Kỷ Ninh hiểu được, cô gái trước mặt này hẳn chính là Tích Nguyệt quận chúa. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Tích Nguyệt quận chúa ...thì Kỷ Ninh lại có một cảm giác thân thuộc gì đó.

"Bái kiến quận chúa." Kỷ Ninh nói.

"Ngồi xuống đi." Tích Nguyệt quận chúa mở miệng.

Lúc này Kỷ Ninh ngồi xuống.

Tích Nguyệt quận chúa đứng lên vung tay. Từng cây trận kỳ bay lên, tổng cộng có chín cây trận kỳ màu xám tỏa ra dao động được cắm xuống đất. Chỉ thấy từng đợt dao động bắt đầu dọc theo trận kỳ tỏa ra cả lầu. Cả lầu như bắt đầu hiện ra từng đường phù văn, trong nháy mắt hoàn toàn biệt lập với bên ngoài.

"Hiện tại chúng ta nói gì bên ngoài đều không hay biết." Tích Nguyệt quận chúa nói. "Đây là pháp bảo ông ngoại ban cho ta. Một khi trốn trong này, hơi thở sẽ được che dấu, tới cả Thiên Tiên cũng khó phát hiện ra."

"Quận chúa, người làm vậy là có ý gì?" Kỷ Ninh nghi hoặc. Thiên Bảo Sơn đã công bố với bên ngoài là không bao giờ dòm ngó tới bất kỳ lời nào của khách khi nói chuyện với nhau. Thứ mà Thiên Bảo Sơn chú ý chính là danh dự, mà bọn họ cũng chẳng đủ khả năng để dò xét từng người nói những câu gì.

Danh dự được tích cóp từ vô số năm tháng như thế đâu dễ gì để Thiên Bảo Sơn dám phá.

"Ta không thể không cẩn thận." Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh căng thẳng, xem ra, Tích Nguyệt quận chúa tìm mình nói chuyện không hề đơn giản chút nào.

"Kỷ Ninh, ta hỏi ngươi." Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh. "Mẹ ngươi là Uất Trì Tuyết phải không? Ngươi có đúng là con cháu Uất Trì tộc không?"

Kỷ Ninh nhíu mày, hắn không hề muốn người ngoài nói về mẹ của mình.

"Quận chúa, Thiếu Viêm tộc kia truy sát ta, cho rằng ta là dư nghiệt của Uất Trì tộc. Tuy rằng tin tức này khá bí mật nhưng có phải là quận chúa biết được nhờ mua tình báo đúng không?" Kỷ Ninh hơi khó chịu.

Tích Nguyện quận chúa lại lộ ra vẻ mặt vui mừng. Từ phản ứng của Kỷ Ninh, nàng đã có thể nhận ra ngay: "Thật ra ta đã sớm điều tra rồi. Thậm chí còn cho người tới Tây Phủ Thành Yên Sơn để điều tra. Chỉ là ta vẫn chưa chắc chắn lắm cho nên mới hỏi lại ngươi một lần."

"Hả?" Kỷ Ninh giật mình, khó hiểu hỏi. "Quận chúa phái người tới Yên Sơn điều tra làm gì? Xin hỏi rốt cuộc quận chúa tìm ta có việc gì đây?"

Nói những lời cẩn thận như thế thì dù có nói ra cũng không ai đoán được ý định gì.

Rốt cuộc thì vị quận chúa ở trước mặt này muốn làm gì đây?

"Kỷ Ninh." Tích Nguyệt quận chúa cũng hơi hồi hộp, nàng nhìn Kỷ Ninh. "Thật ra, thật ra là ta, ta..."

Kỷ Ninh nhìn nàng.

"Thật ra ngươi là đệ đệ của ta." Cuối cùng thì Tích Nguyệt quận chúa nói ra.

"Đệ đệ? Mẹ ta chỉ có mình ta là đứa con duy nhất." Kỷ Ninh lập tức lắc đầu bác bỏ. Nhưng rồi lập tức Kỷ Ninh lại nghĩ lại...đệ đệ? Chẳng lẽ Tích Nguyệt quận chúa chính là dòng máu duy nhất còn lại của Uất Trì tộc mà cha mẹ mình luôn đau đáu nghĩ tới kia sao? Chẳng lẽ cô ta chính là biểu tỷ mình?

"Ngươi là đệ đệ của ta, ta là biểu tỷ ngươi." Tích Nguyệt quận chúa nói. "Cha ta là Uất Trì Sơn!"

Kỷ Ninh ngây người ra.

Vừa rồi tuy rằng hắn cũng có ý nghĩ này trong đầu nhưng những lời của Tích Nguyệt quận chúa vẫn làm cho hắn cảm thấy như nghe lầm.

"Nhưng ngươi là quận chúa, là quận chúa hoàng tộc Đại Hạ cơ mà." Kỷ Ninh nói.

"Diên Vương chỉ là ông ngoại ta, mẹ ta coi như là người Hạ Mang tộc, nhưng ta thì thật sự là đệ tử Uất Trì tộc. Tên thật của ta là 'Uất Trì Tích Nguyệt'." Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh.

Đầu óc Kỷ Ninh rối loạn.

Khi trước, bác trai Uất Trì Sơn vì dẫn theo em gái nên đã liều mạng ngăn cản đám người Tuyết Long Sơn có thực lực mạnh hơn. Lúc đó bác trai đã chết, cha mình là Kỷ Nhất Xuyên cùng mẹ mình là Uất Trì Tuyết trốn thaots. Nhưng năm đó để lại mầm bênh...cũng làm cho mẹ của mình không thể sống quá lâu. Nhưng cha mẹ vẫn luôn cảm thấy như mắc nợ bác trai, lại càng cảm thấy như mắc nợ với con gái của bác trai chưa từng gặp mặt kia.

Nghiêm khắc mà nói, tuy rằng trên người mình có mang dòng máu của Uất Trì tộc, nhưng lại được coi là đệ tử Kỷ tộc!

Chỉ có biểu tỷ mình mới thật sự là tộc nhân Uất Trì tộc!

"Cô tên là Uất Trì Tích Nguyệt? Cha cô là Uất Trì Sơn?" Kỷ Ninh không thể tin nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Đúng." Tích Nguyệt quận chúa gật đầu lia lịa.

"Quận chúa, không phải ta không tin, nhưng việc này không hề đơn giản, tốt nhất là chúng ta nên kiểm tra dòng máu." Kỷ Ninh cũng rất kích động. Thật ra Tích Nguyệt quận chúa nói nàng là con gái của bác trai, Kỷ Ninh cũng đã tin tưởng hơn nửa rồi...Vì người biết bác trai có con gái cũng rất ít.

Việc bác trai có con gái, ở Kỷ tộc chỉ có cha mẹ và mình là biết. Cha mẹ đã qua đời nên ngoài mình ra thì gần như là không có ai biết tới.

Mà chính mình lại chưa bao giờ nói cho ai, nên gần như chắc chắn vị Tích Nguyệt quận chúa ở trước mặt này chính là biểu tỷ mà mình chưa từng gặp mặt.

"Được, chúng ta kiểm tra máu xem." Lúc này, Tích Nguyệt quận chúa đưa ngón tay lên như cây đao cứa qua cổ tay mình.

Xịt xịt.

Máu tươi lập tức phụt ra.

Kỷ Ninh cũng cứa cổ tay, ngón tay cắt xẹt qua, làm cho máu tươi phụt ra từ cổ tay, sau đó da nhanh chóng liền lại.

Chỉ thấy giữa không trung có hai dòng màu ngưng tụ thành 'quả cầu máu'. Hai viên huyết cầu quay quanh nhau. Kỷ Ninh thi triển ra pháp thuật công hưởng huyết mạch, lập tức hai quả cầu máu hiện lên phù văn. Vù vù vù ...dần dần, hai viên cầu máu cùng xuất hiện chảy ra một dòng máu màu vàng.

Hai dòng máu màu vàng nhanh chóng quấn lấy nhau, tan ra làm một thể, tuy hai mà một.

"Đúng rồi!" Kỷ Ninh ngẩn ra.

"Đúng rồi, đúng rồi." Tích Nguyệt quận chúa cũng lộ ra vẻ vui mừng kích động. Khi trước, mặc dù đã có điều tra nhưng vẫn không thể nào bằng được việc kiểm chứng huyết mạch thế này.

"Biểu tỷ..." Kỷ Ninh nhìn Tích Nguyệt quận chúa với vẻ rung động vốn có từ đầu. Tin này đến quá đột ngột nên hắn thật sự bất ngờ.

"Đệ đệ, đệ đệ." Tích Nguyệt quận chúa cũng cực kỳ kích động, đưa tay nắm chặt lấy tay của Kỷ Ninh. Từ hơn một năm nay, nàng đã chuẩn bị tâm lý, khát vọng gặp mặt cùng Kỷ Ninh, nhưng lại vẫn mãi không tìm ra hắn.

"Biểu tỷ ta là Tích Nguyệt quận chúa sao? Quận chúa hoàng tộc Đại Hạ?" Kỷ Ninh vẫn thật sự không tưởng tượng nổi.

Tích Nguyệt quận chúa thở dài nói. "Quận chúa thì có ích lợi gì. Quá muộn, ông ngoại ta tới quá muộn. Nếu như tới sớm hơn một chút thì cha ta, mẹ ta, thậm chí là cả cô ta cũng sẽ không gặp phải bi kịch."

"Sao lại thế? Đường đường là Diên Vương mà con rể chết lại không phản ứng gì sao?" Kỷ Ninh nhịn không được phải hỏi.

"Ngươi vẫn còn chưa rõ tình hình khi đó." Tích Nguyệt quận chúa từ tốn nói. "Ông ngoại ta chính là một con cháu xa của hoàng tộc Đại Hạ. Cho dù có cố gắng luyện tới Phản Hư địa tiên thì cũng chỉ có được một vài bảo vật theo quy định của hoàng tộc Đại Hạ ban cho, mà người nào đạt tới địa tiên cũng được ban như thế. Mà cũng chỉ có từng đó, sau khi ban cho bảo vật, họ sẽ để mặc ông ngoại tự sinh tự diệt. Mặc dù là ở trong hoàng tộc Đại Hạ nhưng địa vị cũng không cao."

Kỷ Ninh gật đầu, hắn có thể hiểu được.

Cứ nhìn vào Kỷ tộc là sẽ hiểu ra. Kỷ tộc cắm rễ ở Yên Sơn bao lâu? Tộc nhân cũng đã nhiều tới mức kinh người.

Mà hoàng tộc Đại Hạ đã cắm rễ từ lúc thế giới lớn này được sinh ra, truyền thừa tới nay đã qua không biết bao nhiêu trăm triệu năm tháng rồi. Vô số năm tháng đó làm cho con cháu của hoàng tộc Đại Hạ nhiều tới mức quá kinh người. Chỉ riêng kẻ mạng họ Hạ Mang đã nhiều vô số kể rồi.

Còn về Địa tiên Tán tiên? Nếu đặt ở Hắc Bạch Học cung thì có thể coi là nhân vật lớn.

Đặt ở Thiếu Viêm tộc thì được coi là nhân vật lợi hại.

Nhưng ở hoàng tộc Đại Hạ thì sao? Cùng lắm cũng chỉ được ban chút bảo vật, để mặc tự sinh tự diệt. Nếu độ kiếp thất bại, hoàng tộc Đại Hạ coi như là bỏ mặc! Chỉ có độ kiếp thành công...thì mới có thể một bước lên trời, hoàng tộc Đại Hạ sẽ lập tức ban cho đủ loại bảo vật, hộ vệ...vô cùng coi trọng.

"Ông ngoại ta có tư chất bình thường, tu luyện rất chậm." Tích Nguyệt quận chúa nói chậm rãi. "Trụ cột hoàng tộc Đại Hạ nào có mấy người, đó đều là những người được cực kỳ coi trọng, nhưng ông ngoại ta thì lại không nằm trong số đó. Vì thế ông ngoại phải xông pha bên ngoài, rèn luyện giữa sống chết. Tìm ra kỳ ngộ giữa sự sống và cái chết. Thậm chí ông còn tu luyện một ít bí thuật tà ma ngoại đạo."

"Bí thuật tà ma ngoại đạo?" Kỷ Ninh kinh ngạc.

"Đúng vậy, ông ngoại độ tam tai cửu kiếp được là nhờ thuật tà ma. Chủ động mê hoặc 'Tâm ma' làm cho uy lực của Tâm ma mạnh thêm." Tích Nguyệt quận chúa nói. "Uy lực của Tâm ma càng lớn thì đạo tâm càng được hun đúc."

"Thật là quá điên." Kỷ Ninh cực kỳ kinh ngạc.

Mỗi người tu tiên đều rất sợ tam tai cửu kiếp, luôn phải nghĩ cách làm nó yếu đi. Vậy mà vị Diên Vương kia lại còn nghĩ cách làm cho 'Tâm ma' kiếp mạnh lên để rèn luyện bản thân sao? Đúng là làm như thế có hiệu quả, thậm chí là hiệu quả kinh người. Nhưng nếu một khi thất bại thì chỉ có toi đời.

"Có một lần ông ngoại bị tâm ma mê hoặc, cực kỳ nguy hiểm." Tích Nguyệt quận chúa nói. "Thậm chí ông ngoại đã hoàn toàn nhập ma. Sau khi nhập ma, ông ngoại bắt tù binh bốn phương, gian dâm với nữ tử."

Kỷ Ninh thầm lĩu lưỡi.

Nhập ma vào lúc tam tai cửu kiếp? Đây thật sự đúng là thời khắc thập tử nhất sinh trong cả cuộc đời. Rất nhiều đại ma đầu được sinh ra chính là do nhập ma. Bọn chúng sẽ trở nên điên cuồng rồi chết đi. Trừ khi có kỳ tích phát sinh thì mới có thể từ nhập ma tỉnh táo lại.

"Sau đó, ông ngoại gặp được kỳ ngộ, tỉnh táo lại. Lần thoát khỏi nhập ma này đã giúp ích rất lớn cho ông ngoại. Về sau vượt qua được rất nhiều kiếp nạn và rồi độ kiếp thành công, trở thành Thiên Tiên." Tích Nguyệt quận chúa cảm khái. "Sau khi ông ngoại trở thành Thiên Tiên, ông mới nhớ tới dòng máu của mình, ông cảm ứng được mẹ ta còn sống cho nên cố gắng tìm, sau đó mới tìm ra ta."

"Bà ngoại ta chính là nữ tử bị ông gian dâm năm đó. Sau khi bị hiếp dâm xong, bà ngoại sinh ra mẹ ta. Bởi vì chửa hoang nên chúng ta phải sống ngoài hải đảo, bị kẻ khác xem thường, xa lánh. Chính vì thế nên bà ngoại ta chết trẻ."

"Cha ta đi tới hải đảo của chúng ta, ông đã quá mệt mỏi với trốn chạy nên ở lại đảo lâu dài, cưới vợ sinh con để kiếm người nối dõi cho Uất Trì tộc. Cha mẹ ta gặp nhau nên mới có ta."

"Đó chính là mấy năm hạnh phúc nhất đời ta."

"Cha ta là người tu tiên, thường xuyên bay từ đảo này sang đảo khác. Nhưng rồi cũng nhanh chóng trở về. Có một ngày, cha nói muội muội của ông cùng em rể muốn rời khỏi biển Bắc Minh trở về lục địa. Cha nói muội muội của ông mang thai nên ông lo lắng muốn đích thân hộ tống một chuyến."

"Nhưng cha không trở về, mệnh giản trong nhà bị nát vụn. Mẹ không chịu nổi đau thương nên cũng chết trẻ."

"Ta một thân một mình ở lại trên đảo, về sau, ông ngoại tới đón."

"Ông ngoại ta đã trở thành Thiên Tiên, nhưng lại không có thân nhân, những người bên ông đều đã chết cả. Ta chính là thân nhân duy nhất của ông ấy, là đứa cháu ngoại duy nhất." Tích Nguyệt quận chúa nói từng câu từng chữ.

Kỷ Ninh trầm mặc.

Đã là người tu tiên thì phải trải qua cảm giác cô đơn lạnh lẽo. Tuy nói Diên Vương là một thành phần của hoàng tộc Đại Hạ, nhưng qua sáu đời đã không còn được coi là thân nhân nữa. Cha mẹ huynh đệ của Diên Vương đã sớm mất, thân nhân còn lại duy nhất chính là đứa cháu ngoại.

"Sau khi theo ông ngoại về vương đô Đại Hạ, ta mới tra được Uất Trì tộc ta bị Thiếu Viêm tộc tiêu diệt." Trong mắt Tích Nguyệt quận chúa hiện lên vẻ uất hận."Ta thề, rồi sẽ có một ngày, Uất Trì Tích Nguyệt ta sẽ báo thù, nhất định sẽ tiêu diệt Thiếu Viêm tộc! Ta còn muốn xây dựng lại Uất Trì tộc, hoàn thành nguyện vọng của cha ta! Đây là khát vọng cháy bỏng của cha ta. Ta nhất định phải làm được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play