"Lựa chọn nào?" Âu Dương Thiên máy động.
"Tự giác để ta lấy nguyên dương tinh khí, cứ thoải mái hưởng thụ lạc thú của nam nhân rồi chết." Dâm Dục ma cơ cười dâm đãng.
"Ngươi dám!" Âu Dương Thiên nổi giận, giậm nhẹ chân, đưa tay chỉ tới: "Huyết khí của ả tổn hại, thực lực khẳng định không như lúc nãy, xông lên."
Ba võ sư quanh hắn không nghĩ ngợi gì, vung vũ khí xông lên. Ai cũng nhận ra Dâm Dục ma cơ đang kiệt sức, đối phương đã không chịu bỏ qua cho ai thì đành tử chiến vậy.
Nhưng phản ứng của hắn mới khiến tất cả kinh hãi, lùi lại hai bước xong, hắn quay người chạy thật nhanh.
Âu Dương Thiên hiểu vể Bách Thảo cốc hơn mấy dung binh này nhiều, tuy Dâm Dục ma cơ mất tinh huyết nhưng đó là pháp môn công kích sở trường của Bách Thảo cốc, ảnh hưởng với họ không quá lớn. Người trong cốc thương mang theo dược vật có thể khôi phục huyết khí, uống vào rồi trừ phi thi triển võ kỹ thập phần nghịch thiên ra thì đều nhanh chóng hồi phục.
Ban nãy có chín võ sư còn không làm gì được ả, giờ chỉ còn bốn thì dựa vào đâu mà đấu với đối phương? Đằng nào họ cũng chỉ là dung binh đổi mạng lấy tiền, dù họ chết cũng không ai đến làm phiền Âu Dương gia, thành ra hắn bán đứng họ rất dễ dàng.
Tuy trong ba người có một là người Âu Dương gia nhưng lúc đó Âu Dương Thiên không thể nghĩ được nhiều như thế. Một cao thủ ngoại tộc sao trọng yếu bằng hắn được, chỉ cần hắn giữ được mạng thì họ chết cũng đáng.
"Âu Dương Thiên! Lão thất phu." Một dung binh rít lên, võ sư duy nhất của Âu Dương gia cũng nhợt nhạt mặt mày, không ngờ cả mình cũng bị bán đứng.
"Ha ha, nếu ở bên ngoài có lẽ ngươi chạy được thật. Bất quá ở trong cốc này thì đừng vọng tưởng." Dâm Dục ma cơ bật cười vung sợi dây lưng, cuốn dược thảo xung quanh lên thành một dải, bao quanh bằng huyết khí nồng nặc, ném vào lưng Âu Dương Thiên. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dâm Dục ma cơ tu luyện thủy nguyên khí hải, bất quá thủy nguyên lực được ả ẩn tàng vào huyết dịch, nên huyết dịch của ả có thể phát huy nhưng đặc tính không ai ngờ tới. Mớ dược thảo này trông rất bình thường, dù chạm vào bọn Âu Dương Thiên cũng không ảnh hưởng gì nhưng được huyết khí tẩy phạt xong thì dược lực sẽ nhanh chóng phát ra. Huyết dược dày đặc, dâm độc không kém hơn lúc ả thi triển Huyết bạo.
Nghe có tiếng rít gió, Âu Dương Thiên đành ngoái nhìn, cho là Dâm Dục ma cơ đánh bừa một đòn, hai tay hắn dấy lên hỏa nguyên vỗ mạnh lại. Lưỡng đạo hồng mang xẹt ra, trúng vào huyết dược.
Bùng!
Vật dính dính màu đỏ máu tản ra, gần nửa bắn vào lưng Âu Dương Thiên, đám mây đỏ cũng tỏa rộng, trùm lên hắn.
"A!" Mùi tanh xộc vào mũi, sắc mặt hắn liền biến hẳn.
Xoạt, xoạt!
Y phục dính phải mấy vệt dính dính, lưng hắn liền nóng bỏng. Dược tính phát tác cực nhanh, Âu Dương Thiên vốn đốc hết nguyên lực trong khí hải để đào tẩu, giờ dâm độc nhập thể, nếu không khu trừ mà để xâm nhập vào kinh mạch thì đã muộn.
Lăn lông lốc dưới đất, hắn xanh lét mặt mày, ngồi xếp bằng dốc toàn lực chống lại dâm độc. Hắn hiểu rõ dâm độc xâm nhập vào thể nội rất lợi hại, nếu không nhanh chóng đẩy ra thì dù thoát khỏi cốc cũng sẽ nhanh chóng bị độc phát.
"Được rồi, còn lại ba các ngươi." Dâm Dục ma cơ cười khanh khách, chủ động công kích.
Ba võ sư này bị Âu Dương Thiên bán đứng nên lạnh hẳn cõi lòng, tan hết đấu chí, nhanh chóng sa vào hạ phong. Dâm Dục ma cơ thấy cơ hội đã tới thì từ ba ngón tay bức ra ba giọt tinh huyết, dùng thủy nguyên lực đẩy vào trong sợi dây lưng.
Bốn người đấu thêm mấy phút, sợi tơ trong tay Dâm Dục ma cơ căng ra, ba giọt tinh huyết vút tới chia ra ba hướng theo thế sét đánh không kịp bưng tai. Cả ba đang cuống lên, thành thử không kịp phòng bị, toàn bộ trúng chiêu.
Tinh huyết chi độc là tinh hoa của dâm độc, nếu có thực lực võ tông, có thể nhân lúc tinh huyết chưa tiến nhập huyết mạch mà bức ra được. Nhưng cao giai võ sư hiển nhiên không có năng lực đó, thoáng sau đã đi theo vết xe đổ của đồng bạn, trở thành một con dã thú động tình.
Âu Dương Thiên tỏ vẻ sợ hãi, thấy Dâm Dục ma cơ đi về phía mình thì run giọng cậu xin: "Tiên cơ không thể giết tôi, bằng không tin tức tiên cơ ẩn tàng ở đây sẽ bị lộ."
"À, hôm nay mọi kẻ xông vào cốc đừng mong đi khỏi. Ngươi dựa vào đâu uy hiếp ta bị lộ sơn cốc này?" Ả nheo mắt hỏi.