Chát, mặt đất bị Liệt Vô Song khoét một lỗ sâu hoắm, đủ thấy uy lực của Toàn phong toản.

Liệt Vô Song kinh hãi toát mồ hôi lạnh, đó là võ kỹ gì mà dễ dàng xuyên qua hộ thể nguyên lực của y. Nếu ngọn chỉ của Diệp Phong mà nhắm vào tiểu phúc hoặc ngực thì không dễ tránh như vậy. Ngạnh tiếp? Chuẩn bị trước còn có thể đón đỡ, nhưng ban nãy nguyên lực của y đều tập trung trên tay, không còn dư lực để thi triển phòng ngự hữu hiệu. Y buộc phải thừa nhận, nếu ban nãy mà đấu sinh tử, chắc mình đã trọng thương.

"Các hạ nên nhận thua." Diệp Phong cười hì hì.

Không cần nói rõ, đối phương đường đường nhị giai võ tông, chắc chắn nhận ra vừa rỗi gã đã nương tay. Đến mức này, một cao thủ tiền bối phải nhận thua cho đúng phong độ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Vì sao ta phải nhận thua?" Liệt Vô Song thần sắc phức tạp, không có ý dừng tay.

"Ngươi…" Gã hơi nổi giận, Liệt Vô Song đang giở trò, một võ tông lại dùng thủ đoạn với tiểu bối, quả thật không còn thiên lý nữa.

"Bọn ta chỉ giao lưu, lúc xuất thủ còn nương tay là chuyện bình thường. Ban nãy ngươi chưa hết sức nhưng chả lẽ lão phu đã tận toàn lực? Cứ thế này mà bao lão phu nhận thua thì quá coi thường nhau." Mắt Liệt Vô Song thoáng hổ thẹn.

Lý Ngọc và Lăng Vân ở gần đó đều sững sờ, tuy biết Mộc Phong rất mạnh, có lẽ trong đẳng cấp võ sư gã không có địch thủ nhưng không ngờ gã biến thái đến mức đó. Đấu chính diện với nhị giai võ tông mà gã vẫn uy hiếp được đối phương, những lời Liệt Vô Song đã chứng thực điểm này.

Công kích tầm xa ngưng tụ nguyên lực thành kình khí, với góc độ võ sư thì uy lực không bằng đánh xáp lá cà. Vì khi đó không chỉ lợi dụng bộ vị thân thể khống chế nguyên lực, còn được khí hải liên tục bổ sung, mức độ biến hóa và năng lượng hay khả năng khống chế thì võ kỹ cận thân đều hơn hẳn công kích tầm xa.

Nhưng thủ đoạn của Diệp Phong lật ngược toàn bộ nhận thức của y, tiễn khí sắc bén như vậy có thể phá được hộ thể nguyên lực của võ tông. Võ kỹ cận chiến của Diệp Phong lại không uy hiếp đến Liệt Vô Song bao nhiêu, Linh tê nhất chỉ... thật ra là võ kỹ phẩm cấp bao nhiêu? Bát phẩm? Cửu phẩm? E rằng uy lực cũng chỉ thế mà thôi.

Liệt Vô Song tự thân cảm nhận nên càng hiểu rõ. Đạo tiễn khí đó không quá xuất sắc về trình độ kim nguyên lực nhưng độ ngưng tụ và phát huy đặc tính của nguyên lực thì cơ hồ đạt đến cực trí! Sắc bén có thể phá tan tất cả. Nếu không nhờ độ nguyên lực của y cao hơn nhiều thì không thể chính diện đỡ được chiêu đó.

"Ngươi tốt xấu gì cũng là võ tông cao thủ, sao lại vô sỉ như thế." Diệp Phong giận run người, một chiêu ban nãy tích tụ cực lâu, chỉ nhờ đối thủ không phòng bị nên đột nhiên ám toán mới chiếm được ưu thế. Hiện tại Liệt Vô Song biết gã có công kích sắc bén như thế, tất nhiên sẽ phòng bị kỹ càng.

Lực sát thương của Linh tê nhất chỉ tuy mạnh nhưng thực lực giữa gã và Liệt Vô Song quá cách biệt, thời gian tích lực của tiễn khí là hơn một giây, một khi Liệt Vô Song thật sự động thủ, cơ hội đánh lén của gã gần như bằng không.

Không đúng, không đúng. Gã dần lãnh tĩnh lại, Liệt Vô Song thà rũ bỏ tôn nghiêm của võ tông cũng không chịu thua, thật ra là vì sao?

Y và Lục Lâm bang có mối thù không đội trời chung, điểm này có thể xác định. Theo lý, y phải thập phần thống hận Lục Lâm bang, Tụ Nghĩa đường có mục tiêu tương đồng vói y, không có lý do gì mà y cự tuyệt. Nếu chỉ vì y cho rằng thực lực Tụ Nghĩa đường không đủ thì biểu hiện của gã vừa rồi đủ chứng minh Tụ Nghĩa đường... không yếu như y nghĩ.

Hà huống nhân thủ Lý Ngọc đưa theo đều mới trên dưới hai mươi, lại đạt đến tam giai hoặc tứ giai võ sư, nhân tố này không thể bỏ qua, cùng là võ sư nhưng hai mươi và bốn mươi tuổi thì khác biệt rất xa. Ít nhất cũng chứng minh được rằng Tụ Nghĩa đường là thế lực rất có tiềm lực. Thế lực như Lục Lâm bang không thể dễ dàng giải quyết một lần mà từ từ hao mòn theo quá trình dài hơi. Liệt Vô Song là hạch tâm đệ tử của Hỏa Dương môn, tất nhiên hiểu đạo lý này.

Y muốn báo thù thì lựa chọn duy nhất là hợp tác với Tụ Nghĩa đường, cả Vân Châu chỉ có họ đồng thời có đủ cả quyết tâm và thực lực đấu với Lục Lâm bang.

Thật ra vì sao y cương quyết không chịu hợp tác với Tụ Nghĩa đường như vậy? Y sợ Tô Chiến Thiên ư? Cũng không hẳn. Một người vì đệ đệ mà dám đơn độc xông vào long đàm hổ huyệt sao lại sợ cừu nhân? Cả chết mà y không sợ thì còn gì khiến y e dè nữa?

Đúng. Y dốc mạng cứu đệ đệ chứng tỏ vai trò của Liệt Vô Cực trong lòng y. Diệp Phong khẽ liếc về phía xe ngựa, lập tức hiểu ra.

Nếu muốn thuyết phục đối phương, cần phải hạ thủ từ đệ đệ của y.

Khóe mắt gã lại cười cười, từ từ ngẩng lên nói: "Các hạ thật sự không nhận thua?"

"Ngươi có bản lĩnh cứ thắng ta đã. Muốn ta nhận thua, không đời nào." Liệt Vô Song lắc đầu.

"Vậy mỗ không khách khí nữa." Diệp Phong thu như ý bổng lại, lắc mình sang bên trái Liệt Vô Song co tay búng ra Linh tê nhất chỉ.

"Chát." Liệt Vô Song đã chuẩn bị, không ngạnh tiếp mà lách người tránh. Nhưng xe ngựa sau lưng y bị tiễn khí đâm thủng một lỗ nhỏ. Diệp Phong mỉm cười, lại lắc người dồn Liệt Vô Song bị kẹp giữa gã và cỗ xe, búng tiếp một chỉ.

"Ngươi cố ý." Liệt Vô Song giận đến xanh lét mặt mày, một màn kim nguyên chặn Linh tê nhất chỉ lại. Tiễn khí xẹt qua, tuy giảm mất bảy tám phần uy lực nhưng vẫn xuyên thủng càng xe.

"Tiểu tử ti bỉ vô sỉ." Tốc độ của Liệt Vô Song tăng lên, phi thân lao tới.

Diệp Phong đã vận tấn tật thuật và một môn lục phẩm kim nguyên thân pháp võ kỹ có được từ Thương gia, lướt đi như quỷ mị trong phạm vi hẹp, biến gã và cỗ xe cùng Liệt Vô Song thành một đường thẳng, đồng thời hai tay dồn nguyên lực, Linh tê nhất chỉ liên tiếp búng ra.

Trước kia gã luyện cho mười ngón tay đều cực kỳ cứng rắn, hai tay búng ta liên tục thì uy lực càng kinh nhân.

Chát, chát… Khung xe bằng gỗ thủng lỗ chỗ, nóc xe liêu xiêu, cơ hồ sắp rớt xuống. Tuy không đến mức hất văng Liệt Vô Cực nhưng chắc y không dễ chịu gì.

Liệt Vô Song giận dữ gầm vang, mấy lần định áp sát rồi bắt Diệp Phong nhưng tốc độ của gã không kém gì y, lại liên tục sử dụng khí tiễn công kích, áp chế chặt chẽ y vào giữa. Bị một võ sư bức đến mức này, Liệt Vô Song quyết không thể ngờ tới.

"Liệt Vô Song, ngươi có nhận thua không?" Diệp Phong cao giọng.

"Tiểu tử khốn kiếp, lão phu không tha cho ngươi." Hỏa khí trong lòng Liệt Vô Song từ từ dâng lên, vỗ mạnh tay, kim nhận nộ trảm xẹt ra, xẻ nền đá thành một cái rãnh sâu hoắm.

Đòn này lăng lệ hung hãn, khoảnh khắc sau đã bao trùm Diệp Phong. Một tiếng thét vang dội cất lên từ vị trí gã đứng.

Bọn Lý Ngọc đều khẩn trương, công kích đáng sợ như vậy, Diệp Phong có trọng thương không? Công kích của gã sánh ngang với võ tông không có nghĩa là phòng ngự cũng đạt mức ngang bằng. Thông thường, cao thủ có thể vượt cấp khiêu chiến điển hình cho công mạnh thủ yếu. Đương nhiên, phòng ngự của người đó chỉ yếu so với công kích của mình.

Khói bụi tan đi, Diệp Phong cầm Huyền thiên như ý bổng đã phóng đại, y phục ở thân trên tan tành, cơ nhục đầy những vết máu nhỏ xíu. Gã chống chọi được.

Cả Liệt Vô Song cũng động dung. Thiếu niên này cso thực lực như yêu nghiệt. Dù là công kích, phòng ngự hay tốc độ gần như đều đạt đến võ tông, ở đâu ra nhân vật thiên tài thế này? Bối cảnh của thiếu niên này, thế lực cỡ Lục Lâm bang dám đắc tội?

"Ca ca!" Liệt Vô Cực đột nhiên lên tiếng: "Lão ca đồng ý đi… Đệ đã thế này rồi, sống hay chết có khác gì nhau."

"Không được." Liệt Vô Song cố chấp lắc đầu: "Ta không thể để đệ gặp nguy hiểm gì."

"Nhưng ca ca nên biết, những người trẻ tuổi này đích xác có khả năng đấu với Lục Lâm bang." Liệt Vô Cực cười buồn: "Chúng ta trốn chui trốn lủi 26 năm, khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù cho sư môn, nhưng vì đệ không còn chân tay mà mất đi cơ hội đó, lẽ nào ca ca không đau lòng?"

"..." Liệt Vô Song trầm mặc.

"Đúng là ngoan cố." Diệp Phong lạnh lùng: "Ngươi tưởng cứ trốn tránh thì yên ổn cả đời? Vạn nhất có ngày Lục Lâm bang cũng phát hiện hành tung các vị như bọn mỗ thì ngươi tưởng mình có đủ sức mạnh bảo vệ huynh đệ an toàn? Sống lay lắt như thế, cho bằng dốc sức một phen, nếu ngươi gia nhập, không phải hy vọng thành công của chúng ta càng lớn sao?"

"Vô Cực bị phế hết cả tay chân, nếu ta có mệnh hệ gì, ai sẽ lo cho nó?? Ở đại lục, trừ thân nhân ra ai chịu nhận một phế nhân? Để lại tiền tài? Chỉ tổ rước họa vào mình. Đủ thấy nếu không có Liệt Vô Song, Liệt Vô Cực đã chết lâu rồi.

"Nếu mỗ hồi phục được tay chân cho lệnh đệ thì các hạ có đồng ý giá nhập hay không?"

"Chuyện… chuyện đó thật sao?" Liệt Vô Cực thoạt tiên kích động rồi ủ rũ: "Nếu khi xưa còn có thể chứ giờ kinh mạch tắc nghẽn hơn hai mươi năm, làm sao hồi phục được."

"Ngươi chữa lành được cho Vô Cực, cái mạng ta sẽ bán cho ngươi." Liệt Vô Song không tin lắm nhưng do là hi vọng duy nhất, thực lực của gã cho thấy có lẽ gã có thủ đoạn thần kỳ nào đó cũng nên.

"Được, cứ thế đi." Diệp Phong mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play