Thân ảnh bọn Thẩm Lan tan biến trong thông đạo. Bọn Kiếm Vô Phong lắc đầu, bỏ ý định đuổi theo. Họ không dám lấy thân mạo hiểm với năng lượng phong bạo trong đó, đằng nào nhân vật quan trọng là Diệp Phong vẫn ở thánh địa.
Diệp Phong khẽ thở phào, chỉ cần chúng nữ an toàn thoát thân, gãn không còn gì phải lo lắng nữa. Cùng lắm thì liều một phen, sống hay chết là so số trời.
"Đao hổ! Tiểu Hôi giao cho ngươi, nếu cơ hội thì chạy đi." Diệp Phong lén truyền âm cho Đao hổ. Hiện tại vương vấn duy nhất của gã tiểu đệ đệ bầu bạn bấy lâu này.
Tiểu Hôi ban đầu còn bị chấn nhiếp trước khí thế của các thiên thánh, thân thể hơi run lên, giờ nghe Diệp Phong nói giao nó cho Diệp Phong thì níu chặt tay gã, không chịu buông: "Ca ca! Tiểu Hôi muốn cùng ca ca giao chiến."
Gã vuốt đầu nó, lắc đầu bảo: "Tiểu Hôi mau nghe lời, chốc nữa ca ca toàn lực nghênh chiến địch nhân, đệ không thể để ta phải phân tâm chứ." Nguồn: http://truyenfull.vn
Đao hổ kéo Tiểu Hôi sang bên, nhíu mày quan sát tình thế, tìm cơ hội thoát thân. Bảy thiên thánh vây quanh, muốn đào tẩu không dễ.
"Được, được lắm." Liệt Mãnh sầm mặt, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ, nghiến răng nói từng chữ: "Ngươi lại dám hí lộng lão phu, đúng là chán sống."
Liệt Mãnh không quan tâm việc bọn Thẩm Lan đào thoát mà bực bội vì ngay trước mắt lão, Diệp Phong lại dám bỡn cợt một lần nữa. Lão vừa mới thề sẽ đơn độc thu thập Diệp Phong thì chỉ trong tích tắc mấy con mồi tưởng nằm trong túi như bọn Thẩm Lan lại bị gã dùng kế cứu mất. Tất nhiên lão phải phẫn nộ đến phát cuồng.
"Ngươi, yêu thú và nhóc con kia. Đừng mong thoát được ai." Liệt Mãnh nhìn cả ba, mắt ánh lên sát ý vô cùng.
"Liệt thiên thánh, đừng quên là không thể giết Diệp Phong, phải giao cho thần tôn đại nhân xử trí!" Kiếm Vô Phong nhắc.
"Lão phu minh bạch! Chốc nữa sẽ giữ mạng cho hắn nhưng khiến hắn dở sống dở chết, tin rằng thần tôn đại nhân không dị nghị gì." Liệt Mãnh hiện tại hận Diệp Phong thấu xương, không đày đọa gã sống không được chết không xong thì khó tiêu được mối hận trong lòng.
Kiếm Vô Phong trầm mặc, coi như chấp thuận hành động của Liệt Mãnh.
Dáng vẻ Diệp Phong ngưng lại biết lần này Liệt Mãnh không cho mình cơ hội nữa, như ý bổng rung lên, thổ chân nguyên hồn hậu dồn vào khiến không gian quanh đó rung lên vì năng lượng dâng tràn, từ thân bổng tỏa ra từng vòng sóng hư không.
"Tiên hạ thủ vi cường!" Con ngươi Diệp Phong co lại, tích tụ đủ sức mạnh rồi, cự bổng vung mạnh lên đập vào vị trí Liệt Mãnh.
Hư không mẫn diệt! Hư không mẫn diệt do như ý bổng thi triển thì khác. Như ý bổng quét qua, hắc sắc hư không sụp đổ hình thành một màn đen quỷ dị, linh khí quanh đó bị hút vào, tạo ra năng lượng phong bạo dữ dội theo quỹ tích của cây bổng.
"Trò vặt vãnh. Nổ." Liệt Mãnh thoáng tỏ ra kinh ngạc, nhưng thiên giai thánh kỹ đó cũng chỉ tạo được hiệu ứng như thế với lão mà thôi. Lão cười lạnh, hỏa hồng lĩnh vực ngưng thành quyền đầu to lớn giáng vào như ý bổng.
"Ầm!" Tiếng nổ động trời vang lên, hai luồng sức mạnh đáng sợ một đỏ một đen va nhau, không gian trong vòng mười dặm rung rinh. Diệp Phong run người, cảm giác luồng phản chấn chi lực cực kỳ đáng sợ thuận theo như ý bổng truyền vào thể nội.
Phụt. Máu từ miệng gã trào ra như suối, lúc nào gã đang ở trạng thái cự nhân, máu phun ra cơ hồ nhuộm đỏ một vạt hư không. Mấy giọt rơi xuống nhuộm đẫm quanh Đao hổ, cả Tiểu Hôi cũng ngửi thấy mùi tanh lợm giọng.
Gã lùi lại hơn trăm trượng, sắc mặt kinh hãi, đó là thực lực thiên giai chân chính sao? Chỉ một đòn mà không những khiến thiên giai thánh kỹ gã thi triển biến thành vô dụng, còn khiến gã trọng thương. Dù gã có nhục thân ngang với vu thánh thì một đòn này vẫn nằm ngoài khả năng của gã.
"Hừ! Trò chơi giờ mới bắt đầu thôi." Không cho gã kịp lấy hơi, tiếng cười của Liệt Mãnh lại vang bên tai.
Lưng gã ướt đầm mồ hôi lạnh, mặc kệ khí huyết còn sôi trào, khí bạo dưới chân lại nổ vang, lách ngang cực nhanh.
"Hỏa liên phong!" Giữa hư không đột nhiên mọc ra sáu chiếc lá sen đỏ rực bao kín trên dưới trước sau Diệp Phong. Sáu lá sen không đợi gã lướt ra mà khép lại, lập tức vây khốn.
"Bị hoa sen lửa của ta vây khốn thì ngươi cứ từ từ ở trong đó hưởng thụ mùi vị bị vô thượng chân hỏa thiêu đốt. Nhất định sẽ khiến ngươi đau đớn không muốn sống nữa, nhưng không nhanh chóng mất mạng đâu… Ha ha ha!" Liệt Mãnh tỏ vẻ tàn nhẫn rồi từ từ nhìn sang Tiểu Hôi trong tay Đao hổ.
"Diệp Phong, tựa hồ ngươi rất quan tâm nhóc con này… Vậy ta lấy nó ra khai đao đầu tiên để ngươi nếm mùi mất đi thứ quý giá nhất." Vì phải giao Diệp Phong cho thần tôn xử trí, Liệt Mãnh chỉ có thể đày đọa gã chứ không được lấy mạng, nhưng Tiểu Hôi và Đao hổ thì không cần.
Biểu hiện của Diệp Phong với Tiểu Hôi đều được lão chứng kiến, giờ định giết nó để gã đau khổ hơn. Món nợ mất tôn nhi phải trả lại gấp mười cho Diệp Phong.
"Lão tặc, Tiểu Hôi không sợ ngươi." Tiểu Hôi gầm lên, giật khỏi tay Đao hổ, thân thể kêu tanh tách lớn vụt lên thành cự viên. Đồng thời thân ảnh nó mờ đi, hiển nhiên vì di động với tốc độ cao, tạo thành hư ảnh.
Trước mắt lão, thân thể to lớn của nó ảo hóa thành hơn mười khiến người ta hoa mắt, không biết đâu là thật là giả.
"Mau thả Phong ca ca, không thì Tiểu Hôi sẽ cho lão bất tử ngươi một trận." Giọng Tiểu Hôi như từ khắp hư không vọng lại, cơ hồ mọi thân ảnh đều lên tiếng. Hơn mười thân ảnh đồng thời ập tới, quanh Liệt Mãnh lấp lóe bóng xanh khổng lồ.
"Ồ, tiểu tử này có chút bản lĩnh, tốc độ lại đạt đến mức này." Liệt Mãnh không ngờ mình lại bị hư giai tiểu yêu thú mê hoặc ánh mắt, liền hơi kinh ngạc.
Bất quá cường giả như lão thì phán đoán vị trí của đối thủ không chỉ bằng nhãn lực mà cả linh hồn thần niệm. Tốc độ của Tiểu Hôi tuy tuyệt luân nhưng trước mặt thiên giai như Liệt Mãnh thì không có đất dụng võ.
Liệt Mãnh cười lạnh giơ tay, lĩnh vực lập tức xẹt ra một cây hỏa diễm đại đao, năng lượng cuồng bạo trên thân đao nổ vang như sấm, chém ngang cực mạnh. Đao hổ kinh hãi nhìn thấy Tiểu Hôi như cánh diều đứt dây văng đi, rớt phịch xuống đất.
"Tiểu Hôi đại nhân!" Đao hổ kinh hồ, năng lượng lập tức điên cuồng dấy lên, bạch hổ hư ảnh có hai cánh sau lưng hình thành trong tích tắc lao tới Liệt Mãnh.
Sinh tử của Tiểu Hôi liên quan đến thánh tôn đại nhân, đến vinh nhục của yêu thú nhất tộc, buộc nó phải liều mạng.
"Lại thêm nghiệt súc không biết lượng sức." Liệt Mãnh nắm tay lại, quyền đầu đỏ rực tống ra, lĩnh vực lập tức hình thành một cơn lốc xoáy hỏa nguyên hình mũi dùi nghênh đón hư ảnh bản tướng của Đao hổ.
"Ầm!" Đao hổ run người, sắc mặt nhợt đi lùi lại mấy trăm thước. Sức mạnh va chạm chưa trực tiếp tiếp xúc với thân thể mà nó đã không chống nổi. Thực lực giữa nó và Liệt Mãnh cách nhau quá xa.
Dù nó dốc hơn trăm phần trăm sức lực cũng không thể lay động Liệt Mãnh chút nào. Thánh điện thiên giai cường giả, tu vi quả thật kinh nhân.
"Đùa với các ngươi các ngươi chán chết." Liệt Mãnh hừ lạnh, hỏa nguyên kinh nhân lại tụ trước mặt: "Sớm giải quyết các ngươi, lão phu sẽ chuyên tâm xử lý tên khốn Diệp Phong. Chịu chết đi."
"Quá mạnh… với thực lực của ta không thể bảo vệ được Tiểu Hôi đại nhân!" Đao hổ cười thê lương, Diệp Phong đã bị khốn trong mớ sen lửa, không biết phải chịu đày đọa thế nào, Tiểu Hôi bị hỏa diễm đao chém cho bất động, nằm dưới đất không rõ sống chết thế nào. Còn nó, tuy vẫn còn sức đấu một trận nhưng thực lực cách nhau một trời một vực.
Nhận mệnh đi… Vì thánh tôn đại nhân mà chết thì cũng đáng. Đao hổ nhắm mặt, chuẩn bị đợi chết.
"Thịt nhóc con này đã." Liệt Mãnh biết Diệp Phong yêu thương Tiểu Hôi nhất, lão phất tay, hỏa nguyên công kích đủ giết chết địa giai lao bổ vào vị trí của Tiểu Hôi.
"Lớn mật, còn ai dám thương tổn hài tử của bản tôn." Trong lúc Diệp Phong bó tay, Đao hổ tuyệt vọng thì trong thân thể Tiểu Hôi đột nhiên bừng lên khí tức khiến Liệt Mãnh cũng rùng mình. Tiếp đó phía trên nó không biết từ khi nào ngưng tụ được hư ảnh khổng lồ phát ra vô thượng thần uy.
Hư ảnh xem ra do năng lượng ngưng thành nhưng toàn thân không hề có năng lượng phản ứng. Nhưng chỉ khí thế phát ra cũng khiến bảy thiên thánh tại trường như lâm đại địch, mục quang nhìn chằm chằm vào.
Hư ảnh có đầu như đầu kỳ lân, đỉnh đầu mọc hai sừng, thân thể lớn như thân rồng, phát ra kim quang chói lọi, uốn lượn trên không, phía dưới là năm ngọn trảo sắc bén, phảng phất có thể phá tan mọi vật. Thân thể hư ảnh dần thành hình, không gian thoáng xuất hiện tiếng gầm như sấm nổ, còn cả uy áp kinh nhân khiến tất cả đều không thở nổi.
"Thánh... Thánh tôn đại nhân!" Đao hổ phảng phất thất thần, mắt không giấu được niềm vui, lạc giọng gọi.