Diệp Phong chuẩn bị đến gặp Thẩm Lan, ai ngờ Chu Tiên Nhi tinh mắt, nhìn thấy gã, liền tỏ vẻ kinh ngạc.

"Phong Diệp… à, phải là Diệp Phong." Chu Tiên Nhi kêu lên, bỏ rơi tình lữ, vội vàng đuổi theo.

"Tiên Nhi cô nương, có việc gì vậy?" Diệp Phong thấy thần sắc đối phương khác lạ, liền hỏi.

"Ngươi… ngươi không phải chết rồi sao." Chu Tiên Nhi nhìn gã thật kỹ, xác định không phải người khác rồi thì kinh ngạc: "À… ta không bảo ngươi chết, chỉ nói là. Ái chà, không phải ngươi bị hoàng cấp yêu thú nuốt rồi sao."

Sau khi gã khôi phục dung mạo thường dạo chơi với Ngọc Địch tiên tử, việc đó đồn khắp Bích Thủy cung, không ít nữ đệ tử thấy hai người tay trong tay, Chu Tiên Nhi cũng không ngoại lệ, hâm mộ vô cùng. Nàng ta tự biết không so được với Thẩm Lan nên chọn một thanh niên si mê mình làm bạn lữ.

"Việc này sao cô nương cũng biết nhỉ?" Diệp Phong lấy làm lạ, theo lý thì Kim Thiên Dực bày đủ kế mới thành công hãm hại gã, phải cố che giấu chứ sao lại đồn khắp như thế. Nếu không phải do hắn đồn ra, sao những người khác biết gã bị yêu thú nuốt? Lúc đó chỉ có hắn tại trường thôi mà.

"Đừng nói đến những điều đó, có biết Lan sư muội…" Chu Tiên Nhi định nói rồi lại thôi.

"Thẩm Lan thế nào rồi?" Diệp Phong cuống lên, nắm vai đối phương hỏi dồn.

"Việc này không thể mấy lời là nói hết, ngươi mau theo ta đi gặp phong chủ." Chu Tiên Nhi kéo tay gã lao về phía Ngọc Nữ phong.

"Tiên Nhi! Y là ai mà muội đi cùng." Thanh niên sánh đôi với Chu Tiên Nhi tỏ vẻ cảnh giác, tỏ vẻ không thân thiện chặn trước mặt. Hiển nhiên y không biết gã, bằng không đã không làm những việc ngu ngốc đó.

"Nghiêm Đông Bình! Tên ngốc nhà ngươi tránh ra cho ta." Chu Tiên Nhi vừa giận vừa buồn cười, bất quá trong lòng cũng thỏa chí hư vinh, trừng mắt nhìn y rồi chống nạnh: "Y là bạn lữ của Ngọc Địch tiên tử, ngươi không phục hả?"

"A!" Tuy không không tận mắt thấy uy thế của Diệp Phong hôm ở diễn võ đài nhưng có được nghe, liền cười ngượng ngập: "Không dám, không dám. Nhưng Tiên nhi…"

"Nói thừa làm gì, giờ ta không có thời gian giải thích, đi cùng mau lên." Thanh niên họ Nghiêm này đã bị Chu Tiên Nhi mê hoặc, sau khi hết hiểu lầm thì hớn hở theo sau. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Dọc đường, Chu Tiên Nhi tả lại sơ qua việc phát sinh xung đột trên Ngọc Nữ phong. Nàng ta cũng chỉ nghe đệ tử nội phong đồn đại nên không biết quá nhiều. Dù vậy sắc mặt Diệp Phong cũng sầm xuống, lửa giận đùng đùng bốc lên, mục quang như mốn nuốt chửng người khác.

"Kim! Thiên! Dực!" Nghe thấy Thẩm Lan trọng thương, gã hận không thể xé xác hắn thành vạn mảnh.

Có Chu Tiên Nhi dẫn đường, đa số nữ đệ tử dọc đường đều biết gã nên không có trở ngại gì ngăn ba người đến gặp chủ phong Ngọc Nữ phong. Hơn nữa có đệ tử báo tin trước, cả ba chưa vào sơn môn, một đạo bạch quang từ trên núi đáp xuống, Thu Tố Nhã tự thân xuất hiện.

Ngọc Nữ phong phong chủ ăn vận đơn giản, dung nhan tuyệt lệ, khí chất cao quý. Chu Tiên Nhi đứng cạnh bà ta cũng bị che mờ. Nghiêm Đông Bình lần đầu tiên được gặp bà ta, ngẩn ra mấy giây rồi mặt đỏ lên, bị Chu Tiên Nhi véo cho một cái lên thân, ghé sát tai nói nhỏ: "Mất nết."

"Diệp Phong, ngươi quả thật không sao." Thu Tố Nhã thầm thở phào, nhớ đến Thẩm Lan thì thần sắc buồn so: "Tiếc quá… ngươi đến chậm rồi."

"Thu phong chủ, Thẩm Lan… thế nào rồi." Lòng gã run lên.

"Tính mạng nó vốn không có gì đáng lo, nhưng nó hiểu lầm cậu bị Kim Thiên Dực hại chết nên quyết báo thù, hôm qua đã mạo hiểm tiến nhập Vạn niên hàn diếu..." Thu Tố Nhã khẽ thở dài.

"Vạn niên hàn diếu?" Gã hoang mang, hỏi dồn: "Hàn diếu nguy hiểm thế nào?"

"Vạn niên hàn diếu là bảo địa tu luyện quý giá nhất của Bích Thủy cung, đồng thời cũng là cấm địa. Hàn diếu sản sinh ra băng hàn năng lượng cực kỳ tinh thuần, rất có lợi cho thủy nguyên lực tu luyện giả. Người có thực lực kém cỏi đi vào, có khi chưa thu được lợi ích gà đã mất mạng với vạn niên hàn khí… Thông thường, chí ít cũng đạt đến cao giai võ tông mới có hy vọng thu được lợi ích. Bích Thủy cung xưa nay chỉ những ai đạt đến đảo chủ --- tức là võ tôn mới được vào thử, dù vậy tỷ lệ thành công cũng chỉ sáu phần, trong bốn phần còn lại có một phần không giữ được tính mạng, hóa thành tượng băng hằng viễn trong đó…"

"Cái gì!" Gã rùng mình, cơ hồ ngất đi. "Thẩm Lan mới tiến nhập võ tông cảnh giới, tiền bối là sư phụ sao lại để muội ấy vào nơi nguy hiểm như thế." Chợt nghe tin dữ, gã quên cả tôn trọng Thu Tố Nhã, buông lời trách cứ.

"Tính Thẩm Lan, ta rõ lắm chứ. Dù ta ngăn cản, nó cũng sẽ nhất ý cô hành. Hà huống nó thi triển bí thuật, toàn thân tu vi giảm sút, nếu không vào hàn diếu tu luyện e rằng y đã chết cả cõi lòng như thế, nó sẽ làm ra những việc ngốc nghếch…" Thu Tố Nhã không trách gã, lắc đầu thở dài: "Hài tử này và tỷ ấy… cùng ngốc như nhau."

"Vạn niên hàn diếu ở đâu? Tại hạ muốn vào đón Thẩm Lan ra." Gã cấp nộ công tâm, giậm chân gầm lên.

"Vớ vẩn, không tính Vạn niên hàn diếu là thánh địa của Bích Thủy cung, người ngoài như ngươi sao lại vào được hàn diếu." Thu Tố Nhã gằn giọng: "Dù ta cho ngươi vào thì thể nội của ngươi không có thủy nguyên khả dĩ tiêu hóa hàn khí, tích tắc là biến thành tượng huyền băng, táng mệnh đương trường!"

"Nếu tu vi của tại hạ cũng không chịu được hàn khí, thì Thẩm Lan không phải…"

"Điểm này thì ngươi yên tâm, tỷ lệ ta nói ban nãy là với phổ thông thủy nguyên tu luyện giả. Thẩm Lan có Thiên thủy huyền âm mạch, năng lực kháng cự và tiêu hóa cực hàn chi khí cao hơn nhiều, cộng thêm một giọt vạn niên linh ngọc dịch ngươi để lại đủ bảo vệ toàn thân thể mạch nó trong một năm. Chỉ cần dưới áp lực của cực hạn năng lượng, nó tiến bộ đến mức võ tôn trong một năm này thì với thể chất huyền âm mạch, chắc chắn sẽ ra được khỏi hàn diếu."

"Tỷ suất Thẩm Lan trong một năm thăng lên võ tôn… được bao nhiêu?" Diệp Phong run giọng.

"Có vạn niên linh ngọc dịch và mấy loại linh dược của Bích Thủy cung phụ trợ, tỷ lệ sẽ hơn sáu thành." Thu Tố Nhã do dự một lúc rồi đáp thật, nhưng bổ sung thêm: "Dù Lan nhu trong một năm không thể tấn thăng võ tôn, chỉ cần đạt đến cao giai võ tông, bằng vào huyền âm thể chất vẫn có cơ hội thành công ra được rất lớn…"

"Thu phong chủ, với thực lực của phong chủ chắc có thể tự do ra vào hàn diếu?" Diệp Phong hỏi: "Một năm sau, nếu Thẩm Lan không tấn nhập võ tôn, phong chủ có vào đón ra?"

Thu Tố Nhã lắc đầu: "Bất kỳ ai vào sâu trong hàn diếu đều bị cực hàn chi khí đóng thành tượng băng. Bất quá, thủy nguyên lực tu luyện giả, thực lực đạt đến trình độ nhất định thì dựa vào thủy nguyên khí hải ngăn chặn hàn khí xâm thực thể nội, thậm chí có thể lợi dụng khí hải luyện hóa hàn khí, nhanh chóng đề thăng thực lực!"

"Nếu khí hải có thể thành công luyện hóa cực hàn chi khí thành hàn băng chân khí thì từ đó không còn sợ cực hàn năng lượng trong hàn diếu nữa. Nhưng nếu luyện hóa thất bại, khí hải sẽ đề kháng với cực hàn chi khí, nếu vào hàn diếu lần sau chỉ có đường chết…" Thu Tố Nhã cười khổ: "Bích Thủy cung các đời, người có thể tu luyện được hàn băng chân khí trong hàn diếu nào mấy ai, bình quân ba ngàn năm mới có một người. Ta… không ngoại lệ."

"Vậy…" Gã tỏ vẻ nghi hoặc.

"Ta biết ngươi định hỏi gì." Thu Tố Nhã bình thản: "Dù không tu luyện thành hàn băng chân khí, chỉ cần thủy nguyên khí hải tu luyện được kháng tính thì vẫn ra khỏi hàn diếu như thường. Việc đó... dễ hơn tu luyện hàn băng chân khí nhiều. Có điều cực hàn kháng tính là con dao hai lưỡi, giúp ngươi bình an rời khỏi hàn diếu nhưng cắt đứt con đường quay lại đó."

"Tức là… Thẩm Lan có thể vĩnh viễn không ra được." Ngữ khí của gã lạnh lùng run người.

"Lan nhi thể chất chí âm, cơ hội ra được cao hơn người khác nhiều. Nhưng không ai dám chắc trăm phần nó sẽ bình an vô sự."

"Hảo! Hảo!" Diệp Phong nghiến răng, mặt méo đi, lạnh lẽo thốt từng chữ: "Kim Thiên Dực, Duệ Kim tông! Ta không đội trời chung với các ngươi."

Sát ý lẫm liệt từ thể nội Diệp Phong dâng lên, thiên địa chi lực quanh đó sôi lên, như cuồng phong quét qua toàn trường khiến Chu Tiên Nhi và thanh niên đi cùng thiếu điều nhũn chân ngã lăn ra. Gã không nhắm vào họ, không thì…

"Ngươi… tấn nhập võ tông rồi." Thu Tố Nhã tu vi tinh thâm, không sợ khí thế của gã, chỉ hơi kinh ngạc: "Đúng rồi, ngươi không gặp nguy hiểm gì, sao giờ mới hiện thân? Nếu ngươi về sớm một ngày, có lẽ Lan nhi đã đổi ý. Còn nữa, lục túc thanh văn giao sao lại tha cho ngươi?"

"Tại hạ mang theo một con tiểu yêu thú, tựa hồ Thanh giao và nó có liên hệ huyết mạch nên nể tình mà không ăn thịt." Diệp Phong không để lộ bí mật về Yêu điện, đẩy hết mọi việc cho Tiểu Hôi: "Thanh giao đưa tại hạ và Tiểu Hôi rời Bích Thủy cung, không hiểu sau rốt mang Tiểu Hôi đi đâu. Nó tha cho tại hạ, tại hạ mãi đến hôm nay mới về tới nơi."

Thu Tố Nhã biết lai lịch của Thanh giao nên hơi biết mục đích nó bắt Tiểu Hôi đi, bà ta không hoài nghi gì mà gật đầu. Diệp Phong không chết, chỉ cần Thẩm Lan bình an ra khỏi Vạn niên hàn diếu thì không cần đến liều mạng với Duệ Kim tông nữa…

"Thu phong chủ, không hiểu Kim Thiên Dực ở đâu?" Diệp Phong chuyển lời, lạnh lùng hỏi.

"Duệ Kim tông bị ta đuổi khỏi Bích Thủy cung. Chắc chúng lập tức trở về Liêu châu. Ngươi… định làm gì?" Thu Tố Nhã lạnh buốt trong lòng, thấy sắc mặt gã không lành thì vội hỏi.

"Kẻ đả thương Thẩm Lan… tại hạ đời nào để cho chúng thoát." Khóe môi gã nhếch lên nụ cười lạnh tàn nhẫn: "Chúng, đều phải chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play