Trận đấu gần đó, gần như một mình Diệp Phong chặn hết mọi đòn tập kích của bạch viên. Mộ Dung Tử Thanh ở ngoài chỉ thỉnh thoảng mới phối hợp với gã chuyển đổi thân hình, tránh khỏi chủ công của yêu thú.
Mùi vị được gã bảo vệ tuy rất ngọt ngào nhưng cảm giác là gánh nặng, không giúp được gì này khiến cô không cam lòng xen lẫn với tự trách. Nếu cô tấn nhập võ sư thì độc khí sẽ không ảnh hưởng quá lớn, dù không đủ sức đối kháng với bạch viên nhưng ít nhất cũng không tạo thêm phiền phức cho gã.
Xưa nay cô không quá để tâm đến thực lực của mình, hơn nữa với tuổi và tiến độ tu luyện của cô, dù thế nào cũng là bậc kiệt xuất trong cùng trang lứa. Cô chưa bao giờ ý thức rằng thực lực của mình không đủ, cùng không mong mỏi gì về thực lực. Tấn cấp võ sư tuy gian nan nhưng với cô chỉ là chuyện thời gian.
Nhưng qua nhiều lần tiếp xúc với Diệp Phong, đặc biệt là kinh qua lần đào vong này, sau cùng cô cũng cảm giác được có gia tộc che chở thì sao, thiên chi kiêu nữ thì thế nào, ánh mắt hâm mộ của người khác có là gì? Trước thực lực chân chính, tất cả hư ảo đó đều vô dụng.
Nếu không có gã, e rằng giờ này cô đã Âu Dương gia bắt làm con tin uy hiếp gia tộc, hoặc bị bạch viên xé xác từ lâu… Thiếu niên này vì cô mà không ngại đắc tội với Âu Dương gia hùng mạnh, tấm thân đơn bạc của gã còn gánh cả trách nhiệm đấu tranh với Lục Lâm bang nữa. So ra, Mộ Dung gia đại tiểu thư như cô có là gì?
Chưa bao giờ cô khao khát sức mạnh đến thế. Cô muốn mình mạnh hơn, chí ít… cũng không là gánh nặng cho gã.
Tuy dồn chú ý lên trận chiến giữa Diệp Phong và bạch viên nhưng cô cũng không bỏ hẳn trận chiến kia. Lúc thấy Dâm Dục ma cơ trong nháy mắt đã thắng chín võ sư vây công thì lòng cô chìm hẳn xuống.
Bọn Âu Dương Thiên liên thủ, Diệp Phong chỉ còn nước bỏ chạy mà giờ Dâm Dục ma cơ dễ dàng thắng được, vậy gã mà đấu với ả thì thắng bại không phải quá rõ rồi sao? Hà huống còn cả bạch viên lược trận.
Khi thấy Dâm Dục ma cơ giữa ban ngày ban mặt làm cái việc đáng hổ thẹn đó với tám võ sư như dã thú phát tình thì lòng cô thắt lại, không thấy khinh bỉ mà lo lắng nhiều hơn.
Rõ ràng ma cơ hứng tú với Diệp Phong hơn, nếu gã thật sự bị chế trụ thì hậu quả… cô không dám nghĩ tiếp. Cô hiểu rõ một thanh niên bị Dâm Dục ma cơ xử lý thì hậu quả thế nào.
Được ả kích thích, tám võ sư ai cũng có chỉ chưa đầy một phút là xong việc. Dâm Dục ma cơ hưởng thu xong, mặt đầy thỏa mãn, gương mặt nhợt nhạt vì mất tinh huyết dần hồng nhuận trở lại.
Tám võ sư thê thảm khôn cùng, nếu giao hợp với nữ tử khác để phá giải dâm độc, họ mất mấy tháng tu vi là cùng, rồi sẽ không tiến bộ được trong một thời gian. Nhưng đối tượng là Dâm Dục ma cơ thì họ lập tức rớt về sơ giai võ sư, hơn nữa muốn tu luyện tiếp cũng là vọng tưởng.
Nhưng tất cả đều không trọng yếu nữa, xong việc là Dâm Dục ma cơ lấy mạng họ luôn. Ả tha cho Âu Dương Thiên vì hắn biết giữ chữ tín lại có bối cảnh, còn những dung binh này không được như thế, chỉ có người chết mới hoàn toàn giữ được bí mật.
"Được rồi Tiểu Bạch, dừng lại đã, ta và tiểu nha đầu có việc cần bàn." Dâm Dục ma cơ yêu diễm bước tới, liếc Diệp Phong rồi dồn chú ý lên mình Mộ Dung Tử Thanh.
Bạch viên nhảy lên, lùi về cạnh ả, thò cái lưỡi đỏ au ra liếm lên vòm ngực trắng ngần vun cao của ả, mắt ánh lên dâm tà thỏa mãn khiến bọn Diệp Phong dựng tóc gáy, yêu phụ này lại có quan hệ đó với bạch viên?
"Cô nương là cháu gái của võ hoàng Mộ Dung Yên?" Dâm Dục ma cơ khẽ vuốt ve lớp lông trắng mềm mại của bạch viên, cười hỏi.
"Thì sao?" Mộ Dung Tử Thanh tuy thấy Âu Dương Thiên quỳ trước mặt đối phương nói một lúc nhưng không nghe rõ chúng nói chuyện. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Đã vậy, chỉ cần cô nương ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng không khó dễ."
"Ngươi định lợi dụng ta để giành thiên niên linh trì của gia tộc?" Mộ Dung Tử Thanh hừ lạnh, cô không ngốc, đã đoán được đôi phần. Thiên niên linh trì đã bị đồn ra nhưng chỉ hạn chế trong mấy đại thế lực của nam chiêm bộ châu. Âu Dương Thiên để giữ mạng nên khai ra tất cả.