Diệp Phong ở trong xe thầm tính: Gã không quan tâm chiêu thân thịnh hội, chỉ là trong lòng nhớ nhung muốn gặp Thẩm Lan sớm hơn. Đợi một tháng nữa thì gã cũng không chịu được.
Nhân mã chặn đường thực lực không tệ, dù gã thể hiện thực lực liên thủ với ba tông lão vượt qua ải này, nhưng thủ linh phỉ bang có nói ban nãy rằng đằng sau còn phỉ bang khác mạnh hơn chặn đường. Lúc đó bị tiền hậu giáp công thì hỏng bét.
Trong xe con bốn võ sư thực lực hơi kém. Họ mới là nhân vật quan trọng, một khi xung đột thì tam vị tông lão khẳng định phải dốc sức bảo vệ họ, không thể thoải mái chiến đấu, phe gã sẽ giảm chiếm lực đi nhiều. Cách liều xông qua này không ổn…
Gã nên nén nhịn, xem ba tông lão tính toán thế nào. Nếu họ quyết định thoái lui thì gã có thể dốc sức, với bản lĩnh của gã thì muốn thoát thân không khó. Nhưng nếu họ kiên trì muốn xuyên qua Vụ Ẩn sơn, thì gã sẽ trợ lực.
Họ cho gã biết không ít tin tức hữu dụng, coi như giúp đỡ không nhỏ. Gã không phải hạng cạn tàu ráo máng, không đời nào bỏ lại họ mà thoát đi, nếu có cơ hội giúp đỡ thì sẽ không khước từ.
"Bọn tặc phỉ này vô lý quá." Bách Lý Băng Nhi trừng mắt lên, không nén được nữa. Dọc đường cô bị Diệp Phong coi thường nên oán khí xung thiên, giờ gặp phỉ bang thì không nén lại được, bùng phát lập tức.
Rèm xe được vén lên, cô giận dữ lao ra trách: "Con đường này không do các ngươi mở, vì sao không cho bọn ta đi qua. Một toán tặc phỉ, có gì đáng huênh hoang."
"Ồ, còn cả một tiểu mỹ nhân xinh đẹp." Mặc lão đại mắt sáng lên, hứng phấn hẳn.
"Vậy thì các ngươi ở lại đây thôi." Thứu lão đại liếm môi tham lam, hung quang lóe lên phất tay: "Xông hết lên cho ta, bắt toàn bộ người trong xe." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Một thiếu nữ, đặc biệt là dung mạo kiều mị, thân thể quyến rũ thì có sức hấp dẫn cực lớn với hãn phỉ quanh năm ở trong núi. Chúng đều có cừu nhân ở bên ngoài, bình thường hiếm khi dám rời khỏi, vào thành thị trong Thần châu. Mọi võ giả mang theo nữ nhân qua đây, đăc biệt là nữ nhân xinh đẹp đều có kết cục rất bi thảm.
Bách Lý Băng Nhi nào ngờ mình chỉ lộ mặt lại gây ra họa lớn như vậy. Cô vốn cho rằng bên mình ít nhất cũng có ba võ tông, đối phương chỉ có hai nên không dám dễ dàng động thủ. Nhưng cô đánh giá thấp mị lực của mình, cũng đánh giá thấp sự vô pháp vô thiên của bọn tặc phỉ.
Diệp Phong ở trong xe lắc đầu: Đúng là nữ nhân ngu xuẩn, giảng đạo lý với tặc phỉ có khác nào thừa hơi? Đối phương không nể mặt cả ba võ tông thì một mỹ tử ra mặt, khác nào thêm dầu vào lửa?
Được lệnh, phỉ tặc quanh đó hét lên động trời, Địa yểm thú lao tới ầm ầm, mục tiêu là cỗ ngưu xa bọn Diệp Phong đang ngồi.
"Quay xe lại chạy mau." Bách Lý Hàn biến hẳn sắc mặt, dặn hộ vệ.
Ba tông lão đang mặc cả với phỉ bang thầm hô không hay, định quay người bảo vệ xe, nhưng hai thủ lĩnh tặc phỉ đã chuẩn bị trước, giục Địa yểm thú chặn ba người lại. Tứ giai Địa yểm thú như hòn núi nhỏ chặn giữa đường, hai võ tông tặc phỉ toàn lực thi triển võ kỹ chặn đứng ba tông lão, không cho họ quay về.
"Nam cứ tùy tiện xử trí, nữ thì bắt sống cho ta. Ai lập công lao lớn nhất, sẽ không thiếu lợi ích cho các ngươi." Mặc lão đại hưng phấn gào to, lâu lắm rồi hắn không nếm mùi nữ nhân xinh đẹp như thế, tiểu phúc nóng bừng bừng.
"Ngao!" Chúng tặc phỉ gào lên, hung hăng lao tới.
Trong xe trừ bốn thanh niên, còn ba cao giai võ sư hộ vệ, một người đánh xe, hai người khác giữ trách nhiệm bảo vệ. Nhưng hai bên đường tràn ra mấy chục tặc phỉ, chỉ bằng sức xung kích cỉa địa yểm thù thì không thể kiên trì quá lâu.
"Phong huynh..." Bách Lý Hàn nhợt nhạt sắc mặt, ấp úng.
"Mỗ hiểu, cứ để cho mỗ. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, các vị đừng xuất hiện." Gã lấy như ý bổng trên lưng xuống, thuận tay vỗ nhẹ vào miệng túi trên vai.
"Chi!" Tiểu Hôi từ trong túi nhảy ra, dáng vẻ còn đang ngái ngủ. Sau trận chiến ở Thiết Hùng thành, nó nhiễm bệnh tham ngủ, gã chế tạo một cái túi mềm đeo trên lưng, bình thường vô sự thì để nó ngủ trong đó.
"Có trò vui rồi." Gã cười vuốt đầu nó, nhảy lên nóc xe, như ý bổng cũng dài ra, biến thành trường chùy xanh biếc.
Chát, chát!
Như ý bổng múa tít, lực đạo vô cùng, dễ dàng hất bay hai võ sư khỏi lưng Địa yểm thú, gãy mấy rẻ xương, nằm dưới đât kêu rên thống khổ.
"Phong Diệp lợi hại thật." Bốn người trong xe nhìn rất rõ, đối phương có phòng bị nhưng giơ vũ khí lên đỡ mà vẫn bị gã hất bay, đủ thấy lực đạo ngọn bổng hồn hậu đến mức nào?
"Tặc phỉ cưỡi Địa yểm thú đều có thực lực cao giai võ sư? Không tiếp nổi một chiêu của Phong Diệp, quá lợi hại." Tần Hãn hạ giọng. Diệp Phong lợi hại thì họ càng vui mừng bởi có hy vọng thoát thân.
Bách Lý Băng Nhi ngây người nhìn, lòng cay đắng vô vàn, đủ loại mùi vị chua cay mặn ngọt trào lên. Không ngờ Phong Diệp không chỉ tu vi cao mà chiến lực cũng đáng sợ như thế.
Tu vi chỉ là một tiêu chuẩn để đo đẳng cấp, không thể hiện rằng thực lực của người đó sẽ cao hơn người có tu vi thấp hơn. Thực lực chiến đấu mới là sức mạnh thật sự của một người, có thực lực vượt hơn đẳng cấp tu vi như Diệp Phong rất hiếm có trong hàng ngũ thanh niên ưu tú của đại lục. Tỷ như Bách Lý Hàn, tuy tu vi đạt đến võ sư ngũ giai nhưng tìm một tứ giai võ sư trong nhóm tặc phỉ mà tu luyện võ kỹ có phẩm cấp không kém thì vị tất y thắng được.
Nói đơn giản là: người có nguyên lực thâm hậu vị tất lợi hại!
Bị gã phản kích, chúng tặc phỉ không thoái lui mà bị kích phát hung tính. Năm con Địa yểm thú đồng thời lao tới, trên lưng đều có một tặc phỉ vung binh khí, sát khí đằng đằng định hạ sát gã.
"Gừ." Tiểu Hôi nhảy xuống đất, thân hình kêu tanh tách rồi lớn phổng, nó gầm lên xung thiên khiến Địa yểm thú run rẩy phục xuống mặt đất. Uy lực của thượng vị yêu thú khiến yêu thú cấp dưới không thể kháng cự được.
Địa yểm thú đột nhiên sụp xuống khiến tặc phỉ trên lưng không kịp trở tay, cộng thêm tiếng rống của Tiểu Hôi khiến chúng choáng váng, nhất thời không kịp định thần, nhi nhao bị ném văng đi. Trong đó có mấy tên bị ném vào thân xe.
Thân thể Tiểu Hôi lớn vụt lên, thấy tặc phỉ xông tới thì không khách khí, xoay tít hai tay khiến chúng thất khiếu lưu huyết, thân não vỡ tan mất mạng.
Nhất thời, tất cả chấn kinh. Những tặc phỉ tuy không sợ chết nhưng không ngốc đến mức chịu uổng mạng. Thiếu niên trên nóc xe không dễ đối phó, cự viên cũng là tứ giai yêu thú, với thực lực võ sư của họ, xông lên bao nhiêu cũng chỉ tổ uổng mạng, không ai may mắn được hết.
Bọn Bách Lý Hàn há hốc miệng, hồi lâu không nói thành lời. Họ vốn cho rằng Diệp Phong biến thái lắm rồi, không ngờ yêu thú bình thường mà gã mang theo lại càng biến thái.
Hai con tứ giai Địa yểm thú do thủ lĩnh tặc phỉ cưỡi cũng bị ảnh hưởng. Bất quá đẳng cấp của chúng ngang với Tiểu Hôi, chỉ bị huyết thông áp bức khiến cho không thoải mái. Ba tông lão nhân cơ hội đối phương bị ảnh hưởng thì lão đi, đuổi theo bọn Bách Lý Hàn.
"Mẹ nó chứ, thấy con bé sắp lọt vào tay lại chạy mất." Mặc lão đại thô lỗ phun ra một câu, tỏ vẻ bất cam.
Hiện tại trong xe còn có ba võ tông và một con tứ giai cự viên, dù họ cố truy kích cũng không thu được lợi lộc gì.
"Thôi vậy, chỉ cần chúng ta hoàn thành viên mãn việc người đó giao thì sau này còn sợ thiếu nữ nhân sao?" Thứu lão đại tỏ vẻ âm trầm, ngưng trọng nói: "Chúng chịu lui là tốt nhất, bằng không thì phiền đấy."
Hiển nhiên Diệp Phong và Tiểu Hôi xuất hiện khiến hắn lo lắng, nếu họ quay lại, với thực lực của hai bang vị tất ngăn được.
"Sợ cái gì, chúng ta chỉ cần ngăn thanh niên từ hai mươi lăm tuổi trở xuống. Chúng dám tới nữa thì hai chúng ta liên thủ giết sạch mấy thanh niên là xong. Còn ba võ tông và cự viên thì mặc kệ."
"Có lý." Thứu lão đại nhe mắt gật đầu khen ngợi.
"Qua tháng này, lão tử không cần ở lại trong núi non nữa. Sau cùng cũng thoát ra được, đúng là…"
"Bất quá, đừng cao hứng quá sớm, ta cảm giác bọn người vừa nãy không chịu dừng tay đâu. Chúng biết không qua được, có lẽ sẽ nghĩ cách khác, để phòng vạn nhất, chúng ta mời Mã lão đại thôi. Tuy y kênh kiệu nhưng việc này quan hệ đến vận mệnh sau này của ba bang phái, chắc y không dám coi nhẹ. Nếu không cẩn thận để một tên thoát được thì chúng ta mất hết." Đề cập đến Mã lão đại, Thứu lão đại tỏ ra không vui.
"Đúng, đúng, không nên để y quá thoải mái. Mấy hôm nay hai bang chúng ta vất vả còn Mã bang của y chỉ biết đi sau. Đúng là bực mình." Mặc lão đại càu nhàu, dặn thủ hạ tiếp tục cảnh giới.
Thấy cỗ xe trâu xa dần, hai đầu lĩnh phỉ bang cưỡi Địa yểm thú lướt vào núi sâu.