Yêu vương cân nhắc một lúc rồi gật đầu: "Con kiên trì muốn thay vi sư thì vi sư nhận tâm ý của con. Bích Thủy cung Vạn niên hàn diếu là nơi nguy hiểm hạng nhất của Võ Nguyên đại lục, nhất thiết không được sơ ý."

Yêu vương đột nhiên nhớ ra, mắt sáng lên bổ sung: "Lần này con nên mang theo tiểu hỏa tinh, tiên thiên hỏa nguyên chi lực của nó sẽ giúp con an toàn trong hà diếu."

"Tiểu hỏa tinh?" Diệp Phong ngẩn người rồi hiểu ngay, sư phụ muốn nói đến Hỏa nguyên tinh phách gã lấy từ Liệt Hỏa tông đến. Tiểu tử này sống ở Yêu điện, Yêu vương không hạn chế gì nên sống khá vui vẻ, có nhiều hỏa nguyên yêu thú để kết bạn, tự do hơn nhiều cảnh bị phong ấn tại Hỏa viêm động.

"Lần này đi Vạn niên hàn diếu, Phong nhi tốt nhất đừng kinh động Bích Thủy cung... cần gì thì tìm sư phụ Thẩm Lan nhờ giúp đỡ." Yêu vương lấy ra một món trang sức đẹp đẽ, mắt ánh lên nhu hòa, dặn: "Giao vật này cho sư phụ Thẩm Lan, cho biết mục đích thật sự. Vi sư nghĩ… nàng ta nhất định sẽ tận tâm hiệp trợ con hành động…"

"Cả việc con vào Vạn niên hàn diếu đoạt thi thể sư mẫu cũng cho Thu phong chủ biết?" Diệp Phong thầm nhủ, sư phụ và Thu Tố Nhã, quả nhiên có tư tình.

"Nhưng ta nghĩ bà ta cũng không biết việc này, không thì đã không giấu ta lâu thế." Yêu vương hơi cảm khái.

Hai thầy trò quyết định xong, gã liền đến một ngọn hỏa sơn ở gần Yêu điện. Tiểu hỏa tinh sống trong nham tương ở đó.

Thân ảnh gã vừa xuất hiện, mấy yêu thú nhận ra khí tức liền nghênh đón, phần lớn đều đạt từ tôn cấp trở lên.

"Tiểu điện chủ đi đâu, có việc gì cần lão Loan giúp đỡ chăng?" Tu vi cao nhất là Hỏa loan cười ha hả hỏi.

"Ta đếm tìm tiểu hỏa tinh, cần nó đi theo một chuyến." Diệp Phong gật đầu cười.

"Tiểu tử này? Trừ gây loạn ra thì giúp gì được tiểu điện chủ?" Hỏa loan ngạc nhiên, rồi ưỡn ngực tự tiến cử: "Nếu cần trợ thủ thì lão Loan này thích hợp hơn."

"Đa tạ hảo ý của hỏa loan tiền bối nhưng việc này phải cần tiểu hỏa tinh xuất mã…" Gã mỉm cười, không giải thích nhiều. Hỏa loan tuy cũng là hỏa nguyên thể nhưng năng lượng lại không phải tiên thiên chi lực. Vào trong hàn diếu e là khó giữ được thân, làm gì còn sức bảo vệ gã? Đối khang với hàn khí, hỏa nguyên lợi hại đến đâu cũng không bằng tiên thiên chi hỏa.

Lúc đó, một đạo hỏa quang từ miệng hỏa sơn vút ra, leo lên đầu vài gã, chính là tiểu hỏa tinh đã lâu không gặp. Thể hình tiểu tử này lớn lên nhiều, mặt tuy chưa thay đổi mấy nhưng trông giống một đứa trẻ mười tuổi, xem ra mấy năm ở Yêu điện, nó không chỉ thoải mái mà thu được không ít lợi ích.

Tiểu hỏa tinh không hoàn toàn quên gã, lúc trước không có gã đưa ra khỏi Hỏa viêm động thì có lẽ nó vẫn ở lại nơi khô khan đó, thành công cụ cho Liệt Hỏa tông lấy linh khí, nên nó rất cảm kích gã. Nó nhảy nhót trên vai gã, gương mặt mũm mĩm nở nụ cười khả ái.

Diệp Phong cười ha ha, đưa tay khều một chút hỏa nguyên khẽ cù vào nách tiểu hỏa tinh khiến nó cười khanh khách lăn lộn trên vai.

"Tiểu tử, lần này ta cần ngươi giúp, có muôn theo ta đi chơi một chuyến không?" Diệp Phong biết nó chưa khai mở tâm trí, nói phức tạp quá thì nó không hiểu, nên dùng luôn cách nhử mồi cho nó cắn câu.

Quả nhiên tiểu tử tuy sống rất thoải mái ở Yêu điện nhưng nghe nói được ra ngoài chơi thì ưỡn ngực gật dầu, ra vẻ cứ để ta lo khiến chúng yêu thú lừ mắt… Tiểu hỏa tinh trừ nhất thân tiên thiên hỏa nguyên tinh thuần khiến chúng nhân thèm muốn thì không có điểm nào xuất chúng, giống hệt một đứa trẻ chưa lớn. Có điều Diệp Phong chỉ đích danh nó, chúng yêu thú không có ý kiến gì, chỉ là trong lòng không vui.

Diệp Phong cười ha hả, lấy thể hỏa tinh - - tiên thiên hỏa nguyên thể từ trong nham tương ra, rồi mag theo tiểu hỏa tinh nhanh chóng đi về Bích Thủy cung.

oOo

Vầng trăng treo lơ lửng trên thinh không, như cái đĩa bạc khổng lồ rải sánh sáng dìu dịu xuống nhân gian, bao trùm Ngọc Nữ phong yên tĩnh. Quanh đỉnh núi thỉnh thoảng lại có một đội nữ đệ tử tuần tra, nhưng chủ yếu trông coi nơi các nữ đệ tử nghỉ ngơi và vài chỗ trọng yếu, phần lớn từ lưng núi trở xuống.

Đỉnh núi là nơi tĩnh tu của phong chủ Thu Tố Nhã, bình thường trừ nữ đệ tử thân cận ra, không ai được tự tiện vào.

Trong màn đêm, một hắc ảnh quỷ dị lướt qua thinh không, theo một phương thức cực kỳ kín đào, khẽ xé chướng ngại bảo vệ Ngọc Nữ phong, lắc mình dừng lại trước đại điện của Thu Tố Nhã.

Thu Tố Nhã đang tĩnh tu trong điện, hai đệ tử tu vi đạt đến võ tôn đứng bất động một bên.

Diệp Phong đến, không giấu được cảm tri của bà ta. Bất quá bà ta không lạ gì khí tức của gã nên hơi kinh ngạc rồi bảo hai nữ đệ tử đi nghỉ… Đoạn khẽ hé làn môi đỏ mỉm cười: "Tiểu tử, không ở cùng Thẩm Lan mà đến đây làm gì?"

Gió lướt qua đại điện, thoáng sau xuất hiện một bóng người. Diệp Phong mỉm cười khiêm cung, bước lên thi lễ: Diệp Phong bái kiến Thu phong chủ."

"Nói đi, ngươi về Bích Thủy cung tìm ta có việc gì?" Có lẽ vì quan hệ kiểu yêu nhau yêu cả đường đi, Thu Tố Nhã không có ác cảm gì với gã, thậm chí còn yêu quý.

"Tại hạ được cố hữu của Thu phong chủ nhờ vả, xin phong chủ giúp đỡ lén vào Vạn niên hàn diếu lấy một thi thể…" Diệp Phong đi ngay vào chính đề. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cái gì…" Thu Tố Nhã cả kinh, thất thanh hô lên: "Ngươi vào Vạn niên hàn diếu? Cố hữu, vị cố hữu nào của bản phong chủ?"

Diệp Phong lấy tín vật của Yêu vương ra, ánh mắt vốn nghi ngờ của Thu Tố Nhã đổi khác ngay…

"Hóa ra… hóa ra ngươi là ngươi của y?" Thu Tố Nhã đón lấy tín vật, ánh mắt nhìn gã nhu hòa hơn mấy phần, hỏi: "Y và ngươi có quan hệ gì?"

"Tôn sư là Yêu vương". Gã đáp thành thật.

"Kỳ thật ta đã nghĩ đến điều đó, trừ y ra còn ai dạy được đồ đệ như ngươi, hơn nữa ngươi và Thẩm Lan lại có quan hệ đó…" Thu Tố Nhã cảm khái một hồi mới nghiêm sắc mặt hỏi: "Vì sao y lại đột nhiên có hứng với băng thi trong Vạn niên hàn diếu? Sao y lại không tự thân đến?"

Diệp Phong không giấu, cho Thu Tố Nhã biết sự thật…

"Sao lại thế được? Y… y sao lại trúng thánh vu vu chú?" Thu Tố Nhã biết Yêu vương trúng Sinh mệnh điêu linh thi không nén được kích động trong lòng, chụp lấy tay Diệp Phong.

Một lúc sau bà ta mới nhận ra mình thất thái, ngượng ngùng rút tay về nhưng không giấu được lo lắng: "Sư phụ ngươi hiện tại thế nào?"

"Sư phụ tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng để tránh bị vu chú phản nghịch nhanh chóng, hiện tại không thể thi triển thực lực." Gã buồn bã lắc đầu, sư phụ chỉ còn lại hai mươi năm nữa.

Thu Tố Nhã hơi yên tâm, tiếp đó lại biến sắc, lẩm bẩm lạnh lùng: "Thi thể sư thư lại ở trong Vạn niên hàn diếu, Ninh Thu Vũ, hừ, ngươi giấu ta đến khổ."

"Thu phong chủ có thể sắp xếp cho Diệp Phong lén vào Vạn niên hàn diếu? Cũng để mang thi thể sư mẫu về."

"Ngươi yên tâm, dù là vì Thẩm Lan, ta cũng sẽ toàn lực hiệp trợ ngươi… nhưng… với tu vi của ngươi, vào Vạn niên hàn diếu sẽ phi thường nguy hiểm." Thu Tố Nhã thấy gã định nói thì cắt lời trước: "So ngươi tuy thần thông quảng đại nhưng chưa hiểu được nguy hiểm thật sự trong Vạn niên hàn diếu."

"Nguy hiểm thật sự?" Gã nhíu mày: "Lẽ nào không phải cực hàn chi khí?"

"Đối với môn nhân Bích Thủy cung, khó ứng phó nhất trong hàn diếu là cực hàn chi khí. Nên không có tu vi võ tôn sẽ không dễ dàng đi vào." Thu Tố Nhã giải thích: "Nhưng với người không tu luyện thủy nguyên khí hải thì nguy hiểm lớn nhất còn vượt xa cực hàn chi khí."

"Chắc Thẩm Lan có nói với ngươi về băng thi là môn nhân Bích Thủy cung rèn luyện trong đó thất bại hóa thành. Cực hàn chi khí là năng lượng thập phần quỷ dị, có thể xâm thực cả linh hồn môn nhân Bích Thủy cung đã chết, dung hợp thành một thứ rất có uy lực, thậm chí mang đôi chút linh tính. Là Băng phách."

"Băng phách?" Diệp Phong máy động tâm tư, Thẩm Lan từng nhắc đến Băng phách, mẫu thân cô mượn sức Băng phách để giúp cô qua cơn nguy hiểm.

"Băng phách là một dạng tồn tại đặc biệt nằm giữa năng lượng và linh vật, không công kích năng lượng cùng gốc, nên đệ tử Bích Thủy cung có thủy nguyên khí hải vào đó không cần lo gì đến chúng. Nhưng nếu người xông vào không có thủy nguyên lực... thì nghìn vạn Băng phách sẽ công kích không ngừng vị khách không mời."

"Hàn diếu chứa đầy cực hàn chi khí, Băng phách ở đó là bất diệt, ngươi có thể chống chọi lại vài chục hoặc hàng trăm Băng phách công kích, nhưng khi vô số Băng phách điên cuồng công kích thì sao?" Thu Tố Nhã thở dài: "Khi xưa Mộc thánh sứ từng vào Vạn niên hàn diếu, chắc để giấu thi thể sư thư trong đó… Khi ông ta ra ngoài, tu vi cũng hao tổn gần hết, đủ hiểu đã gặp phải những chuyện cực kỳ đáng sợ trong đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play