Một loạt thay đổi diễn ra trong nháy mắt, chỉ mấy giây từ lúc Tiểu Hôi biến thân. Nó ném sạch nhưng tảng đá khá lớn, đấm ngực đầy đắc ý nhìn Diệp Phong, ra vẻ kể công.

"Tốt lắm." Gã cười vang, lòng như mở cờ. Vốn thực lực của Tiểu Hôi không bằng Tô Chiến Thiên, nhưng dựa vào thân pháp thì không đến nỗi chịu thiệt. Gã sử dụng Tiểu Hôi cầm chân Tô Chiến Thiên còn mình tìm cơ hội thoát khỏi tay hai võ tông thực lực kém hơn. Chỉ cần gã thoát thân, với tốc độ của Tiểu Hôi mà muốn thoát thân tất rất dễ.

Không ngờ vì không phòng bị mà hắn bị Tiểu Hôi đánh lén thành công. Đợt công kích dữ dội đó e rằng khiến hắn nếm đủ, dù không trọng thương cũng không dễ chịu gì.

"Yêu thú gì nhỉ mà có thể biến hóa hình thể!" Võ tôn trên không cùng há hốc miệng ngẩn ngơ vì kinh biến vừa rồi.

"Xem ra chỉ có thực lực tứ giai sơ cấp, bí mật của Diệp Phong nhiều thật." Một võ tôn giần giật da mặt, ngạc nhiên nói.

"Xoạt!" Một đạo hồng quang từ trong lỗ hổng bước ra chính là Tô Chiến Thiên.

Đầu tóc hắn rối bù, y phục rách bươm lộ ra làn da màu đồng cổ, nhiều vết máu sưng vù lên lộ ra kết quả gã vừa chịu đòn. Khóe môi hắn rỉ máu, nét mặt sầm lại như muốn ăn thịt người.

"Tô bang chủ, đối thủ này ngươi vừa ý chứ?" Diệp Phong cười chế giễu, có thể đả kích đối thủ, gã không đời nào bỏ qua. Sau hôm nay, gã và Lục Lâm bang chính thức kết tử cừu, những lời hư ngụy khách khí không có ý nghĩa gì.

"Ta phải giết ngươi, phải xé xác ngươi." Tô Chiến Thiên gầm lên điên cuồng, ở địa bàn Lục Lâm bang mà bị một thiếu niên bức đến mức này thì hắn sao không đại phát lôi đình.

"Ngươi qua được ải Tiểu Hôi đã rồi hẵng lớn lối." Diệp Phong ngó lơ hắn, nhìn sang hai võ tông còn lại. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Hiện tại ta muốn đi, có bản lĩnh các ngươi cứ ngăn."

Đại trưởng lão là tứ giai võ tông, tam trưởng lão là nhị giai, cả hai như lâm đại địch chặn ở lối ra, ngưng trọng nhìn gã. Họ đều e dè, không biết gã còn tuyệt chiêu gì chưa sử dụng hay không.

Tô Chiến Thiên biết bắt Diệp Phong là quan trọng nhất, lắc mình đinhh tránh khỏi Tiểu Hôi để công kích gã, nhưng tốc độ của Tiểu Hôi càng trở nên quỷ mị, lại chặn trước mặt hắn, quyền đầu hùng hậu giáng ra buộc hắn phải vận kình đón đỡ. Cả hai cùng bị bắn về, lùi hơn mười thước mới đứng vững được.

Tô Chiến Thiên vừa giận vừa nóng lòng, biết không đánh bại được hầu tử thì không thể giết Diệp Phong, có điều Tiểu Hôi tuy thực lực kém hơn hắn nhưng không nhiều, hà huống nó có thiên phú về thân pháp, dù hắn biết một pho lục phẩm hỏa nguyên thân pháp nhưng không chiếm được mảy may ưu thế. Cả hai sa vào cảnh giao đấu dằng dai.

"Địa long chấn!" Tay gã kêu tanh tách, Cự lực Thần thông thuật quán thể, giáng mạnh xuống đất.

Sóng chấn bài sơn đảo hải cuốn vào hai trưởng lão. Cả hai không dám chần chừ, nhảy lên, cảnh giác chiến đấu sắc bén khiến họ hiểu uy lực của đòn đánh này đủ khiến họ thụ thương.

Diệp Phong nhân cơ hội đó lắc mình, theo sát dư chấn của Địa long chấn xuyên qua khe hở, Tấn tật thuật đã phụ thể, tốc độ khiến hai võ tông còn lơ lửng trên không thất sắc.

"Bạo trảo!"

"Thanh chùy!"

Đại trưởng lão và tam trưởng lão đồng thời xuất thủ, một ngọn hỏa hồng cự trảo bằng nửa thân người và thanh sắc năng lượng chùy ngưng tụ trước mặt mỗi người hình thành thế giáp kích, một tả một hữu bổ vào Diệp Phong.

Hai vị võ tông nắm bắt thời cơ cực chuẩn khiến gã tiến thoái đều khó, e rằng sẽ bị đánh trúng.

Thịch! Gã giậm mạnh xuống, thân thể vút lên, hai luồng công kích phía dưới va nhau, mặt đất rung rinh, kình khí tứ tán.

Đại trưởng lão và tam trưởng lão đáp xuống, không chần chừ điểm chân, lại nhảy lên không, đồng thời giáng xuống sau lưng gã. Quyền phong của họ rút lên ràn rạt khiến tai chúng nhân buốt nhói, cùng biến sắc.

Diệp Phong nghe thấy sau gáy có tiếng gió, kình hãi trầm mình, cập tốc hạ xuống khiến hai đối thủ đánh hụt. Vừa chạm đất, gã không dám dừng lại, thân hình chúi đi, nhân lúc hai người trên không không có chỗ tá lực, lao vút về phía cửa tổng bộ. Tuy còn một nhóm cao giai võ sư ngăn cản nhưng với thực lực của gã, thoát được không khó khăn gì.

Toán võ sư này đang sững sờ, vốn còn cân nhắc xem có nên giúp lưỡng vị trưởng lão bắt Diệp Phong hay không, nhưng thấy thực lực thật sự của gã thì tất cả bỏ ngay ý nghĩ đó. Gã ung dung ứng phó được với hai võ tông thì mấy tiểu nhân vật thực lực võ sư chặn được sao? Dùng tính mạng mình để cầm chân gã thì chỉ loại ngốc mới làm. Có thể giữ được mạng thì đương nhiên không ai xông lên ngăn cản.

Đang lúc gã tưởng mình sắp thoát thân thì từ đáy lòng chợt dấy lên tia cảnh giác. Gã liếc mắt nhìn lên, tức thì biến hẳn sắc mặt. Đại trưởng lão đã lướt tới phía trước mặt, cự hỏa trảo rừng rực đang tụ lại, thoát sau vút xuống, vừa hay trúng lộ tuyến gã bỏ chạy.

Hóa ra tam trưởng lão trên không đẩy ra một luồng đại lực xô đại trưởng lão tới, lão không đợi thân thể đáp xuống đá tống ra một chiêu Bạo trảo.

Ầm!

Sau tiếng nổ, gã bị chôn vùi trong hỏa quang, sóng khí nóng bỏng tản ra cùng với vô số tia lửa. Mặt đất rừng rực biển lửa, khoảnh khắc sau mới tan dần.

Hai võ tông nối nhau đáp xuống, kẹp chặt vùng biển lửa Diệp Phong đứng, cả hai nheo mắt nhủ thầm: Lần này hắn không chết cũng thụ thương không nhẹ, chốc nữa bắt hắn cũng dễ hơn nhiều.

"Đau thật!" Giọng Diệp Phong âm trầm vang lên trong biển lửa, một bóng đen từ từ hiện rõ trong ánh lửa rừng rực.

"Không cho các ngươi nếm mùi lợi hại, các ngươi sẽ tưởng tiểu gia sợ các ngươi mất." Một cây mộc chùy khổng lồ đột ngột thò khỏi hỏa quang, giáng xuống tam trưởng lão.

"Thập lục điệp chấn!" Gã có được thất giai thổ nguyên khí hải, lại nuốt thất phẩm nguyên đơn, đủ thi triển mười sáu tầng điệp chấn nhưng còn thiếu chút nữa mới đạt đến mức hoàn mỹ --- mười tám tầng.

Mục tiêu của gã là tam trưởng lão thực lực yếu nhất. Ngọn bổng này mà trúng mục tiêu, dù đối phương có thực lực võ tông nhị giai cũng không chịu nổi.

Tam trưởng lão nhận ra hung hiểm, nhanh chóng lách ngang hai thước.

"Bùng!" Mặt đất rung lên, vô số đá tảng bắn ra, như đạn pháo hất ngã mấy võ sư đứng gần đó không kịp phòng bị. Tam trưởng lão cũng bị trúng ba tảng đá nặng trăm cân, tay chân múa tít một hồi mới hóa giải được.

"Tiểu tử, ẩn tàng thực lực khá lắm. Uy lực không hề kém hơn nhị giai võ tông." Võ tôn trên không nhíu mày kinh hỉ.

"Đúng là tiểu quái vật... nguyên lực khí tức của y chỉ là thất giai điên phong nhưng vừa rồi đột phá đến võ tông, chắc sử dụng bí pháp gì đó."

"Chắc vậy, xem ra y không chỉ có thiên phú tu luyện cao siêu mà thiên phú chiến đấu cũng phi thường xuất chúng. Có khi lần này y sẽ lấy được một troig ba vị trí cho Thương gia tại bảng xếp hạng của thánh địa." Một võ tôn khác gật đầu.

Tam trưởng lão vừa thoát kiếp nạn, chưa hết bàng hoàng, Diệp Phong quả thật đáng sợ, chỉ hơi sơ ý là mất mạng với gã ngay.

Tô Chiến Thiên và Tiểu Hôi vẫn đang giằng co, tốc độ của Tiểu Hôi chiếm thượng phong nhưng đối phương nguyên lực hùng hậu, hỏa nguyên lại khắc chế mộc nguyên nên dù mấy lần nó đánh trúng Tô Chiến Thiên nhưng không giành được ưu thế thực chất. Tô Chiến Thiên như con trốt, bị thân pháp của Tiểu Hôi khiến cho quay tít, khó lòng chạm được vào đối phương, mỗi lần hắn chuẩn bị thi triển công kích thì đã mất bóng đối phương.

"Tam trưởng lão, xuất toàn lực thôi. Để tiểu tử này thoát được thì hậu hoạn vô cùng." Đại trưởng lão nghiêm túc lại, khí thế chợt tăng vọt, cơ hồ đạt đến đỉnh cao.Cây đại đao cao bằng cả thân người chợt ánh lến màu đỏ lửa, thoáng nhìn cũng thấy bất phàm.

Tam trưởng lão cực kỳ ngưng trọng, thể nội khí hải điên cuồng dấy lên, thanh sắc nguyên lực bừng nở như cánh hoa. Lão đưa tay, hai ngọn thiết côn đẹp đẽ lóe hàn quang xuất hiện trong tay.

Hai người ăn rơ, đồng thời lao tới, một trước một sau chuẩn bị giáp kích.

"Đùa thật thì ta chơi đến cùng." Cự bổng của Diệp Phong dấy lên thổ nguyên, đập xuống loạn xạ, lợi dụng ưu thế độ dài của Huyền thiên như ý bổng bảo vệ thân thể khiến hai đối thủ không thể áp sát.

Như ý bổng dài tối đa hơn bốn thước, đầu bổng thô tháp như eo gấu, trọng lượng đạt đến hơn bốn trăm cân, tùy tiện quét một cú thì sức mạnh cũng vô tận, dù đối phương đỡ được cũng bị đánh lùi mấy bước, nếu không chuẩn bị sẵn sàng, e rằng còn bị thương. Nhưng vào tay Diệp Phong lại nhẹ nhàng như một cây mộc côn.

Quanh mình gã toàn là bóng gây xanh biếc, mưa gió không lọt khiến hai võ tông không cách nào áp sát. Tay họ cũng có vũ khí nhưng cây trường đao cũng chỉ dài không đầy hai thước, đoản côn chỉ gần một thước, không tài nào làm gì được gã.

Vừa múa như ý bổng cuồng loạn, gã vừa từ từ nhích về phía cửa tổng bộ, toán võ sư đứng đó đều biến sắc. Cây bổng mà giáng trúng thì không chết cũng bị thương, xui xẻo thậm chí còn nát xác. Nhưng vì lệnh của Tô Chiến Thiên, không ai dám bỏ chạy, chỉ biết run rẩy đứng nguyên, mong ngóng Diệp Phong cạn khí lực, không xông ra được, hoặc bản thân ngất đi càng hay.

Họ đâu biết gã múa cây bổng mà không hề tốn khí lực, thể phách của gã lại bất phàm, múa liền mười mấy canh giờ cũng không kiệt sức, chỉ e nguyên lực trong khí hải không chịu đường thời gian dài như thế mà khô kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play