Vút vút, hai cái đôn đá nặng trịch liên tục lên xuống theo tay Diệp Phong, phát ra tiếng ma sát với không khí.

Diệp Bất Quần cùng hai thanh niên trợn tròn mắt, ngơ ngẩn nhìn hai khối đá nặng mỗi khối hai trăm cân bay múa trong không gian, chấn kinh không nói thành lời. Diệp Phong đã vũ luyện hơn một canh giờ, trừ thân thể liên tục chảy mồ hôi, không hề thấy gã mệt mỏi tí nào.

"Ồ… quá kinh nhân, y rèn luyện thế này nên chỉ trong hai năm đã đạt đến võ đồ ư?" Một thanh niên nhỏ thó, miệng nhọn tai dài, dáng vẻ ti tiện, cảm khái với ánh mắt đầy sùng kính.

"Chắc vậy… Tối qua y cũng luyện như vậy, mỗi lần hai canh giờ. Một ngày xách bốn trăm cân đá múa hơn bốn canh giờ, thật không dám tưởng tượng." Một thanh niên hơi mập, mặt mũi tròn trị gật đầu bội phục.

"..." Diệp Bất Quần trầm mặc, trong mắt lấp lánh tâm sự phức tạp không ai hiểu nổi hắn đang nghĩ gì. Chỉ là nét mặt hắn không còn ghen tỵ, khinh thường như trước… mà ngược lại đầy kính phục.

Trong từ đường còn người khác, Diệp Phong không tiện thao luyện Ngũ Cầm quyền, chỉ khi họ ngủ rồi, gã mới thi triển, còn ban ngày thì sử dụng hai khối đá tiếp tục rèn luyện thân thể, dung hợp nguyên nguyên lực.

Hai ngày nay, cả ba được chứng kiến tận mắt phương thức rèn luyện thân thể gian khổ của gã, chấn kin vô vàn, dần dần từ đáy lòng dấy lên cảm giác kinh hã cùng bội phục. Tu luyện khí hải so với phương thức gần như tự hành hạ này cách biệt không biết bao nhiêu lần… nhưng dù thế, có bao nhiêu thiếu niên kiên trì tu luyện khí hải mỗi ngày bốn canh giờ? Đừng nói đến luyện thể ngần ấy thời gian.

Họ đều chú ý đến thiên tư kinh diễm tuyệt luân của Diệp Phong mà đến quên mất rằng dù có tư chất cũng cần nỗ lực tương xứng mới đạt tới đẳng cấp người thường không thể. Đến hiện tại, họ hiểu sâu sắc rằng, thành tựu của bất kỳ ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống.

Bịch, bịch.

Đặt hai thạch đôn xuống, Diệp Phong lắc lắc rũ mồ hôi trên đầu, thở hắt ra một hơi.

Từ khi thổ hệ khí hải và nguyên nguyên lực cân bằng, chỉ cần nguyên nguyên lực tăng trưởng là thổ hệ khí hải nhanh chóng bắt kịp. Nguyên Thần quyết tuy có thể tu luyện cá khí hải nhưng căn bản vẫn là tu luyện nguyên nguyên lực. Khí hải... không cần tu luyện vẫn đạt được trình độ tương đồng.

Đã qua hai ngày, nhưng gã vẫn chưa nghĩ ra cách thoát thân. Bạch Thủy Nham bố trí những gì đều bị Diệp Thừa Thiên tra ra, đồng thời cho gã biết.

Tình thế vẫn nghiêm trọng, Bạch Thủy Nham bày bố cực kỳ cẩn thận, nhân thủ cử đến vừa đông vừa mạnh, Diệp Phong chỉ một mình, căn bản không thể đấu với ngần ấy hộ vệ, cố phá vòng vây khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Muốn che trời qua biển không phải dễ, bất kỳ ai từ từ đường bước ra có thân hình tương tự gã đều bị bám theo và tra hỏi, Diệp gia tuy có kháng nghị nhưng thị Bạch Thủy Nham hiển nhiên bất chấp mọi giá bắt được Diệp Phong, không để cho gã nửa cơ hội.

"Diệp Phong… Hai năm nay ngươi đều rèn luyện vất vả thế này hả?" Diệp Bất Quần thấy gã nghỉ tay, do dự một hồi rồi đến gần hỏi.

"Gần như vậy, luận về gian khổ, rèn luyện hai ngày nay so với trước kia chẳng là gì cả…" Diệp Phong chợt hồi ức lại lúc mới luyện thể, ngày hôm sau nằm trên giường cả ngày không bò dậy nổi, động đậy đầu ngón tay cũng không thể.

Sau này quen dần, thân thể thích ứng được, tuy thực lực tăng lên thì huấn luyện cũng tăng theo nhưng mỗi ngày vẫn có thể kiên trì được. Sau nữa… có Nguyên Thần quyết, rèn luyện thân thể đỡ vất vả hơn nhiều.

"Nếu không vì cần giữ thể lực chạy trốn, duy trì trạng thái tốt nhất cho thân thể, ta đã tìm tảng đá lớn hơn luyện tập mới đúng." Diệp Phong cười khẽ, cảm nhận được thái độ của Diệp Bất Quần chuyển biến, nên lời lẽ không lạnh lùng, coi hắn như một tộc nhân bình thường.

Cả ba không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, nét chấn kinh trong mắt càng hiện rõ. Tăng thêm gấp đôi, chẳng phải là xách tám trăm cân đá… dù là võ đồ cũng không thể múa nhẹ nhàng như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Kỳ thật nếu các ngươi cố gắng, chí ít cũng có thể rèn luyện thân thể thành võ đồ, phối hợp với khí hải nguyên lực, thực lực có thể sánh với trung giai võ đồ. Có lẽ ta sẽ truyền cho đôi chút kinh nghiệm." Diệp Phong mỉm cười kiến nghị.

"À… thôi vậy, ta không chịu được khổ." Hai người sau lưng Diệp Bất Quần lắc đầu lia lịa, xem Diệp Phong tu luyện đã mệt lắm rồi, nếu buộc bản thân rèn luyện như thế, họ không làm được.

"Diệp Phong!" Sắc mặt Diệp Bất Quần nghiêm túc lại, như thể đã hạ quyết tâm, thần sắc kiên nghị: "Lần trốn chạy này, nếu ngươi có chỗ nào dùng được ta thì cứ lên tiếng, dù liều mạng, ta cũng sẽ đưa ngươi an toàn rời khỏi đây."

À… Diệp Phong ngẩn ra, rồi mỉm cười: "Vì sao ngươi nói như vậy? Ta chắc là… không quan trọng đến mức để ngươi gửi mạng cho chứ?"

"Trước đây ta hành sự đều theo lập trường của mình, nên bỏ quên một số điều quan trọng… Như ta, nếu không thành được võ đồ, đời sống vẫn hơn nhiều bình dân ngoài kia vất vất vả vả qua ngày. So với Diệp Phong ngươi năm xưa, càng hơn cả nghìn lần."

Diệp Bất Quần mỉm cười tự trào: "Vì sao? Trước đây ta vẫn cho rằng mình là người Diệp ra nên trời sinh ra đã ưu việt hơn người khác. Nhưng hiện tại ta mới phát hiện… mình đã sai."

"Vinh dự của gia tộc cần người có thực lực như bảo vệ… Cần Diệp Phong ngươi phát dương quang đại… Nếu không có người như ngươi chống đỡ gia tộc, bọn ta sẽ ra sao?" Diệp Bất Quần nói vậy khiến Diệp Phong cả kinh, nói thật là chính gã chưa từng nghĩ nhiều như thế.

Xem ra việc rửa nhà xí đã khiến Diệp Bất Quần chín chắn hơn nhiều.

"Nhưng kẻ bình thường như bọn ta, dù chết thì cũng không ảnh hưởng gì đến gia tộc, nhưng ngươi thì khác, ta tin vì thế mà tộc trưởng không ngại đấu với Bạch Thủy gia cũng bảo vệ ngươi. Vì ngươi gánh trên mình tương lai của gia tộc."

"Hả…" Hai thanh niên đứng sau lưng hắn kêu lên không tin nổi: "Diệp Bất Quần, hôm nay huynh bị sao vậy? Không giống với huynh thường ngày."

"Cút ngay, tiểu gia dù gì cũng là người Diệp gia, có thể ra sức vì gia tộc đương nhiên cảm thấy vinh hạnh."

Vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Bất Quần đổi thành nụ cười, ngữ khí đột nhiên nhẹ nhàng: "Nếu có ngày Diệp Phong trở thành võ tông quay về, Ngọa Lăng thành sẽ là thiên hạ của Diệp gia. Thân phận của người từng lập công lớn như ta sẽ nước lên thuyền lên…" Hắn mỉm cười gian trá.

"À à! Xưng bá Ngọa Lăng thành!" Hai thanh niên cùng hô theo, nói với Diệp Phong: "Nếu cần giúp đỡ, coi như hai bọn ta có phần. Bọn ta cũng muốn làm công thần."

Diệp Phong nhăn nhó vỗ vỗ trán, bất quá trong lòng thoáng cảm động. Kỳ thật tộc nhân... tựa hồ không đến nỗi đáng ghét.

Nhớ lại lúc xưa, khí hải bị phế rồi, gã bị tộc nhân cô lập, nguyên nhân lớn nhất vì trước đó gã đã cô ngạo kiêu căng, quan hệ với đồng bối không hợp, với trưởng bối cũng không tôn kính… Nói cho cùng, bị người ta bài xích có quan hệ lớn với thái độ cao ngạo của bản thân.

Vạn sự đều có duyên do! Phụ thân… cuối cùng con cũng hiểu câu này.

Phảng phất có cảm ngộ gì đó, vết nứt trong lòng gã về Diệp gia dần liền lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play