Thiếu Viêm Nông nhìn nhóm Vạn Tượng chân nhân trước mặt, thầm nghĩ: "Có thể thật sự không có ở Đạo Tàng Điện. Nhưng cũng có thể bị một người trong đám này chiếm lấy. Nhưng dù sao Vu Giang tiên nhân cũng chỉ là một yêu tiên, không có nhiều gia sản lắm. Cho dù có pháp môn thần thông thì e là Thiếu Viêm tộc ta cũng có. Hơn nữa, đám người này vẫn còn rất quan trọng với ta..."

"Các vị, nếu đã tra xét xong thì chúng ta sẽ tới phân điện cuối cùng thôi." Thiếu Viêm Nông nói.

"Được."

Từng người trong nhóm Kỷ Ninh đều căng thẳng.

"Đi!"

Thiếu Viêm Nông lấy ra một pháp bảo hình thoi. Thoi có chiều dài hơn mười trượng, chiều rộng ba trượng. Đám người Kỷ Ninh chui vào trong vẫn có thể thoải mái.

Rầm rầm!

Pháp bảo hình thoi bay thẳng ra ngoài Đạo Tàng Điện.

Vừa ra ngoài thì gặp ngay Thần Ma Tương Liễu Phương đã sớm chờ.

"Công tử." Tương Liễu Phương hóa thành đường sáng chui thẳng vào trong thoi.

Thiếu Viêm Nông mỉm cười gật đầu với Tương Liễu Phương với vẻ tương đối nhẹ nhàng. Hắn lập tức quay đầu nhìn về cây trụ trời sáng vàng bên ngoài có tụ tập lượng lớn đạo binh yêu quái ở xa xa, , hừ lạnh nói: "Đám đạo binh yêu quái ngăn cản ta hết lần này tới lần khác. Đợi tới lúc ta luyện hóa được tòa Tiên phủ này thì nhất định phải mang hết bọn chúng trở về!"

"Đám yêu quái trong một thế giới Tiên phủ nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản được Thiếu Viêm tộc." Tương Liễu Phương cười.

Thiếu Viêm Nông cũng gật đầu.

Đám người Kỷ Ninh thầm kinh ngạc.

Làm sao mà Thiếu Viêm Nông kia dường như chẳng có chút lo lắng căng thẳng nào vậy?

"Đạo binh yêu quái nhiều như thế cơ mà." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Đạo binh sóng lớn với đạo binh dạ xoa đã hơn xa Tán tiên thông thường. Tới cả Tương Liễu Phương mà còn bị chà đạp. Không biết rốt cuộc thì Thiếu Viêm Nông có bảo vật gì đây?"

"Sư huynh, thoạt nhìn thì có vẻ hắn đã dự tính trước rồi." Mộc Tử Sóc cười nhạo.

"Chờ xem đi." Kỷ Ninh truyền âm nói.

Pháp bảo hình thoi cứ thế bay đi, ngay khi còn cách trụ trời xa xa thì đã gặp hơn hai vạn đạo binh yêu quái 'yêu binh sóng lớn' và 'đạo binh dạ xoa' do bộ tộc Vu Giang tạo thành.

"Loài người!" Một âm thanh hùng hồn vang vọng khắp trời đất.

Trên cây thoi, Thiếu Viêm Nông cười lạnh, Tương Liễu Phương ở bên cạnh còn mở miệng thay mặt: "Chuyện gì thế?"

"Thật ra vốn dĩ bọn ngươi không cần phải chiến đấu với yêu quái ở thế giới Tiên phủ này. Chỉ cần các ngươi nguyện ý dùng chìa khóa Tiên phủ mở ra đường đi cho yêu quái chúng ta tới thế giới vương triều Đại Hạ. Là chúng ta sẽ nguyện ý cho các ngươi tiến vào phân điện cuối cùng kia." Âm thanh hùng hồn vang lên. Đa Hòa tiên nhân và Vu Tùy tiên nhân đều cho rằng khi đám người kia phải đối mặt với đạo binh yêu quái đông như thế này thì sẽ không dám xông vào. Chỉ có thể đàm phán. Cho nên Đa Hòa tiên nhân và Vu Tùy tiên nhân đã nhanh chóng hội bàn với nhau đưa ra cách đàm phán với loài người.

"Dù chỉ đưa các ngươi ra ngoài cũng không thể được." Thiếu Viêm Nông lộ ra vẻ tươi cười nói. "Nhưng ta có một cái điều kiện."

"Sao? Nói đi, điều kiện gì." Âm thanh hùng hồn tiếp tục vang lên.

"Rất đơn giản. Các ngưoi giao toàn bộ Đạo Binh Giáp Khải cho ta là ta sẽ tha cho các ngươi ra ngoài." Giọng nói của Thiếu Viêm Nông cũng vang vọng khắp đất trời.

"Toàn bộ Đạo Binh Giáo Khải?"

"Không thể nào."

"Giết lũ người kia."

"Mơ tưởng hão huyền."

Đủ loại âm thanh phẫn nộ vang lên.

Đạo Binh Giáp Khải là chỗ dựa lớn nhất mà Vu Giang tiên nhân để lại cho đám yêu quái ở đây.

"Không có Đạo Binh Giáp Khải thì yêu quái chúng ta chẳng phải như năm bè bảy mảng sao? Tới việc giết tên Thần Ma bên cạnh ngươi còn không thể giết. E là ngược lại còn bị Thần Ma kia giết chết từng tên ấy." Âm thanh hùng hồn mang theo tức giận vang lên.

"Ta có thể thề Thiên Đạo. Chỉ cần các ngươi giao toàn bộ Đạo Binh Giáp Khải ra là ta sẽ cho các ngươi rời đi, không bao giờ đuổi giết." Thiếu Viêm Nông nói.

Thứ của đám đạo binh yêu quái kia hấp dẫn Thiếu Viêm Nông nhất chính là Đạo Binh Giáp Khải.

Nếu có thể dễ dàng mang về tay thì hắn sẽ không để ý tới việc thả bọn chúng đi.

"Không thể nào!" Âm thanh hùng hồn tức giận nói.

"Vậy đừng trách ta." Thiếu Viêm Nông lắc đầu.

"Ngươi ép chúng ta đấy à." Âm thanh hùng hồn thét lên.

"Đúng vậy, ta ép các ngươi thì đã sao nào?" Thiếu Viêm Nông giễu cợt.

Những yêu quái mạnh mẽ kia cũng có sĩ diện của bản thân. Thiếu Viêm Nông lại chọc vào như thế thì lập tức làm cho bọn chúng giận dữ.

"Giết."

"Giết."

"Giết."

Chỉ thấy cơn sóng che trời ngập đất kia bay thẳng tới chỗ pháp bảo hình thoi mà Thiếu Viêm Nông và Kỷ Ninh đang đứng trong. Nhưng pháp bảo thoi lại cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng bay thẳng tới chỗ cơn sóng.

"Đúng là lúc này." Trong tay Thiếu Viêm Nông đã sớm xuất hiện một cái vòng kỳ dị. Vòng tròn này có hai màu trắng đen.

"Di Tinh Hoán Đẩu!"

Thiếu Viêm Nông đột nhiên gầm lên.

Oang...

Vòng tròn trắng đen lập tức tỏa ra một vệt đen bao phủ quanh thoi dài, một vệt trắng bay tới bao phủ một phần nhỏ đạo binh dạ xoa

"Vù!"

Không gian nhát mắt biến đổi.

Một phần trong đạo binh dạ xoa ở xa xa nháy mắt biến mất rồi lập tức xuất hiện ở chỗ của cây thoi dài khi trước. Mà cây thoi dài kia thì lại biến tới chỗ mà vốn dĩ phần đạo binh dạ xoa kia vừa đứng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Mở." Cây thoi vừa xuất hiện là lập tức có một cảnh cửa lối đi được mở ra.

Vèo.

Thoi dài bay thằng vào trong lối đi vừa mở ra, sau đó lối đi đóng lại.

"Đây..."

Đa Hòa tiên nhân và Vu Tùy tiên nhân hoàn toàn ngây ra. Toàn bộ đạo binh yêu quái cũng hoàn toàn ngây ngẩn. Bọn chúng ngơ ngác nhìn vòng tròn trắng đen dần tiêu hao uy lực tới cạn kiến. Mọi vật xung quanh hoàn toàn bị vẻ yên tĩnh nghiền nát.

"Đi vào rồi sao?"

"Bọn chúng đi vào như thế sao?" Đa Hòa tiên nhân, Vu Tùy tiên nhân cũng từng tên yêu quái đều hiện lên vẻ khó tin, tức giận, tuyệt vọng trong ánh mắt.

"Không thể nào, không thể." Trong mắt Đa Hòa tiên nhân hiện lên sự tức giận tột cùng. Hắn ngửa đầu gầm lên một tiếng uất hận.

Vu Tùy tiên nhân thì lại lặng lẽ rơi lệ.

Thất bại.

Thất bại thảm hại.

Trong trận chiến sống chết, đối phương dời một phần đạo binh yêu quái đi cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng còn chưa đánh nhau sống còn, đối phương chỉ cần dời một phần đạo binh dạ xoa đi là đã có thể tiến vào phân điện cuối cùng rồi.

"Từ nay về sau, Tiên phủ đã bị luyện hóa. Từ nay về sau, chúng ta sẽ bị bọn chúng khống chế." Vu Tùy tiên nhân nói thầm.

Giờ khắc này, vô số đạo binh yêu quái gầm lên giận dữ, cảm thấy cực kỳ bi thương...

Vèo.

Trong điện sảnh xuất hiện một cây thoi dài, sau đó cả đám người Thiếu Viêm Nông, Tương Liễu Phương, Kỷ Ninh cùng xuất hiện.

"Ha ha ha." Thiếu Viêm Nông vừa tiến vào đã lập tức cười vui sướng. "Cuối cùng thì cũng tới phân điện cuối cùng này. Ồ! Điện sảnh này thật lộng lẫy. Lộng lẫy hơn cả bốn phân điện kia."

Đám người Kỷ Ninh vẫn đang cảm thấy chấn động với vòng tròn hai màu trắng đen kia.

Không ngờ nó lại có thể trao đổi vị trí với đám đạo binh yêu quái kia.

Đó là bảo vật gì vậy?

Ít nhất thì Kỷ Ninh cũng chưa từng nghe nói tới bao giờ.

"Đúng là lộng lấy hơn. Mỗi một cái cột trong điện sảnh đều được điêu khắc tỉ mỉ." Tuyết Hồng Y đứng bên nói.

"Đợi tới khi ta luyện hóa được tòa phân điện cuối cùng này là cả Tiên phủ nằm trong tay ta. Thử thách của bộ tộc cũng vượt qua. Mà ta lại còn có thêm một tòa Tiên phủ." Thiếu Viêm Nông cực kỳ vui sướng, nhưng rồi lại lập tức thở dài một tiếng. "Đáng tiếc là lần vào Tiên phủ này đã làm cho ta tổn thất mất hai trên ba kiện bảo vật mạnh nhất."

"Nhưng dùng bảo vật đó thì mới có thể nắm Tiên phủ trong tay. Sau này nhất định công tử sẽ có bảo vật tốt hơn." Tương Liễu Phương đứng bên nói.

"Chỉ mong là vậy." Thiếu Viêm Nông vẫn cảm thấy thật sự đau lòng.

Cuốn tranh chữ Định, pháp bàn Di Tinh Hoàn Đẩu là hai bảo vật cực mạnh bên người hắn. Đây là bảo vật mà rất nhiều Tán tiên không có nổi. Thậm chí dù có nguyên dịch cũng không đổi được. Vì dù sao nó cũng là thứ cực hiếm. Thiếu Viêm Nông phải tích góp từng tí một qua nhiều năm, nhưng vì vị trí 'Vũ Thần Công', hắn cũng đành phải làm vậy.

"Được Tiên phủ này cũng coi như hòa vốn. Có khi còn thêm chút lời. Lũ yêu quái kia, hừ, chuẩn bị đời đời kiếp kiếp làm nô lệ đi." Trong mắt Thiếu Viêm Nông lóe lên tia sáng lạnh. "Còn cả tên Tuyết Hồng Y nữa. Kiện pháp bảo tiên giai của hắn cũng phải về tay ta."

Vì đã tới phân điện thứ năm nên tâm tư vốn bị đè nặng của hắn đã bắt đầu nới lỏng ra.

Pháp bảo tiên giai của Tuyết Hồng Y...

Dư Vi tiên tử rung động lòng người kia...

Tất cả đều là mong đợi của hắn.

"Uỳnh." Bỗng nhiên Tương Liễu Phương chỉ về phía xa xa, lập tức có một đường thần lực màu đen đập thẳng lên vách tường điện sảnh. Trên vách tường hiện lên ba chứ: Vu Giang Điện.

"Vu Giang Điện?" Đám người Kỷ Ninh đều hơi kinh ngạc. "Không ngờ lại lấy đạo hiệu của Vu Giang tiên nhân đặt tên cho phân điện này. Xem ra phân điện này là phân điện quan trọng nhất."

Thiếu Viêm Nông cũng nở nụ cười ha hả: "Các vị, một tòa Tiên phủ nhất định phải có một chủ điện. Xem ra trong năm phân điện lớn thì chủ điện...chính là Vu Giang Điện này. Các vị phải cẩn thận. Nếu đây là chủ điện thì chính là nơi ở của Vu Giang tiên nhân, nhất định sẽ có nguy hiểm lớn. Cho nên tốt nhất mọi người không nên rời xa ta. Ở cạnh ta là ở gần Phương thúc. Nếu đi xa...Phương thúc sẽ không thể cứu các ngươi được đâu."

"Vù." Thiếu Viêm Nông lấy ra một cái túi, hắn hé miệng túi ra.

Vù vù vù...

Một đám Tử Phủ tu sĩ bay ra. Những người này đều là Tử Phủ tu sĩ mà lúc trước hắn thu vào trong túi. Lúc đó Thiếu Viêm Nông phán định rằng đám Tử Phủ tu sĩ này vô dụng với đám yêu quái trong thế giới Tiên phủ nên tạm thời thu lại. May là đám Tử Phủ tu sĩ không cần thở nên vẫn có thể sống trong túi được.

"Các ngươi nghe kỹ đây. Đây là phân điện cuối cùng. E là nguy hiểm lớn nhất. Mỗi ngươi các ngươi đều phải cẩn thận xem xét." Thiếu Viêm Nông căn dặn.

"Dạ." Toàn bộ Tử Phủ tu sĩ cung kính tuân lệnh.

"Đi."

Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương đi tới trước.

Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau.

"Ta có cảm giác như thái độ của Thiếu Viêm Nông bắt đầu thay đổi." Thương Giang chân nhân truyền âm nói. "Khi trước hắn còn rất khách khí với chúng ta. Lúc cũng thấy khó hiểu, một tên công tử Thiếu Viêm tộc cao vời, kẻ có thể kế nhiệm Vũ Thần Công...Làm sao lại khách khí khiêm tốn với chúng ta như vậy. Xem ra từ trước tới giờ đều là giả tạo. Hiện tại đã tới phân điện thứ năm. Sự bá đạo của hắn đã dần thể hiện ra."

Đám người Kỷ Ninh gật đầu.

Cả đám vẫn đi theo Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương. Còn đám Tử Phủ tu sĩ thì lại chia ra bốn phía dò đường. Ở phía trước cũng là đám Tử Phủ tu sĩ này mà ở phía sau cũng là bọn chúng.

Đi dọc theo một hành lang.

Thiếu Viêm Nông đi với vẻ nhàn nhã thoải mái vô cùng.

"Sao?" Bỗng nhiên Thiếu Viêm Nông dừng lại, nhìn khúc ngoặt ở phía trước, lộ ra vẻ tươi cười. "Ta cảm ứng được trung tâm của phân điện thứ năm này ở ngay phía trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play