Trong thông đạo hàn diếu, càng đi càng rộng rãi, Diệp Phong và tiểu hỏa đồng đi thêm mấy trăm thước, sau rốt cũng đến một động quật lớn.
Đường kính động quật mấy chục trượng, bên dưới là băng cốc sâu không thấy đáy, theo hình trôn ốc xoáy xuống, tầm nhìn của gã cho thấy băng cốc ít nhất cũng sâu hơn nghìn thước.
Gã từng nghe Thẩm Lan đề cập, băng cốc hình trôn ốc vươn xuống dưới là nơi hạch tâm của hàn đàm, cũng là nguồn cực hàn chi khí lợi hại nhất. Đệ tử Bích Thủy cung tiến nhập hàn diếu nếu đến được đây vẫn có thể quay lại, nhưng một khi vào băng cốc thì trừ tu luyện được kháng tính với cực hàn ra không còn con đường sống nào nữa.
Trong băng cốc, băng vụ trắng xóa khẽ chuyển động, Diệp Phong vẫn loáng thoáng nhìn thấy trên thông đạo ở độ sâu khoảng chục trượng phía dưới rải rác các băng thi là đệ tử Bích Thủy cung, tư thế vẫn cực kỳ sống động, chỉ là sinh cơ đoạn tuyệt nhiều năm.
"Nhất định đây là các đệ tử tu vi chưa đủ, mạo hiểm vào tu luyện hàn băng chân khí nhưng thất bại." Gã thờ dài. Càng xuống dưới số lượng băng thi càng nhiều, chắc Mộc thánh sứ không đặt mẫu thân Thẩm Lan ở ngoài này mà khẳng định ở nơi sâu nhất của hàn diếu.
"Xuống nào." Gã không hề do dự, cùng tiểu hỏa đồng theo thông đạo xoay trôn ốc tiến xuống đáy cốc.
Nguyên lực khí tức lạ lùng vừa xuất hiện tại băng cốc, lập tức khiến cực hàn chi khí xao động. Ở đây không giống với bên ngoài băng cốc, cực hàn chi khí cực mạnh, từng đợt hàn vụ tràn về phía màn hỏa nguyên của tiểu hỏa đồng. Hai luồng năng lượng tương phản kịch liệt đối kháng nhau.
Lúc này gã và tiểu hỏa đồng thần niệm tương thông, cảm giác được nó không chịu áp lực gì nên tốc độ hành động không giảm, coi như không để ý đến cực hàn chi khí vây công, thẳng tiến rảo bước.
Diệp Phong lướt đi, qua băng thi đầu tiên, thể nội băng thi đột nhiên bật ra một năng lượng thể trắng toát hình nòng nọc, lập tức khiến gã cảnh giác. Đồ chơi này chắc là Băng phách mà Thu Tố Nhã từng đề cập với gã?
Băng phách lơ lửng trên đầu gã, tựa hồ đang nhìn hai vị khách không mời. Thần niệm của gã khẽ quét qua, chắc nó không tạo ra phiền phức gì cho tiểu hỏa đồng, bởi nó chỉ là dạng ngưng tụ của cực hàn chi khí.
Gã đối diện với Băng phách nửa phút, không thấy nó có ý công kích thì nhíu mày: Lẽ nào vật có chút linh trí rồi, biết công kích như thế với tiểu hỏa đồng chỉ là lấy trứng chọi đá nên không dám khinh cử vọng động?
Gã ngó lơ Băng phách, tiếp túc mang theo tiểu hỏa đồng tiến vào sâu. Nhưng Băng phách cũng phiêu đãng quỷ dị, thong thả bám theo, như bạch sắc u linh khiến người ta rợn tóc gáy.
"Giở trò gì hả?" Diệp Phong chợt cảnh giác hẳn, co tay búng ra một đạo kim quang - - Linh tê nhất chỉ. Kim quang xẹt vào Băng phách.
"Cách." Thân thể Băng phách bị Linh tê nhất chỉ bắn thủng, cực hàn chi khí quanh đó liên tục ngưng tụ, thoáng sau nó đã khôi phục nguyên trạng, tiếp tục phiêu đãng đầy quỷ dị sau lưng gã.
"Đáng chết." Diệp Phong biết muốn hoàn toàn tiêu diệt Băng phách, e rằng phải hủy diệt được thân thể, gã có thực lực đó nhưng thị thời gian khẩn bách, hơn nữa trong sâu băng cốc không chỉ có một Băng phách, thay vì lãng phí tinh lực tiêu diệt, chi bằng mau tìm cho được thi thể của Thu Tố Thanh.
Bất lực, gã đành tiếp tục lao xuống phía dưới băng cốc, mỗi khi qua một băng thi là thấy Băng phách xuất hiện, rồi cũng như Băng phách đầu tiên, bám theo sau lưng, không phát động công kích cũng không để gã thoát thân.
Cứ vậy, băng thi càng lúc càng nhiều, càng dày, đội quân Băng phách bám theo cũng đông dần. Lúc gã còn gần nửa đường là đến đáy cốc, số lượng Băng phách đã là hơn trăm, một con rắn trắng toát lấp lánh cấu thành từ những thân thể hình nòng nọc, phát ra hàn khí rùng mình, nhìn gã và tiểu hỏa đồng chăm chăm.
"Chúng định làm gì nhỉ?" Gã cảm thụ được tâm thần tiểu hỏa đồng run lên, phảng phất hơi sợ đàn Băng phách. Gã không cho rằng Băng phách sau lưng bám theo sẽ không có ý đồ gì bất lợi với mình.
Thân thể trẻ nít của tiểu hỏa đồng run lên, không hề giao lưu với Diệp Phong mà cũng thôi động tiên thiên hỏa nguyên tràn ra tứ phía. Lớp hỏa nguyên năng lượng bảo vệ cả hai lớn thêm mấy phân, nhiệt độ đẩy cực hàn chi khí quanh đó ra xa.
Trường xà do Băng phách tổ thành như bị tiểu hỏa đồng kích thích, trở nên xáo động, cực hàn chi khí từ bốn phương tám hướng tràn tới, ngưng kết quanh trường xà, bao chặt lấy đàn Băng phách. Rồi một con băng xà dài hơn trượng, lớn cỡ cổ tay lao vào màn hỏa nguyên năng lượng.
Chát. Băng và hỏa giao nhau, phát ra tiếng nổ trong băng cốc im lìm, một màn sương trắng từ chỗ Diệp Phong bay lên, bao trùm song phương. Trong màn bạch vụ liên tục lấp lóe hồng sắc quang mang, mặt đất chảy đầy nước trong, được vài thước thì lại bị đông thành băng cứng.
Băng xà uốn mình quấn chặt hỏa nguyên của tiểu hỏa đồng, băng hỏa năng lượng liên tục va nhau, giao phong kịch liệt, từng đạo sóng xung kích đập ầm ầm vào vách băng khiến cả băng cốc như bị lay động, rung lên bần bật.
Sau cùng, tiên thiên hỏa nguyên chi lực của tiểu hỏa đồng chiếm thượng phong, cực hàn chi khí của Băng phách trường xà không chống nổi, lại biến thành hơn trăm con nòng nọc Băng phách. Qua lần giao chiến, thể tích đàn Băng phách co lại bằng một nửa nhưng không con nào biến mất, sau khi hấp thu cực hàn chi khí thì thân thể lại lớn lên.
"Thế này sẽ mãi không hết được. Mau tìm thấy mục tiêu là hơn." Diệp Phong bắt đầu nóng lòng, tiểu hỏa đồng giờ vẫn ung dung nhưng thêm mấy lần giao phong e rằng sẽ cật lực. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Không đợi tiểu hỏa đồng hồi ứng, gã ôm nó lên lao vào sâu trong băng cốc. Chỉ cần tìm được Thu Tố Thanh, bằng vào hỏa nguyên uy năng của nó và tứ trọng Thần thông biến của gã thì tin rằng thoát được khỏi Vạn niên hàn diếu có khó gì. Tiểu hỏa đồng tiếp tục hao phí tiên thiên năng lượng ở đây là không nên.
Diệp Phong chạy trước, Băng phách ở phía sau không càn nhưng bám sát, vừa chạy vừa hút cực hàn chi khí.
Lộ trình sau cùng đến đáy cốc, băng thì nhiều đến độ khiến ngươi ta tặc lưỡi. Trên băng đạo chừng gần một trượng dày đặc băng thi với đủ các thần thái, chỉ đủ chỗ cho gã miễn cưỡng đi qua. Mấy lần gã bất cẩn va vào băng thi, hất bắn sang bên.
Sau lưng gã, Băng phách đại quân đã tập hợp được hơn nghìn thành viên. Lực lượng này lơ lửng trên không phát ra hàn ý khiến người ta run rẩy, sau cùng bắt đầu hành động.
Ban đầu gã còn quan sát từng băng thi để tìm ra mẫu thân Thẩm Lan. Bằng chứng duy nhất của gã là lời Yêu vương nói rằng Thẩm Lan và mẹ giống hệt nhau, chỉ cần gã thấy Thu Tố Thanh là nhất định sẽ nhận ra. Hơn nữa, trong thi thân Thu Tố Thanh còn một tia tàn hồn ý thức, tin rằng với thần niệm của gã gã sẽ không khó nhận ra.
Nhưng đến gần đáy cốc, số lượng băng thi quá nhiều, gã phải đi chậm lại, kiểm tra cẩn thận. Lúc gã giật mình nhận ra dấu hiệu nguy hiểm thì tứ phía đã bị cự xà do Băng phách tổ thành bao vây, hai đạo quang mang lạnh lẽo từ mắt rắn bắn ra, nhìn chằm chằm vào mình gã và tiểu hỏa đồng.
Chát, chát, chát. Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, hàn khí ào ào tràn tới, tiểu hỏa đồng cũng tỏ vẻ ngưng trọng, hỏa diễm quanh mình bừng lên khiến màn lửa càng ngưng kết. Diệp Phong bị hàn khí bức bách không tiến bước được nữa, cảm giác lạnh lẽo lại tràn vào thân thể.
"Đáng ghét!" Diệp Phong sau rốt cũng hiểu vì sao ban nãy tiểu hỏa đồng định giải quyết số Băng phách đó. Hóa ra trực giác trời sinh cho nó biết nếu để Băng phách bám theo thì nhất định sẽ tạo thành cục diện nguy hiểm như hiện tại. Nhưng gã vạn lần không ngờ Băng phách không chỉ có thần trí, thậm chí trình độ thần trí không thấp, biết đơn lẻ thì không uy hiếp được gã và tiểu hỏa đồng nên dọc đương đã tụ tập lực lượng, có đủ uy lực rồi thì phát động.
Hàn khí của hơn nghìn Băng phách tuy lợi hại nhưng tiểu hỏa đồng không chịu kém, tiên thiên hỏa nguyên chi lực của nó cũng mạnh mẽ, vượt xa đàn Băng phách. Chỉ tiếc năng lượng của nó hữu hạn còn Băng phách có thể qua cực hàn chi khí vô tận trong hàn diếu liên tục bổ sung tự thân.
Trận chiến dằng dai bắt đầu.
oOo
Bên ngoài Vạn niên hàn diếu, Thu Tố Nhã đứng ở cửa vào. Diệp Phong đã vào hai canh giờ rồi, không hiểu tìm được thi thân sư thư chưa. Tuy có hỏa nguyên tinh tủy hộ thân nhưng nếu ở trong đó quá dài thì tất phi thường nguy hiểm.
Xoạt. Hàn diếu đột nhiên như cá kình há miệng, trong khoảnh khắc hút sạch toàn bộ thủy nguyên linh khí dày đặc quanh hàn đàm vào trong. Khiến Thu Tố Nhã há hốc miệng.
"Chuyện gì vậy?" Đệ tử Bích Thủy cung ở ngoài đang tu luyện nhờ vào hàn khí của hàn đàm đều biến sắc. Hàn diếu xưa nay đều phát ra linh khí, chưa từng xuất hiện hiện tượng hút linh khí vào. Sự việc này cực kỳ lạ lùng.
"Mau lên. Đến bẩm cáo cung chủ, Vạn niên hàn diếu có điều dị thường." Một trung niên mỹ phụ phụ trách trông coi lập tức hô lên.