Thánh sơn vì chúng nữ xuất hiện kịp thời nên cứu được Yêu điện khỏi nguy cơ bị diệt. Bọn Đông Phương Hồng Diệp đuổi cường địch xong, thanh lý những thế lực trong Thánh minh thì thánh sơn lại bình tĩnh như trước. 

Trừ vài thành viên Thánh minh tay đầy máu tanh, phạm tội đại ác thì còn lại chỉ là gió chiều nào che chiều ấy, dù theo Thánh minh không phải tử địch của Yêu điện. Những người này, chúng nữ không đuổi tận giết tuyệt mà chỉ đuổi khỏi thánh sơn. Những kẻ bị giữ lại đều có nợ máu với Yêu điện và Vô Song môn, sau cùng sẽ bị phán xét, lấy mạng ra đền cho tội nghiệt đã phạm.

Trong vạn niên linh trì mới, Thẩm Lan ôm chặt mẫu thân - - Thu Tố Thanh, đứng cạnh là Thu Tố Nhã, ba đôi mắt cùng nhìn Yêu vương nằm trên giường ngọc.

Toàn thân Yêu vương đỏ rực, hô hấp hỗn loạn, chìm vào trạng thái hôn mê. Tay Thẩm Lan cầm hai giọt tinh huyết đỏ sậm, là vật quan trọng để giải chú cho ông. Nhưng rõ ràng cô không biết nên làm gì.

“Lan nhi! Diệp Phong đưa các con về, lẽ nào không cho biết cách giải chú?” Thu Tố Thanh lo lắng hỏi.

“Phong nói là giao tinh huyết cho cha là cha biết cách giải chú.” Thẩm Lan khẽ cắn môi, đắng đót nói: “Muốn giải Sinh mệnh điêu linh thì phải thông hiểu Vu chú Thần thông thuật. Thần thông thuật này chỉ có cha và Phong thi triển được, chúng ta vô năng…”

“Nhưng Nguyên đã hôn mê bất tỉnh, Sinh mệnh điêu linh bắt đầu bạo phát, tính mạng nguy tại sớm chiều, sao còn biết tự giải chú? Diệp Phong hiện vẫn ở thánh địa, không có tin tức gì, nên làm thế nào đây.” Thu Tố Nhã cơ hồ phát khóc, khó khăn lắm bà mới được ở bên Yêu vương, cùng sư thư chia sẻ nam nhân tâm ái, không ngờ phút vui ngắn ngủi đến vậy.

Trong lúc ba nữ tử cuống lên thì bọn Đông Phương Hồng Diệp đã xử lý xong mọi sự, về thăm Yêu vương ngay.

“Cái gì? Yêu vương sư tôn không có cách giải chú?” Nghe Thẩm Lan nói xong, Đông Phương Hồng Diệp cũng kinh hoảng.

“Làm thế nào bây giờ. Phong liều mạng đưa chúng ta về để mong cứu được Yêu vương sư tôn. Nếu… không phải huynh ấy uổng mạng sao.” Mộ Dung Tử Thanh thương tâm bật khóc.

“Các vị…”

Giọng Vũ Hân nhẹ nhàng vang lên sau lưng, Thẩm Lan cầm tay cô hỏi gấp: “Vũ Hân thư thư nghĩ ra cách gì chăng?”

“Tôi thấy bảo muốn giải chú cho Yêu vương cần người thông hiểu Thần thông thuật.” Vũ Hân hơi đỏ mặt: “Có khi tộc nhân của Kỳ Lạp muội muội giúp được cũng nên.”

“Đúng. Kỳ Lạp muội muội thuộc Vu vương huyết mạch, tộc nhân của muội ấy tu luyện Vu võ Thần thông thuật chính tông do Phong truyền thụ. Nhất định họ biết cách lợi dụng tinh huyết giải chú.” Gương mặt Thẩm Lan vốn khẩn trương lập tức vui vẻ, kích động kêu lên. 

“Việc không thể chần chừ, mau đi mời họ, bảo tất cả hoàng cấp cường giả của họ đến giúp.” Thu Tố Thanh thấy có manh mối thì nhẹ lòng.

Tuy tinh huyết giải chú cần người thông hiểu Thần thông thuật mới thi triển được, Sinh mệnh điêu linh là thủ đoạn của địa giai vu thánh e rằng Vu võ tu vi bình thường khó lòng hóa giải. Nên mời được càng nhiều Vu võ tới càng tốt.

“Ta đi ngay.” Dứt lời Đông Phương Hồng Diệp đã không còn trong phòng.

Mộ Dung Tử Thanh ôm Vũ Hân, thơm nhẹ lên mặt cô: “Vũ Hân thư thư nghĩ được cách hay quá. Phong quay về nhất định sẽ cảm kích lắm.”

Vũ Hân càng đỏ mặt, lòng thầm nhủ: Ai cần hắn cảm kích.

Thẩm Lan băng tuyết thông tuệ, lập tức nhận ra tâm tư Vũ Hân, cười ha hả nắm tay đối phương nói: “Yên tâm, nếu phong bình an quay về, dù phải bức ép, bọn muội cũng sẽ đứng về phía thư thư.”

Dù thế nào Vũ Hân cũng theo Diệp Phong chung hoạn nạn, tiếp tục để cô vô danh vô phận đi cùng chúng nữ thì không tiện. Tuy Diệp Phong không biểu lộ gì nhưng bảo Vũ Hân ra đi thì e không chỉ gã mà tam nữ cũng không chấp nhận được.

Chi bằng nhân cơ hội này tác thành cho cả hai phá tan chướng ngại mong manh đó. Cùng nhau trải bao hoạn nạn, nếu Diệp Phong yên ổn về được đại lục thì còn gì quan trọng hơn? Tử Thanh và Hồng Diệp nhất định sẽ tán thành. 

Vũ Hân càng cúi gằm xuống vì hổ thẹn.

Rất nhanh, mấy tộc nhân vu hoàng của Hạ Kỳ Lạp được mời đến. Họ tôn Diệp Phong là Vu vương nên cũng tôn kính nữ nhân của Vu vương. Được gọi là đến ngay.

Những vu hoàng này chưa phụ hồi thần trí hoàn toàn nhưng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp với bọn Thẩm Lan.

“Loại tinh huyết giải chú này thập phần cao thâm, chúng tôi cũng không thể hoàn toàn phát huy thần thông trong đó.” Nghiên cứu hồi lâu, một vu hoàng cung kính đứng ra nói. 

“Không thể hoàn toàn phát huy công hiệu, vậy thì được mấy thành?” Thu Tố Thanh nóng lòng hỏi: “Có lay động được vu chú không?”

“Đại khái chỉ ba, bốn phần mười…” Vu hoàng nghiêm túc đáp: “Hoàn toàn giải trừ được vu chú cho Yêu vương thì không được, nhưng có thể trừ được một phần, tiếp tục áp chế thời gian bạo phát của vu chú lùi xa thêm.”

Chúng nhân thương lượng, đằng nào Yêu vương cùng thế này rồi, nếu không để các vu hoàng xuất thủ, e rằng ông mất mạng bất cứ lúc nào. Họ nắm chắc áp chế vu chú thêm một thời gian nữa vẫn hơn là bó tay. Hà huống họ có hai giọt tinh huyết có thể giải chú, cầm chừng một thời gian thì sẽ có cách triệt để trừ được.

“Vậy thì làm phiền chư vị.”

Được đồng ý, vu hoàng có tu vi cao nhất lập tức lấy tinh huyết đặt lên ngón tay, đồng thời nguyên nguyên năng lượng tràn ra thật hanh, bức thêm một giọt tinh huyết ra đầu ngón tay. Hai giọt hòa lại, tổ thành hình thái cực đặc biệt, hàm chứa thần thông chi lực, loáng thoáng phát ra khí tức kinh nhân.

"Thần thông vạn pháp - - giải!" Chỉ trong mấy giây, toàn thân vu hoàng ướt đầm mồ hôi, nhũn người như cạn hết sức lực. Nhưng trước đó, tinh huyết ngưng thành hình thái cực đã chui vào trán Yêu vương.

Tinh huyết run run trên trán Yêu vương, tựa hồ có sức mạnh ngăn trở. Nửa phút sau, gần nửa tin huyết chui vào, nửa còn lại kêu lên tanh tách rồi hóa thành huyết vụ tiêu tan trong không khí.

Chúng nhân lập tức khẩn trương nhìn Yêu vương, không biết tình hình thế nào.

Phụt. Yêu vương phun ra một ngụm máu đen bầm, màu đỏ khắp mình từ từ tan đi, nửa canh giờ sau thì tỉnh lại.

"Tố Thanh, Tố Nhã... Lan nhi?" Yêu vương từ từ mở mắt, tuy giọng hơi hư nhược nhưng khí tức rất trầm ổn, hiển nhiên không còn đáng ngại. Thấy mọi gương mặt thân thuộc, ông tỏ rõ vẻ kinh hỉ. 

"Nguyên!"

"Cha!"

Thu Tố Thanh và Thu Tố Nhã, cả Thẩm Lan cùng lào vào lòng Yêu vương. Thẩm Lan khóc nức nở.

“Ha ha! Xem ra bản vương chưa đến lúc tuyệt mệnh.” Yêu vương hào sảng cười vang, tựa hồ thân thể rất khỏe mạnh.

“Cha cảm thấy thế nào? Sinh mệnh điêu linh đã triệt để giải trừ?” Thẩm Lan lần đầu tiên biết đến hơi ấm của vòng tay cha, lập tức hỏi đầy quan tâm.

“Tuy chưa hoàn toàn trừ được ảnh hưởng của vu chú nhưng uy lực giảm đi nhiều, với tu vi của bản vương, đủ áp chế thêm ba mươi năm. Lan nhi bất tất lo cho cha.” Yêu vương lại nhìn sang vu hoàng vừa giải chú, trịnh trọng cảm tạ.

Yêu vương là nhân vật cỡ nào? Tỉnh lại liển hiểu hết, ông tạm thời thoát được vu chú là nhờ vị vu hoàng kia đã cố hết sức.

Tiễn mấy vị vu hoàng đi rồi, trong nhà chỉ còn Thu Tố Thanh, Thu Tố Nhã và chúng nữ. Yêu vương nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe Thẩm Lan kể lại những gì trải qua trong Thánh điện.

Yêu vương cảm khái: “Thu đồ đệ như Phong nhi là lựa chọn chính xác nhất trong đời vi phụ.”

Nhắc đến gã, chúng nữ đều rớm nước mắt, nhất là nghĩ đến cảnh gã một mình đấu với bảy thiên giai, lành ít dữ nhiều thì đều không nén được, thút thít khóc. Nếu không vì bảo vệ họ, không vì họ về đại lục cần quá nhiều Hồn tâm khoáng, chắc gã không phải sa vào khốn cảnh.

Bọn Thẩm Lan đều thấy tự trách.

Yêu vương nhíu mày tựa hồ cảm ứng gì đó rồi nở nụ cười vui vẻ khuyên chúng nữ: “Không cần quá lo lắng, Phong nhi hiện không nguy hiểm gì.”

“Cha sao lại biết?” Thẩm Lan hớn hởn, cô tin Yêu vương không nói lung tung để an ủi họ trong lúc này.

“Khi xưa truyền thụ cho Phong nhi Nguyên Thần quyết, có để lại một tia phân thân trong thể nội nó. Tuy hiện tại không còn tác dụng gì nhưng vi phụ có thể thông qua đó cảm nhận tình hình của Phong nhi.” Yêu vương xoa đầu Thẩm Lan, khẳng định: “Phong nhi hiện tại đang trong trạng thái rất tốt. Vi phụ có dự cảm khi nó tái xuất hiện thì sẽ khiến chúng ta kinh ngạc một lần nữa. Ha ha...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play