không thể liều mạng được. Tỷ thi triển ra thuật phượng hoàng đánh bọn chúng. Ta sẽ giữ chân bọn chúng. Tỷ cứ chạy trước, ta sẽ đuổi theo sau." Kỷ Ninh truyền âm nói. Dư Vi cũng gật đầu. Nàng cũng biết nếu như không có nàng, Kỷ Ninh một thân một mình lại dễ chạy hơn nhiều. Có nàng, tuy rằng tấn công mạnh hơn, nhưng muốn chạy lại khó hơn.

Trong lúc Kỷ Ninh và Dư Vi đang truyền âm cho nhau.

"Giao tín phù ra, không các ngươi sẽ phải chết." Giọng nói sắc lạnh của Thương Ngô Thứu vang lên, truyền âm qua thần thức, vang vọng trong thức hải của Kỷ Ninh và Dư Vi. Người Thương Ngô Thứu lóe lên. Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một con kền kền màu đen, lông sáng bóng, hai mắt có thần, gào thét lao thẳng tới chỗ Kỷ Ninh và Dư Vi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play