Công Áp thập phần giảo hoạt lao vào chỗ đông tù phạm nhất, bộ pháp nhanh nhẹn, tốc độ như điện, hoàn toàn không giống một ngũ giai võ tông.
Công Áp cực kỳ thiện nghệ thân pháp và tốc độ, năm xưa hắn dựa vào đó mà liên tục thoát được cừu nhân truy sát. Giờ hắn kiên trì chạy về tận cửa ngục phong trước sự truy đuổi của Vu võ đủ biết tạo nghệ thân pháp tuyệt đối đăng phong tạo cực.
Nên biết Vu võ này có thực lực vượt xa thất giai võ tông, thậm chí đấu được với võ tôn.
Thấy Vu võ nữ tử bị Công Áp dẫn đến, mấy tù phạm cuống lên không kịp tránh, vội vận nguyên lực phản kích.
Thân hình Vu võ nữ tử to lớn, tù phạm trong mắt nàng ta không khác gì một toán lùn tịt, đột nhiên quay tít thân hình như con trốt, hai tai dài ra quay theo.
Ba tù phạm xông lên như bị cương tiên quật trúng văn đi, nguyên lực hộ giáp của họ vừa kịp trào ra bị đòn này chấn tan, máu từ miệng trào ra như suối.
"Lợi hại." Nhãn thần Diệp Phong ngưng lại, Công Áp mang theo tiểu cô nương đó lao đến chỗ Huyết Ma và gã.
Cách, cách. Khí tức của gã tăng vọt, chuẩn bị ứng đối với phiền hà đột nhiên.
Vu võ nữ tử liếc Diệp Phong với vẻ kỳ quái, ánh mắt hung tàn chợt thu liễm hẳn, khẽ ránh qua gã mà không công kích.
Diệp Phong ngẩn người, dừng động tác lại, mặc cho Vu võ nữ tử đi lướt qua.
Nữ tử… lúc đối diện với gã hoàn toàn không có sát ý như với tù phạm khác. Gã cảm nhận rõ ràng điều đó.
Công Áp luồn đến sau lưng Huyết Ma, hoảng hốt cầu cứu: "Huyết Ma lão đại, mau xuất thủ giúp tiểu đệ."
Vu võ nữ tử cơ hồ không nhìn thấy ai, quyền đầu to lớn dấy lên kình khí hung hãn giáng vào Công Áp. Huyết Ma đứng giữa hai người, tất nhiên hứng chịu.
Mắt hắn ánh lên tinh mang, khẽ giơ tay phát ra huyết sắc năng lượng hùng hậu, va chạm với quyền đầu của đối phương.
"Ầm." Mặt đất rung lên mãnh liệt.
Huyết Ma bất động, quanh mình hắn dấy lên hồng vụ nhàn nhạt, lớp đá dưới mông vỡ vụn, vết nứt như mạng nhện lan đi.
Đà lao vốn cực mạnh của Vu võ nữ tử bị Huyết Ma chặn đứng… Không chỉ thế, nàng ta còn thoái lui một bước.
"Phiền hà ngươi gây ra, sao lại bảo ta giải quyết?" Huyết Ma nhạt giọng, chụp Công Áp trốn sau lưng ném vào một chỗ trống.
Vu võ nữ tử nhìn Huyết Ma với vẻ sợ hãi, là da trên quyền đầu nghạnh tiếp với hắn khô đi, mất hẳn nét bỏng bẩy vốn có. Sức mạnh hùng hồn của nàng ta không đưa lên tay được, cực kỳ khó chịu…
Cô bé không dám chạm vào Huyết Ma, mà gầm lên lao vào Công Áp.
Công Áp tiêu hao nguyên lực nghiêm trọng, tuy còn nhờ vào thân pháp tinh diệu chống chọi được một lcus nữa nhưng nếu không được viện thủ, sớm muộn gì cũng sẽ lọt vài tay Vu võ nữ tử, lúc đó chỉ còn đường chết.
Tù phạm quanh đó thấy uy lực của nữ tử thì nhao nhao tránh ra, không hề có ý tiếp viện cho Công Áp. Dù gì… giết một dã nhân không có lợi ích gì với họ, vạn nhất khiến dã nhân khác đến báo thù thì có khác nào tự rước phiền.
"Ầm! Ầm!" Vu võ nữ tử như thể không biết mệt, các bộ vị trên mình đều là lợi khí công kích, liên tục truy sát Công Áp...
"Huyết Ma lão đại! Nếu lần nay lão đại giúp đỡ, từ rày tiểu đệ xin nghe theo lão đại." Công Áp không chống nổi nữa, lớn tiếng cầu khẩn: "Tiểu đệ nguyện ý làm thủ hạ trung thành nhất của lão đại." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Huyết Ma từng chiêu lãm Công Áp vì thân pháp của hắn đích xác là một môn tuyệt kỹ. Với kiêu hùng đầy dã tâm như hắn, bất kỳ cường giả nào có bản lĩnh đặc thù đều đáng thu phục.
"Được, giao dịch này công bằng lắm." Huyết Ma cười vừa ý, sau rốt cũng đứng dậy. Hắn không trực tiếp ném Công Áp cho Vu võ nữ tử là để đợi câu này.
Cổ họng Vu võ nữ tử gầm lên, điên cuồng truy kích Công Áp. Nàng ta thống hận tận đáy lòng kẻ dị tộc dám bắt con gái mình đi… Vu võ thành niên tuy mất thần trí nhưng cũng có tình cảm cơ bản của nhân loại, tình thân máu thịt lại là loại không thể rũ bỏ.
Nếu không phải Công Áp liên tục giơ thiếu nữ trong tay làm lá chắn, e là đã chết dưới quyền đầu của nữ tử.
Đột nhiên, óc Vu võ nữ tử rung hồi chuông cảnh báo, không hề do dự vung tay trái giáng mạnh ra sau lưng.
Huyết Ma xuất thủ. Một dải đích huyết sắc năng lượng hàm chứa tử vong khí tức nổ tung trên cẳng tay Vu võ nữ tử. Nàng ta lập tức cảm nhận cơn đau thấu tim, nguyên nguyên lực đầy sinh cơ như bị áp chế, hoàn toàn không chống nổi.
Chát, chát, chát…
Da Vu võ nữ tử nét toác, huyết dịch đỏ sậm mang theo mùi tanh ngòm thấm ra… Cánh tay cuồn cuộn xẹp xuống như xì hơi, chỉ còn lại làn da bao bọc khúc xương, trông cực kỳ quỷ dị đáng sợ.
Đó là tà công mà Huyết Ma tu luyện? Diệp Phong rúng động, thầm kinh hãi. Trong huyết sắc năng lượng này, tự hồ có khí tức tử vong, hoàn toàn tương phản với nguyên nguyên lực đầy sinh cơ của gã.
Công kích của Huyết Ma, chỉ luận uy lực thì chưa vượt được thất giai võ tông, nhưng loại năng lượng hàm chứa tử vong khí tức đó mới là thứ đáng sợ thương tổn được nhục thân của Vu võ.
Vu võ nữ tử bị thương ở cả hai tay theo mức khác nhau, chiến lực đại giảm. Huyết Ma nhân lúc đối phương không phòng ngự, thân thể hóa thành bóng máu như ánh chớp lao vào ngực nàng ta…
Đòn này, hắn gần như dốc toàn lực, ít nhất từ tu vi bộc lộ ra là thế.
Ngực Vu võ nữ tử bị đâm xuyên, một lỗ đủ cho người thường chui qua xuất hiện trước mắt chúng nhân. Tấm thân to lớn đổ xuống, nhanh chóng khôi phục lại kích cỡ bình thường, xem ra khó lòng sống sót.
"Tiếc thật." Công Áp rụt rè bước lên, đá vào nữ tử còn giãy giụa, liềm môi tỏ vẻ tiếc rẻ.
Huyết Ma liếc hắn với vẻ coi thường, lạnh lùng: "Đừng quên lời của ngươi."
Công Áp lập cười ve vuốt: "Lão đại yên tâm, sau này tiểu đệ là kẻ ủng hộ lão đại trung thành nhất. À… Chỉ hi vọng lão đại không can thiệp vào sở thích duy nhất của tiểu đệ."
"Ta ghét những kẻ bắt nạt nữ tử." Huyết Ma hừ lên khinh bỉ: "Bất quá tại ngục sơn, ta tha cho ngươi."
"Hắc hắc! Chúng ta không ở ngục sơn sao? Còn đi đâu được nữa." Công Áp không hiểu ý, cười cợt vô tâm…
Vu võ nữ tử nằm dưới đất, sinh cơ mỗi lúc một sa sút, tỏ ra cực kỳ bất cam nhìn con gái lần cuối với vẻ yêu thương quyến luyến, đoạn ngoẹo đầu nhìn lên mặt Diệp Phong.
Ánh mắt đó gần như van xin, tâm thần Diệp Phong rúng động.
Diệp Phong từ bé đã mất mẹ, nhưng ánh nhìn của nữ tử khiến trong ký ức mông lung của gã tựa hồ có thứ gì đó thân thuộc được đánh thức.
Gã đáp lại đối phương bằng cái nhìn kiên định, Vu võ nữ tử được an ủi, rũ đầu xuống…
Giải quyết xong phiền hà, Công Áp đặt thiếu nữ trong tay xuống, dùng ánh mắt gần như biến thái hân thưởng, dâm tà nhìn kỹ thiếu nữ non tơ.
"Hắc hắc hắc! Không ngờ ở ngục sơn còn tìm được tiểu cô nương cực phẩm thế này." Hơi thở của hắn gấp gáp dần, một tay sờ lên mặt cô bé.
Thiếu nữ thấy mẫu thân chết trước mắt mình thì khóc nức nở, vô cùng đáng thương, nhìn Công Áp đầy cừu hận nhưng thân thể bị hắn chế trụ nên chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay bẩn thỉu đó chụp vào mình mà không thể phản kháng.
Trong mắt tiểu cô nương dấy lên vẻ tuyệt vọng xám xịt…
Bốp. Bàn tay xấu xa chưa sờ xuống, đôi mắt đẹp đẽ của tiểu cô nương hơi mở ra, thấy một thanh niên tuấn lãng thò tay ra nắm chặt cổ tay Công Áp.
"Diệp Phong, ngươi định làm gì?" Công Áp giận dữ gầm lên, hắn đã hơn trăm năm không được nếm mùi nữ nhân, giờ trải qua vô vàn khó nhọc, suýt nữa mất mạng mới tìm được một tiểu cô nương thế này.
Nhưng khi hắn đợi được cơ hội để thoải mái hưởng thụ món ngon này thì bị Diệp Phong cắt ngang một cách rất không hợp thời, tất nhiên oán khí của hắn không thể hình dung được. Cũng như một người chịu đói mười mấy ngày, đột nhiên tìm được thức ăn tươi ngon nhưng lại bị giật khỏi miệng. Thật hắn hận không thể một chưởng đập chết Diệp Phong.
"Ta chỉ cho ngươi biết rằng…" Gã nhạt nhẽo dừng lại một chút rồi ngữ khí trở nên lăng lệ: "Không, được, chạm, vào cô bé."
Nói đoạn tay gã phát ra cự lực kéo Công Áp, tay kia nhẹ nhàng quấn quanh tiểu cô nương, kéo ra sau lưng. Công Áp vốn tu vi không cao, bị Diệp Phong khiến cho không kịp trở tay, văng đi như cái túi vải rách, đập đánh phịch vào thạch môn của ngục phong rồi mới rơi xuống đất.