Ba cô hòa hợp với nhau, Diệp Phong cũng vui lây, trước khi Ưng Thứu bang đến, chúng nhân coi như có được mấy ngày vui vẻ.
Diệp Phong và họ phần lớn thời gian là chia ly, lần này thực lực của gã tiểu thành, không còn bị ngoại lực bức ép phải chia ly nữa, tất nhiên sẽ bù đắp cho họ. Cả bốn đều là cường giả của Võ Nguyên đại lục, hành sự không cần câu nệ vào lễ tiết phàm tục, hơn Thẩm Lan đã cùng gã rồi nên Hồng Diệp và Tử Thanh thầm ghen tị.
Họ chờ đợi gã bao nhiêu năm cũng vì mong đến ngày cùng gã tu thành chính quả, Thẩm Lan hiểu rất rõ, năm xưa chẳng phải cô cũng thế sao? Cả ba ngầm bàn tính rồi Thẩm Lan ra mặt nói với gã là hai cô trong thời gian này sẽ trao cho gã tất cả, dù không có hôn lễ để thành danh phận, họ cũng không cần.
Diệp Phong cảm động, không hề cảnh vẻ nữ. Không phải gã tham lam việc nam nữ, vì có một nguyên nhân quan trọng là trong lúc gã hoan hảo với Thẩm Lan đã phát hiện mỗi khi hai người lên đỉnh thì cô lại tiến vào cảnh giới ý thức của gã một cách thập phần huyền diệu mà được tôi luyện linh hồn chi lực. Tác dụng lớn nhất của linh hồn chi lực là đề cao cảnh giới cho võ giả, hiện tại Tử Thanh và Hồng Diệp đều mắc ở chướng ngại sau cùng để tấn nhập võ hoàng, nếu họ có thể trong quá giao hòa với gã lĩnh ngộ được gì đó thì sẽ thuận lợi đột phá được mà thành tựu võ hoàng.
Vì lợi ích nhất cử lưỡng tiện mang lại cho nhị nữ nên ba người cả đêm cùng lên Vu sơn xuân tình vô hạn…
Sáng sớm, Diệp Phong tinh lực vô hạn tỉnh dậy trước, tay trái ôm Đông Phương Hồng Diệp kiều mị vô hạn, bên phải Mộ Dung Tử Thanh nằm rúc vào nách gã như con mèo nhỏ. Hai cô sau một đêm bị chinh phạt, giờ đang say ngủ hạnh phúc.
Nhìn hai nữ tử kiều diễm nằm bên, gã nhớ lại trận đại chiến kịch liệt tối qua, lòng dấy lên vô tận nhu tình và thỏa mãn, có được ba cô thế này còn cần gì nữa?
"Ư…" Tử Thanh bị gã bịt kín miệng, khẽ kéo nhẹ làn môi khiến cô tỉnh khỏi cơn mộng đẹp, tiếp đó gã đưa tay lần trên làn da mịn màng của Đông Phương Hồng Diệp, vuốt nhẹ lên bộ vị mẫn cảm, cảm giác tê tái kỳ dị khiến cô tỉnh lại ngay.
Lúc hai người mở cặp mắt mơ màng say sưa ra, thấy gã hào hứng hoạt động thì lập tức tỉnh lại, nhìn sang người kia rồi cũng hổ thẹn, mặt đỏ lựng cực độ. Chút hổ thẹn thiếu nữ đó, nhất thời không thể rũ bỏ ngay được.
"Đừng nghịch nữa." Đông Phương Hồng Diệp đành lên tiếng, khẽ gạt tay gã khỏi ngực, cắn môi nhìn gã đầy mê ly: "Đây là Đông Phương gia, đừng để tộc nhân nghe thấy, người ta cười cho."
Tử Thanh vì bị Diệp Phong bịt miệng, ấp a ấp úng không thành lời, toàn thân như không còn khí lực, tuy uốn éo giãy giụa nhưng hoài công.
Gã cười hắc hắc, bỏ qua Tử Thanh, cười nhăn nhở: "Gian nhà này đã được ta bày chướng ngại, dù chúng ta la hét thì bên ngoài cũng nghe thấy gì. Bằng không tối qua hai người phản ứng kịch liệt như thế tránh sao khỏi bị người khác nghe thấy."
"Huynh đúng là xấu xa." Nghe gã tiết lộ, nhị nữ tức thì đỏ mặt, thần thái kiều diễm khiến gã lại lòng hươu dạ vượn.
Kẹt, cửa phòng bật mở khiến Hồng Diệp và Tử Thanh toát mồ hôi lạnh, ở cửa là Thẩm Lan tươi cười bước vào. Cả hai thở phào, hóa ra Diệp Phong biết Thẩm Lan đến nên khẽ hé chướng ngại ra nhưng không cho nhị nữ biết, để trêu họ một phen.
"Lưỡng vị thư thư, đêm qua Phong khiến hai vị vừa ý chứ?" Thấy ánh mắt Thẩm Lan hiện rõ nét trêu cợt, thần sắc Tử Thanh vốn lúng túng lại càng hổ thẹn.
"Thẩm Lan muội muội trải nghiệm nhiều lần rồi, phải rõ hơn mới đúng chứ?" Đông Phương Hồng Diệp không chịu kém, "phản kích" ngay.
Lần này Thẩm Lan đỏ mặt, dáng vẻ cực kỳ khả ái.
"Ha ha." Diệp Phong nhảy lên khỏi giường, mặc kệ thân thể không mặc gì, lướt đến bên Thẩm Lan ôm cô trêu: "Muốn giải đáp vấn đề đó rất đơn giản, ta cùng lúc với ba người chẳng phải dễ so sánh hơn sao?"
"Phong, của huynh kìa…" Thứ quen thuộc của gã lại ấn vào tiểu phúc Thẩm Lan khiến mặt cô đỏ lựng, cơ hồ bật máu khiến Hồng Diệp và Tử Thanh đều nhìn vào với vẻ gian hoạt.
"Sợ gì nữa, có phải lần đầu đâu…" Diệp Phong đặt Thẩm Lan vào giữa nhị nữ, cười khanh khách lao tới…
Lại hồi lâu sau, chúng nhân mới tựa vào nhau trên giường, tam nữ tựa vào hai bên Diệp Phong, khung cảnh cực kỳ ấm áp.
"Thế nào? Lưỡng vị thư thư có lĩnh ngộ được cảnh giới huyền ảo đó?"
"Có…" Tử Thanh khẽ gật đầu: "Tuy không huyền diệu như Thẩm Lan muội muội nói nhưng tối qua tỷ phảng phất tiền vào một ý cảnh rất đặc biệt, tin rằng sẽ có ích không nhỏ với việc tấn nhập võ hoàng."
"Tỷ cũng vậy." Đông Phương Hồng Diệp tiếp lời: "Tỷ ước lượng chừng nửa năm một năm sẽ đột phá võ hoàng."
"Thế thì tốt quá." Diệp Phong hớn hở ôm lấy ba cô, hôn cả ba khiến họ đều trừng mắt thẹn thùng.
"Đợi giải quyết xong phiền hà ở thánh sơn, ta sẽ mạo danh thánh tiềm giả tiến nhập thánh địa. Vốn ta còn khó xử, Tử Thanh và Hồng Diệp chỉ có tu vi võ tôn, nếu mang theo sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hai người trở thành võ hoàng thì có thể mạo danh thánh tiềm giả đi cùng." Thánh tiềm giả phải đột phá võ hoàng rồi mới được đưa lên thánh địa, thành ra tin tức này vói gã là niềm vui lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tuy tiến nhập thánh địa xong sẽ nguy hiểm trùng trùng, nhưng gã không muốn rời xa ba cô, gã có lòng tin bảo vệ được nữ nhân của mình. Yêu vương đã cho gã biết mọi tình huống trong thánh địa, hiện tại thời gian Sinh mệnh điêu linh bạo phát chỉ còn lại năm năm, trong thời gian này gã không tìm được cách giải chú thì kết quả là…
Vốn Yêu vương có thể kiên trì được hai mươi năm, đến giờ vẫn còn mười lăm năm nữa, nhưng vì cứu sống Thu Tố Thanh, ông lại hao tổn tinh nguyên, khiến ngày Sinh mệnh điêu linh bạo phát rút ngắn lại. Khi Diệp Phong xuất quan, được Thu Tố Nhã cho biết tình hình bế quan của Yêu vương, đại khái ông đã tìm ra biện pháp phục sinh Thu Tố Thanh nhưng để thực lực thì ông chỉ còn lại tối đa là năm năm.
Hơn nữa đó chỉ là tính toán của Yêu vương, có lẽ thời gian sẽ dài hoặc ngắn hơn.
Nên vào thánh địa tìm cách giải chú cho sư phụ đã gấp lắm rồi, muốn lên thánh địa phải mở được đường ở thánh sơn, gã tất nhiên sẽ dốc toàn lực.
Nếu bây giờ ba cô cùng có tu vi võ hoàng thì khi tiến nhập thánh địa dù không trợ lực được cho gã thì cũng không biến thành gánh nặng. Hơn nữa họ đều có thể chất hoặc huyết mạch hơn xa phổ thông võ giả, ở nơi linh khí sung mãn như thánh địa, tin rằng tốc độ tu luyện sẽ bất phàm.
o
Oo
Đang lúc bốn người ấm áp thì ngoài phòng vang lên tiếng ầm ầm như vạn mã tung vó, khác nào sấm sét ì ùng.
Nhất thời, khí thế hùng hậu áp xuống Đông Phương gia tộc, những người nằm trong phạm đều run rẩy, cơ hồ lúc nào cũng có thể ngã gục.
"Diệp Phong, cút ra ngay cho lão tử." Tiếng quát sang sảng từ thinh không vọng xuống khiến mặt đất rung lên, khí lưu quét tứ phía cuốn vô số đất đá và cây cối lên, thanh thế cực kỳ kinh nhân.
Nhưng khí thế đó không ảnh hưởng mảy may đến gian nhà được Diệp Phong dùng hỗn nguyên lực phòng ngự.
"Sau cùng cũng đến…" Trong nhà, Diệp Phong cười ba cô, thong thả nói.
Ưng Thứu bang cách Đông Phương gia không xa lắm, với tu vi của Thiết Cưu, nếu được tin mà xuất phát ngay thì chắc đến rồi. Ba, bốn ngày này không có động tĩnh gì vì hắn không nhàn rỗi, nhất định chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến.
Thiết Cưu có ngoại hiệu Cuồng ma nhưng trừ cuồng ra thì không lỗ mãng, thần niệm của Diệp Phong khẽ quát liền phát hiện trên không có thêm hơn mười làn võ hoàng khí tức, Thiết Cưu lần này dốc hết vốn của Ưng Thứu bang đến để cứu nghĩa tử Thiết Phong, xem ra rất trọng thị hắn.
"Các nàng ở lại trong nhà nghỉ ngơi, ta sẽ nhanh chóng dẹp yên chúng rồi quay lại." Gã phất tay, y phục khoác lên mình, đẩy cửa bước ra.
Trong Đông Phương gia tộc lúc này nháo nhào lên, tam vị trưởng lão kinh ngạc trước thực lực của Thiết Cưu, Diệp Phong dù lợi hại hơn nữa, lẽ nào còn đấu nổi với hơn mười võ hoàng từ trung giai đến cao giai? Gã đấu với bọn Thiết Phong, tuy thực lực kinh nhân nhưng họ cho rằng gã không chắc đã hơn thất giai võ hoàng, chỉ có điều lĩnh vực thập phần quỷ dị, nhưng như thế cũng không phải là con bài quá lớn.
Đông Phương Minh im lặng, hiển nhiên rất lo lắng, nếu Diệp Phong bại trong tay Ưng Thứu bang thì kết quả cực tệ… Giờ ông ta còn oán trách, lão quỷ Mộ Dung Yên biết rõ là đại địch đến mà chỉ tống tôn nữ đến rồi phủi tay đi ngay, nếu có võ hoàng Mộ Dung gia tại đây nữa thì phần thắng chẳng phải hơn mấy phần sao?
Lão đương nhiên không biết Diệp Phong trước khi đến Đông Phương gia tộc đã thu phục một thế lực không kém gì Ưng Thứu bang. Là Hỏa Vân môn.