"Học thư không nhanh hơn được hả?" Diệp Phong lại bị tử hoàn trên tay kéo lại, bất mãn nói với Mộ Dung Tử Thanh ở phía sau.
"Vội làm gì, rèn luyện trong thời gian mười ngày, còn sợ không tìm được tam giai yêu thú?" Mộ Dung Tử Thanh hơi bĩu môi, đồng thời thầm kinh hãi, cô đã thi triển ngũ phẩm thân pháp võ kỹ mà vẫn không theo được tốc độ của gã, tuy cô không vận bí pháp lên nhưng tương tự, gã không có vẻ gì đã sử dụng công pháp.
"Mau giải quyết để trở về, lẽ nào học thư muốn qua đêm ở Vụ Ẩn sơn mạch lý?" Gã đã cố ý áp chế tốc độ, không vận dụng thực lực võ sư mà cả Tấn tật thuật cũng không sử dụng. Đó đều là bài tẩy của gã, nếu không tất yếu thì không muốn để lộ.
Nghe đến hai chữ "qua đêm," Mộ Dung Tử Thanh đỏ mặt, nhìn gã không hiểu với cảm nghĩ gì.
"Đừng vớ vẩn, ai muốn… qua đêm với ngươi."
"Tất nhiên là học thư." Gã lắc lắc tử hoàn, cười quái dị: " Có món đồ chơi này, dù ngủ chúng ta cũng không thể tách ra, tất nhiên… hắc hắc."
"Nói vớ vẩn! Không phải có thể cách xa mười thước hả?"
"Nhưng đệ ngủ không mấy khi chịu yên, chưa biết chừng lăn hai vòng là đến chỗ học thư."
"Hừ, định lừa ta cởi tử hoàn cho hả, còn lâu ta mới mắc lừa. Nếu phải qua đêm trong núi, ta sẽ trói ngươi lại."
"Học thư quả nhiên thông minh! À… đợi đã."
"Sao hả?"
"Vạn nhất nửa đêm đệ phải giải quyết nỗi buồn, cũng nhờ học thư giúp hả?"
"Chết đi." Trong rừng vang lên tiếng rít chói tai: "Xú lưu manh đáng ghét."
Dọc đường đấu khẩu trêu chọc, hai người đã bớt gò bó hơn. Lần đầu tiên hai người đi riêng, trước đây thường xuyên có Yến Ny đi cùng nên cả hai thường cư xử rất khách khí. Gã bất ngờ phát hiện kỳ thật vị Mộ Dung đại tiểu thư này không lãnh ngạo như gã tưởng tượng. Nói đúng thì Mộ Dung Tử Thanh lãnh mà không ngạo, chỉ cần quen thuộc với cô là hai bên sẽ không còn nhiều kỵ húy nữa.
Nửa canh giờ sau, hai người cũng đến rìa khu vực an toàn mà học viện lập ra, đi tiếp là thật sự vào Vụ Ẩn sơn mạch.
Tuy bên ngoài núi đều là địa bàn của tam giai yêu thú nhưng không ai dám đảm bảo thi thoảng không xuất hiện tứ giai yêu thú. Gặp yêu thú cỡ đó, trừ viện sư ra thì không ai thoát được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nên đến đây, cô cũng thấy hơi khẩn trương, dáng vẻ thản nhiên của Diệp Phong khiến cô phải nhìn gã kỹ hơn. Cô biết gã không chỉ vào sâu trong núi lần đầu, hơn nữa đều an toàn đi ra, tuy không biết gã có ỷ trượng gì nhưng đi cùng gã chắc không có gì sơ suất. Vì nguyên nhân này mà cô dùng mọi thủ đoạn kéo gã theo.
"Đợi lúc có nguy hiểm, ngươi không thể bỏ lại mình ta."
"Dù đệ muốn bỏ rơi học thư cũng không thể." Gã đáp, có Tử mẫu hoàn khống chế, dù xuất hiện tứ giai yêu thú, gã cũng phải mang theo cô trốn chạy.
"Vậy… nếu không có Tử mẫu hoàn, ngươi có bỏ ta lại không?" Mộ Dung Tử Thanh hấp háy đôi mắt đẹp, ngẩng lên nhìn gã.
Gã hơi ngẩn người, ánh mắt cô đầy chờ đợi, cộng với thần thái khả ái khiến gã vốn định buông ra một câu trêu chọc "có thể" không tài nào nói ra miệng được.
Cười khan ngượng ngùng, gã đành lấp liếp: "Yên tâm, học thư xinh đẹp thế này, sao đệ nỡ lòng để lại cho yêu thú."
Tuy gã nói lấy lòng nhưng Mộ Dung Tử Thanh vẫn nở nụ cười hớn hở, cô cũng không ngờ đươc mình vừa thở phào, theo đó cảm giác an toàn dấy lên.
"Chúng ta xuất phát."
oOo
Diệp Phong và Mộ Dung Tử Thanh thận trọng tìm tam giai yêu thú. Tuy với thực lực hiện giờ, gã có thể dễ dàng giết được tam giai yêu thú nhưng nếu không cần thiết thì gã không muốn bộc lộ toàn bộ thực lực.
Phương thức sinh tồn của yêu thú trong Vụ Ẩn sơn mạch cũng rất đa dạng. Tuy đại bộ phận thích cư trú một mình nhưng yêu thú quần cư hoặc sống theo đàn, yêu thú song sinh cũng không thiếu, hà huống không biết ở góc núi nào đó sẽ mọc ra một con tứ giai yêu thú. Cả hai vì thế không thể tung tẩy tìm kiếm.
"Tử Thanh!" Giọng quát quen thuộc vang lên gần đó.
Cả hai ngoái nhìn, Diệp Phong chợt nhíu mày, người đến là An Phan, hơn nữa còn đi với một người là, gã khẳng định chưa từng gặp người này. Hắn cũng đeo huy chương của lớp tốt nghiệp, xem ra cùng lớp với An Phan.
"An Phan! Ngươi bám theo ta?" Mộ Dung Tử Thanh nổi giận?
"Oan uổng quá, ta chỉ vô tình đi qua. Bằng không với thực lực của học thư lẽ nào không nhận ra?" An Phan mỉm cười, không để tâm.
"Thế ngươi đến đây làm gì?"
"Mục tiêu của ta và Tử Thanh giống nhau, đều tìm tam giai yêu thú để rèn luyện." An Phan quét nhìn Diệp Phong, không tỏ vẻ gì khác lạ khiến gã hơi bất ngờ.
"Chỉ với hai ngươi?" Mộ Dung Tử Thanh hiển nhiên không tin. An Phan rớt khỏi cảnh giới vĩ sư, chưa nghe nói hắn tấn cấp trở lại, chỉ bằng hai cao giai võ sĩ mà đấu với tam giai yêu thú có khác nào tự tìm cái chết. Cô vì biết công pháp và võ kỹ cao cấp, cộng thêm tin vào thực lực của Diệp Phong nên mới dám mạo hiểm.
"Thực lực bọn ta không bằng học thư nhưng giữ mình thì không thành vấn đề."
"Tên của Mộ Dung đồng học, mỗ ngưỡng mộ đã lâu, tin rằng có thể xếp trong năm vị trí đứng đầu thực lực bảng. Vụ Ẩn sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, chúng ta có mục đích giống nhau, không hiểu có vinh hạnh đồng hành cũng lưỡng vị chăng?" Thanh niên hỏi.
Mộ Dung Tử Thanh nhíu mày, tuy cô ghét An Phan nhưng hôm nay hắn xuất hiện, lời lẽ và cử chỉ đều có điều cổ quái, không chỉ thiếu đi kiểu thịnh khí lăng nhân trước kia mà còn lễ mạo và khách khí. Đặc biệt lại tỏ vẻ hữu hảo với Diệp Phong từng xung đột với hắn.
Tuy không biết người nói nhưng cùng là học viên lớp tốt nghiệp, đối phương lễ mạo mời mọc, cô không tiện cự tuyệt, quan trọng là Vụ Ẩn sơn mạch đích xác nguy cơ trùng trùng, cô cũng phải do dự.
"Tất cả cùng đi rèn luyện, đông hơn thì an toàn hơn, nhưng ý nghĩa chắc sẽ nhạt đi?" Diệp Phong đột nhiên hỏi, tuy hai người đối diện không có gì khác lạ nhưng lòng gã luôn thấy bất an, nên không muốn đồng hành.
"Các hạ nói rất có lý." Thanh niên lạ mặt bật cười: "Chi bằng thế này, nếu gặp yêu thú thích hợp cho rèn luyện thì sẽ do tiểu đội ban đầu giao đấu, trừ phi phe kia không chống nổi, sa vào nguy hiểm, bằng không phe kia không được xen vào, thế nào?"
"Tử Thanh, ta biết muội còn bất mãn với ta, nhưng nửa năm nay ta đã nghĩ thông rồi, muội không có hảo cảm với ta, ta cưỡng cầu cũng vô ích. Sau này ta sẽ không quấy nhiễu muội nữa, nửa năm rồi ta có làm phiền muội đâu?" Nói đoạn An Phan quay sang Diệp Phong: "Còn cả Mộc học đệ, việc trước đây đúng là An Phan này không đúng, ta xin lỗi đệ tại đây, ước hẹn nửa năm thôi thì cho qua. Nếu học đệ không chịu, thì… coi như ta thua."
Diệp Phong và Mộ Dung Tử Thanh đều kinh ngạc. Đó… là An Phan sao?