Trên đại lộ rộng rãi bằng phẳng, một cỗ xe lớn lao vút đi, phía trước xe là ba con dã thú - - Hắc phong ngưu to lớn.
Hắc phong ngưu tuy không phải yêu thú nhưng rất khỏe, có thể cõng ngàn cân đi suốt ngàn dặm, kéo một cỗ xe tất không thành vấn đề. Tốc độ cỗ xe tuy không bằng một võ sư toàn lực lao đi nhưng sức bền hơn hẳn. Dù võ tông cường giả mà toàn lực lao đi cũng chỉ duy trì được hai canh giờ là phải nghỉ ngơi hồi phục nguyên lực. Đi Đông thắng Thần châu phải vượt mấy ngàn dặm, tất nhiên không thể chỉ dựa vào cước lực.
Hắc phong ngưu xa là công cụ đi đường tiết kiệm tinh lực và thời gian hơn hết. Bề ngoài cỗ xe không có gì đặc biệt do người ngồi trên xe không muốn gây chú ý. Trong xe có tám người, chính thị bốn thanh niên và tùy tùng và không nghe ngóng tin tức ở tửu lâu.
"Thiếu gia! Đằng sau có một tiểu tử trông giống dung binh bám theo đã hai ngày. Hôm qua lão phu quan sát thấy y chọn khách điếm nghỉ chân cũng cùng với chúng ta. Lão phu hoài nghi y có mưu đồ gì đó." Võ tông cường giả ngồi sau lưng thanh niên họ Tần đột nhiên lên tiếng.
"Tần tông lão nói đến thanh niên ở đằng sau?" Vén rèm xe phía sau lên, chúng nhân thoáng thấy một thân ảnh cách chừng hai, ba trăm thước. Tốc độ của thân ảnh không nhanh không chậm, giữ ngang bằng với cỗ xe.
"Chính là người này."
"Y không có vật cưỡi, chỉ dựa vào cước lực sao lại bám theo chúng ta được những hai ngay?" Thanh niên họ Bách Lý hơi kinh ngạc, họ đi ngưu xa, tốc độ cố nhiên không nhanh nhưng mỗi ngày cũng được hơn ba trăm dặm. Chỉ dựa vào cước lực của võ giả, e khó theo kịp.
"Y trông còn trẻ, tu vi chắc không bao nhiêu sao lại có sức bền đến thế?" Bách Lý tông lão hơi hoài nghi, tự nhủ mình cũng có thể chạy theo xe trâu nhưng liên tục hai ngày thì cũng kiệt sức, không thể ung dung như thanh niên.
"Ban đầu lão phu không để ý, cho là y vô tình chung đường, nhưng liên tục hai ngày bám theo, nghỉ cũng cả khách điếm thì buộc người ta sinh nghi." Tần tông lão trầm giọng.
"Nhưng y có một mình, làm gì được chúng ta?" Thanh niên họ Tằng ơ hờ hỏi: "Con đường này rộng rãi bằng phẳng, không thể mai phục nhân mã. Hơn nữa chúng ta có tới ba võ tông, tại Bộ châu, cảm đồng dám chạm tới ba nhà chúng ta có mấy ai, nhưng chúng ta tự nhận không đắc tội với thế lực như vậy, họ không thể vô duyên vô cớ đối phó chúng ta."
"Tại hạ đoán rằng có khi người này có mục đích nào đó." Thanh niên họ Tần liếc Bách Lý Băng Nhi, mỉm cười trêu: "Chắc hôm đó Băng Nhi tiểu thư được y nhìn thấy tại tửu lâu, chỉ một ánh mắt liếc là đã si tình. Dọc đường này, y bám theo với ý đồ… kỳ thật không phải chúng ta, mà nhắm vào Băng Nhi tiểu mỹ nhân!"
"Tần hãn! Còn nói lung tung nữa ta cắt lưỡi ngươi." Bách Lý Băng Nhi hổ thẹn, mặt ửng lên, ra vẻ quyết không tha, nhưng nét đắc ý bộc lộ ra ở chân mày cho thấy lòng hư vinh của tiểu nữ nhi.
Không phải cô có hảo cảm gì với Diệp Phong mà vì dáng vẻ Diệp Phong có thể coi là tuấn tú, hơn nữa hai ngày liên tục bám theo cỗ xe, dù vì nguyên nhân gì cũng đủ chứng minh thực lực của gã không thấp. Một thanh niên khác giới vừa gặp đã gửi lòng cho mình như thế, đương nhiên cô phải vui mừng.
Chúng nhân cùng tỉnh ngộ bật cười. Đích xác! Trừ phi gã có ý xấu thì chỉ lý do đó là chấp nhận được. Tuy hơi khó tin nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp tình hợp lý.
Bách Lý Băng Nhi đẹp như đóa hoa đào, thân thể thiếu nữ mười chín tuổi đã biểu lộ hết vẻ đẹp, không chỉ lung linh mà tương đối bốc lửa. Cộng thêm với trang phục tô điểm, nếu nam tử mới hé nụ tình mà chung tình với cô thì cũng không bất ngờ.
"Mỗ thấy Băng Nhi không cần đến Bích Thủy cung dự náo nhiệt làm gì, người cả thực lực, tướng mạo đều thượng đẳng, sao tiểu thư không cân nhắc thử xem?" Thanh niên họ Tằng trêu.
"Hừ, nam nhân mà bản tiểu thư vừa mắt, ít nhất cũng không kém hơn các người." Hiển nhiên hàm ý khinh thường Diệp Phong, nhìn bề ngoài gã chỉ là một dung binh có thiên tư, căn bản không đáng cho cô coi trọng.
"Ha ha! Nếu người xuất sắc hơn bọn mỗ thì không dễ tìm ra đâu." Tần hãn vỗ tay cười to. Họ đều có gia thế, thiên phú tu luyện và tướng mạo xuất sắc, thuộc hàng nhân trung chi long, tại Nam chiêm Bộ châu đích xác hiếm có người cùng lứa so được.
"Xem ra mục tiêu của Băng Nhi tiểu thư quả thật là các thanh niên tuấn tài trong mười lăm đại thế lực. Lần này đi Thần châu chắc muốn tranh cao thấp với đệ tử Bích Thủy cung."
"Phải xem có ai hợp với khẩu vị bản tiểu thư không." Bách Lý Băng Nhi giương cái cằm trắng ngần lên, như con thiên nga cao ngạo.
Chúng nhân nghe thế đều cho là chuyện đương nhiên cứ không cười cô không biết trời cao đất dày. Cả ba người đều tâm cao khí ngạo, tuổi trẻ khinh cuồng, được gia cảnh vun vào nên mắt ở trên trán. Mục tiêu của họ là nữ đệ tử Bích Thủy cung trong thất tông, thì Bách Lý Băng Nhi có thân phận ngang bằng với họ cũng đủ tư cách chọn một người chồng ưu tú.
"Thiếu gia, chúng ta cần gì đoán lung tung, chi bằng mời y lên hỏi là biết ngay." Bách Lý gia tông lão đề nghị, bị một dung binh không rõ mục đích bám theo suy cho cùng không ổn.
"Cũng được, dừng xe." Trong ba người, có vẻ thanh niên họ Bách Lý đứng đầu, lớn tiếng dặn.
Bất quá chúng nhân đều đồng ý với suy đoán của Tần Hãn, cả Bách Lý Băng Nhi cũng vậy. Cô hơi nhếch môi, thoáng tỏ vẻ coi thường. Được ái mộ tuy đáng để vui nhưng nếu đối phương nhân cơ hội đó bám riết thì cô không thích.
Diệp Phong thấy cỗ xe đột ngột dừng lại thì hơi ngẩn ra rồi đoán được đối phương đã nhận ra gã đi theo, muốn hỏi han mọi chuyện. Gã không ngờ con đường này quá bằng phẳng, không có chỗ ẩn thân, cũng may gã không có ý đồ gì xấu nên không sợ bị phát giác, cứ thẳng thắn đi theo sau.
"Vị huynh đài này, đi cùng nhau lâu như vậy, có thể lên đây chăng?" Thanh niên họ Bách Lý thò đầu ra lớn tiếng chào.
Diệp Phong cười ngượng ngùng, đành bước lên, gã không có mục đích gì xấu, thái độ của đối phương cũng khá khách khí, chi bằng nói rõ ra nhờ họ dẫn đường, chắc không phải việc khó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối phương vén rèm xe, gã hẽ nhún chân nhảy lên đứng vững ở đầu xe.
"Chư vị, hữu lễ!" Gã ôm quyền bước lên rất hữu hảo, mục quang thuận theo bên phải nhìn vào, không hề dừng lại mảy may ở Bách Lý Băng Nhi mà trên mặt thanh niên họ Bách Lý. Gã mục quang như điện, nhận ra y là thủ lĩnh đám người này, ban nãy chính y chào hỏi gã.
Vốn Bách Lý Băng Nhi hơi khẩn trương, sợ gã vô lễ, nhưng khi phát hiện đối phương lướt qua mình như không nhìn thấy, rồi không nhìn thêm lần nào thì cô cảm thất mất hết danh dự, mặt hơi đỏ lên.
Gã nhất định đang ra vẻ. Cô bất phẫn nhưng không tiện phát tác.
"Các hạ liên tục đi theo hai ngày rồi, có thể cho biết nguyên nhan chăng?" Thanh niên họ Bách Lý lấy làm lạ, y nhận ra đối phương không hứng thú với muội muội, vậy thì đáng để hỏi nguyên nhân bám theo.
"Thật không dám giấu, tại hạ vô tình đi qua tửu lâu chư vị nghỉ chân, nghe nói các vị định đến Thần châu Bích Thủy cung." Gã không có gì giấu giếm, nói thẳng ra: "Tại hạ có một bằng hữu tu luyện ở Bích Thủy cung, ước định đến gặp mặt, nhưng vì tại hạ không biết được, lại vội phó ước nên đành phải đi theo chư vị. Nếu có chỗ nào không phải, xin chư vị bỏ quá."
"Các hạ định đến Bích Thủy cung?" Mắt tần hãn sáng lên.
"Chính thị! Ngoài ra không còn ý gì khác, xin các vị yên tâm." Gã biết việc mình bám theo không hay ho gì nên xin lỗi một lần nữa.
"Rõ ràng ngươi nói dối." Bách Lý Băng Nhi nghe gã bảo muốn đến Bích Thủy cung thì không cam lòng, oán khí dấy lên, nói to: "Ta hỏi ngươi, ngươi bảo có bằng hữu ở đó, ngươi có biết danh tính không?"
"Tất nhiên biết." Gã ngẩn ra, không hiểu mình nói sai câu nào mà khiến thiếu nữ này bất mãn.
"Ngươi nói ra xem nào."
"Việc đó… là chuyện riêng của tại hạ, không cần cho các hạ biết thì phải?" Gã nhíu mày phản cảm, nhưng nghĩ lại thì mình theo đuôi trước, đối phương hỏi kỹ cũng hợp tình lý, nên gã không nổi giận.
Thấy gã thoái thác, Bách Lý Băng Nhi càng nhận định gã có ý đồ khác, cười lạnh bảo: "Mọi nữ đệ tử Bích Thủy cung thu tại Nam chiêm Bộ châu gần mười năm nay, ta đều biết. Ngươi không nói được thì chứng tỏ đang nói dối."
"Mỗ nghĩ là vị tiểu thư này nhầm rồi, tại hạ và bằng hữu đó là người Vân Châu." Gã mỉm cười.
"Tây nam Vân Châu?" Chúng nhân hỏi kinh ngạc, quan sát kỹ thì công nhận ngay. Trang phục của Diệp Phong đích xác không giống võ giả Bộ châu, chả trách họ thấy là lạ.
Bách Lý Băng Nhi bĩu môi trào phúng: "Chả trách cứ lén lén lút lút, té ra là người ở chố kiết xác Vân Châu."
"Băng nhi! Không được vô lễ!" Thanh niên họ Bách Lý khẽ quát.
Ấn tượng của gã về thiếu nữ vô lễ nào giảm thêm ba phần, liền làm mặt lạnh nói: "Chư vị không thích tại hạ đi theo thì tại hạ không xuất hiện trước mắt các vị là được."
Nói đoạn thì đợi xuống xe.