Nhưng thanh niên lạ mặt không có thời gian suy đoán thì Diệp Phong đã nhận ra lòng dạ chúng. Tử điện báo nhe nanh múa vuốt, hung hãn lao vào cả hai.
"Súc sinh đáng chết." Thanh niên lạ mặt nhanh chóng lách mình đi, tránh khỏi Tử điện báo, đồng thời tuốt trường kiếm từ trên lưng xuống. An Phan cũng không chậm trễ, bạt đao ra vút tới. Hai người một tiền một hậu vây Tử điện báo đang chăm chắm nhìn lại, thầm giới bị.
"Gừ." Không thể giết chết thanh niên lạ mặt, Tử điện báo hiển nhiên hơi bất ngờ, hắn thấp hơn nó một đẳng cấp, với tốc độ của nó thì hắn tuyệt đối không phải đối thủ mới đúng. Nó gầm lên trầm trầm.
"Sao lại ngăn ta?" Mộ Dung Tử Thanh không hiểu, chỉ là rèn luyện thì đã đành, nhưng hiện tại mục tiêu của chúng nhân là Xích dương thảo, cả bốn cùng động thủ nhanh chóng trừ điệt Tử điện báo chẳng nhẹ nhàng hơn sao?
"Để xem xảy ra chuyện thú vị gì chăng?" Gã mỉm cười đáp tránh đi.
Hai người trong trường đều tỏ vẻ ngưng trọng, Tử điện báo tựa hồ cũng nhân ra đối thủ không dễ chơi như tưởng tượng. Ban nãy, nó hai lần chủ động công kích, chỉ phát huy thực lực săn mồi thì lần này nó định phát huy thực lực khi đối phó kình địch.
Lông nó dựng đứng lên, cái đuôi dài rít gió tựa thiết tiên đang quất, cái miệng như chậu máu phun ra mùi tanh lợm giọng, mắt lóe hàn mang, nhảy vọt lên khác nào ánh chớp, chụp vào thanh niên lạ mặt.
Cú nhảy này cực nhanh, còn hơn lúc trước ba phần, thanh niên lạ mặt là mục tiêu không hề dám phân thần, trường kiếm vung lên cực kỳ tinh chuẩn đâm vào mồm nó.
Khó tránh được nữa, dù tránh được thì nếu Tử điện báo tiếp tục tập kích bằng tốc độ đó, hắn khó lòng không bị cắn trúng trong lần sau, nên hắn mạo hiểm dùng cách lưỡng bại câu thương. Mũi kiếm của hắn rực kim mang, uy thế hùng hồn.
Da yêu thú dĩ nhiên rất dày nhưng miệng thì không. Tử điện báo quả nhiên sợ hãi, chân trước vỗ nhanh chặn lại đòn đâm của đối phương, thanh niên cũng mượn lực giao đấu, thuận thế lui lại mấy bước.
"Cùng xông lên đẩy lùi súc sinh này." Mục quang hắn hiện rõ nét hung ác, nhìn An Phan, cả hai liền hiểu nhau ngay.
An Phan giơ cao đại đao, một dải hồng mang đỏ rực trùm lên mũi đao, khí thế lên cao khiến Tử điện báo phải để ý. Đồng thời Thẩm Lan trong tay thanh niên lạ mặt cũng dấy lên kim sắc quang hoa lạnh lẽo, thân kiếm cực kỳ sắc bén.
"Hừ!" Cả hai đồng thời thi triển võ kỳ thuần thục nhất, bổ vào Tử điện báo.
Tử điện báo chợt gầm vang, thân thể bao trùm hồng mang, cái đuôi dựng đứng như mộc côn cháy rực quét vào An Phan đang lao tới phía sau, hai ngọn trảo trước của nó ngưng tụ hai dải hỏa nguyên năng lượng cầu bắn vào thanh niên.
Chát. Kình phóng ràn rạt trong rừng, thân thể Tử điện báo văng đi, lăm mấy vòng dưới đất rồi đứng dậy như thường. Nhưng lần này mắt nó ánh lên hung quang cực độ.
Thấy con mồi suýt nữa đả thương mình, Tử điện báo nổi giận thực sự, hỏa hồng năng lượng trên da không giảm, không hề khách khí lao vào bốn người.
Thanh niên và An Phan cùng cười khổ, gồng mình chống chọi. Hai người một thú quấn lấy nhau.
"Thấy chưa, cả hai phối hợp rất ngượng nghịu, không phải đồng bạn quen nhau." Diệp Phong khẽ nói.
Tuy thực lực hai người thể hiện ra kém xa Tử điện báo nhưng phối hợp với công pháp và võ kỹ nhuẫn nhuyễn một chút thì dù không thắng được đối thủ cũng có thể chống chọi được một lúc. Nhưng hai người tự đấu, mỗi người đều phải ngạnh tiếp với Tử điện báo, chỉ vài ba lần là đều nguy ngập.
"Như thế cũng không có gì lạ, tại học viện họ không có cơ hội liên thủ đối địch." Mộ Dung Tử Thanh không hiểu ý.
"Họ chưa liên thủ bao giờ thì như thế cũng không có gì lạ nhưng là bạn bè quan hệ thân thiết thì chí ít cũng hiểu tập quán và phương thức chiến đấu của nhau chứ? Như thế mà phối hợp thì tuyệt đối không đến nỗi như hiện tại." Trong lúc đó, An Phan suýt nữa bị Tử điện báo cào trúng, còn thanh niên lạ mặt lại không biết cách yểm hộ.
"Họ còn bảo từng rèn luyện trong Vụ Ẩn sơn mạch, với thực thực thể hiện ra nếu họ gặp tam giai yêu thú thì sống sót được sao?" Diệp Phong nhếch môi.
"Ý ngươi là… họ chưa từng đến Vụ Ẩn sơn mạch? Ở đây nguy hiểm như vậy, họ dù có ý đồ khác cũng không mạo hiểm như thế chứ?" Mộ Dung Tử Thanh tuy thấy gã nói có lý nhưng khó lòng hiểu được mục đích của gã.
"Nên… họ nhất định có ỷ trượng. Chúng ta cứ an an tâm tâm ở lại xem kịch hay." Mắt gã lộ vẻ đùa cợt.
"Ngươi đúng là xấu xa." Cả hai tuy bàn luận như vậy nhưng không ngại đối phương giở trò gì. Mộ Dung Tử Thanh cho rằng với thân phận của mình, hai học viên này không dám nhắm vào cô, còn Diệp Phong tự thị vào thực lực, không sợ đối phương giở trò hoa dạng gì.
Giao thủ với Tử điện báo không đầy mấy phút, cả hai dần không trụ nổi, thầm kêu khổ liên hồi.
"Lưỡng vị đồng học, súc sinh này quá lợi hại, xin hãy trợ giúp bọn mỗ. Các vị không muốn thấy bọn mỗ thành thức ăn của yêu thú chứ?" Thanh niên đột nhiên cầu cứu.
Trên mình hắn và An Phan bị cào trúng mấy vết, một vết khá nghiêm trọng, nếu không dùng nguyên lực áp chế thì chỉ riêng chảy máu cũng đủ khiến hắn không chống chọi được đến giờ. Ai thấy tình cảnh này đều không cho rằng cả hai nương tay mà thật sự không chống nổi.
Mộ Dung Tử Thanh hơi động lòng, có lẽ đối phương thật sự lâm vào tuyệt cảnh, không thể nhìn đồng học lọt vào miệng báo.
Diệp Phong không hề động dung mà kéo tay Mộ Dung Tử Thanh, mỉm cười xán lạn: "Nếu hai vị cùng không đối phó được yêu thú thì mỗ và học thư xông lên cũng chỉ tìm cái chết. Chi bằng bọn mỗ quay về tìm lão sư giúp hai vị giải vây, được không?"
Đầu óc thanh niên lạ mặt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu vì giận, đợi lúc về đến học viện tìm được lão sư thì hai người bọn hắn còn sống được chăng? Hà huống hắn chưa để lộ thực lực vì muốn lừa hai người kia, họ chạy mất thì chả phải công cốc sao?
"Âu Dương huynh, tiểu tử này đã nhận ra gì đó, chúng ta không cần giả vờ nữa… Mỗ không tin với hai chúng ta mà không bắt được họ. Chỉ cần nhân thủ của huynh đến, chúng mọc cánh cũng khó thoát." An Phan đột nhiên cất giọng lạnh lùng.
Nghe thấy hai chữ Âu Dương, ánh mắt Mộ Dung Tử Thanh lạnh lại, nhìn sang thanh niên với vẻ lăng lệ.
Thế công của Tử điện báo mỗi lúc một mạnh, thanh niê tên Âu Dương hiểu rõ nếu bọn Diệp Phong quyết không nhúng tay thì cả hai người bọn hắn khó lòng chống chọi thêm được một phút. Đến lúc quyết định rồi.
"Vậy dùng kế hoạch phụ, chặn chúng lại." Khí thế của Âu Dương biến đổi, lời nói ra cũng chứa ngữ khí lạnh lùng.
"Hừ," An Phan nở nụ cười nanh ác, thân hình loáng lên chặn đường lui của bọn Diệp Phong, đồng thời dần hiện rõ lớp hỏa nguyên hộ giáp, nhiệt lực tăng cao đến chói lòa.
"Ngươi lại xung phá đến võ sư?" Mộ Dung Tử Thanh hơi kinh ngạc, người bị rớt cảnh giới, khí hải đều ít nhiều bị ảnh hưởng, cộng thêm nguyên nhân chủ quan như lòng tự tin nên đột phá võ sư đương nhiên khó hơn lần đầu nhiều. An Phan xung phá lần đầu mất gần hai năm mới thành, lần này sao lại thuận lợi như vậy?
"Nhờ phúc của Âu Dương huynh cho ta lục phẩm ngưng nguyên đơn và thất phẩm hỏa nguyên đơn, thực lực của ta hiện tại là nhị giai võ sư." An Phan cười đắc ý.
"Nên ngươi câu kết với Âu Dương gia hãm hại ta?" Mộ Dung Tử Thanh gằn giọng.
"Không sai, cục diện thành như hôm nay là do ngươi. Nếu ngươi đồng ý đón nhận ra, nếu ta thành nữ tế của Mộ Dung gia thì ta hà tất thế này?"
"Ngu xuẩn!" Mộ Dung Tử Thanh đỏ mặt giận dữ, Diệp Phong cũng cười lạnh khinh bỉ.
"Ngươi không hiểu đâu… thế gia tiểu thư như người sinh ra đã có thế lực hùng hậu của gia tộc dọn đường, tu luyện luôn xuôi chèo mát mái, làm sao hiểu được những võ giả leo từ dưới đáy sâu lên như ta." An Phan nghiến răng cười: "Nếu ta sinh ra ở một đại gia tộc hoặc đại tông phái, với thiên phú và tư chất của ta, ngày sau trở thành võ tôn, thậm chí võ hoàng là điều đương nhiên. Vì sao ta lại chấp nhận số mệnh như thế, nếu ta có điều kiện tu luyện tốt hơn, nhất định ta sẽ bay cao."
"Ngươi, chính ngươi mang lại hi vọng duy nhất cho ta rồi phá tan nó." An Phan chỉ vào cô gầm lên: "Ta có điểm gì không tốt? Tiềm lực? Dung mạo? Thực lực? Trừ bối cảnh ra, ở học viện còn nam sinh nào sánh được? Vì sao ngươi không cho ta một cơ hội?"
"Ngu xuẩn!" Mộ Dung Tử Thanh còn đang ngây người thì Diệp Phong lạnh lùng giễu cợt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Mộc Phong!" An Phan tức giận nhìn gã, sát ý trong mắt không hề che giấu: "Ngươi là cái thá gì? Một phế vật luyện thể cũng dám mắng ta là đồ ngốc sao? Đừng tưởng ngươi nhập học rồi lên liền hai cấp là ghê gớm lắm, thế giới này chú trọng thực lực chân chính."
"An Phan!" Mộ Dung Tử Thanh sầm mặt: "Ngươi làm vậy không sợ Mộ Dung gia tộc báo thù? Âu Dương gia tộc bắt ta nhằm uy hiếp bản tộc, chứ không dám thương tổn đến ta. Một khi ta cho gia tộc biết việc này, Võ Nguyên đại lục tuy lớn nhưng không có chỗ dung thân cho ngươi."
"Nói hay lắm." Giọng Âu Dương vang lên, lúc này hắn đang được bao trùm trong một lớp nguyên lực hộ giáp dày đặc, kim sắc quang mang còn sáng hơn An Phan, mũi kiếm của hắn nhỏ máu, Tử điện báo hung hãn đã cúp đuôi đào tẩu.
"Bất quá... khi việc giữa chúng ta và Mộ Dung gia tộc kết thúc, An Phan sẽ là người của Âu Dương gia tộc. Bọn ta sẽ cho y điều kiện tu luyện tốt nhất, giúp y tiến lên cảnh giới võ tông, lúc đó y sẽ là ngoại tộc trưởng lão của bản tộc, Mộ Dung gia các ngươi muốn động đến y phải xem bản tộc có đồng ý không đã."