Câu nói này khiến tất cả ngẩn người. Diệp Phong mặc áo đen, đeo mặt nạ sắt nên Yến Ny không thể nhận ra. Không ai biết gã là viện binh phe nào.
Thoáng cái Tô Long đuổi tới, thấy nhiều người như vậy, hắn kinh ngạc định lên tiếng hỏi thì Diệp Phong đã hành động trước.
"Xem chiêu." Gã uốn người, lướt đến cạnh người bịt mặt đang bức bách Yến Ny, Chấn thiên chùy rít gió hung hãn bổ tới.
Kẻ đó cảnh giác, trường kiếm dấy lêm kim quang đâm vào Chấn thiên chùy.
"Keng!" Diệp Phong như bị trúng đòn, văng đi xa, lăn mấy vòng rồi nằm bất động dưới đất.
"Hừ. Hư trương thanh thế!" Hắn cười lạnh khinh thị, trọng chùy của Diệp Phong xem có vẻ hung mãnh nhưng giao thủ mới thấy không có tí sức mạnh nào. Nếu viện binh của đối phương chỉ thế thì không cần ngại.
Tô Long lúc đó lao vút đến, tuy hơi ngạc nhiên nhưng Diệp Phong bị đánh ngã thì đó là thời cơ tốt để bắt gã. Hắn không nói gì, lao bổ vào gã. Gã cố ý ngã xuống phía sau người bịt mặt nên Tô Long lao thẳng vào đối phương, nét nanh ác trên mặt còn chưa tan.
"Còn có đồng đảng?" Người bịt mặt cười lạnh, trường kiếm đâm vào yết hầu Tô Long. Hắn coi Tô Long là đồng đảng của Diệp Phong.
Tô Long kinh hãi, sao người bịt mặt lại công kích cả hắn? Hắn không kịp cả nghĩ, đẩy mạnh bàn tay đầy hỏa nguyên lực ra, hất văng trường kiếm về, suýt nữa người bịt mặt văng kiếm đi.
"Khá lắm." Không ngờ Diệp Phong tầm thường như vậy mà đồng đảng lại lợi hại đến thế, người che mặt thu lại lòng khinh thị, thầm giới bị.
Diệp Phong nằm dưới đất đột nhiên nhảy lên, nói với vẻ tiếc nuối: "Xem ra kế hoạch đánh lén thất bại, đành ngạnh tiếp thôi."
Cả Tô Long và người bịt mặt đều tỉnh ngộ. Tô Long cơ hồ hiểu ra, Diệp Phong và người bịt mặt diễn kịch để nhân cơ hội giết hắn, còn người bịt mặt cho rằng Diệp Phong cố ý ẩn tàng thực lực để hắn sinh lòng khinh thị, còn Tô Long đến sau đột nhiên hạ sát thủ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đúng là độc kế, suýt nữa đã mắc bẫy. Cả hai đều ớn lạnh, đồng thời nghĩ như vậy.
Song phương đều nghi ngờ, Diệp Phong lại châm mồi lửa, Tô Long cho người bịt mặt là dư đảng của Diệp gia, Diệp Phong đã xuất vào Võ Dung học viện thì người Diệp gia xuất hiện cũng không có gì lạ. Người bịt mặt cho rằng Tô Long và Diệp Phong là viện binh của Mộ Dung gia tộc, bằng không khuya thế này còn đến nơi hoang dã làm gì? Nhất thời cả ba người bịt mặt và Tô Long đều như lâm đại địch.
Thoáng sau, hai võ sư khác của Lục Lâm bang cũng đổ tới, ba người bịt mặt lộ vẻ nóng lòng, không ngờ con mồi sắp lọt vào tay lại có nhiều viện binh như thế.
Gã nhân cơ hội chạy đến cạnh Yến Ny, thấp giọng: "Chạy mau."
"Ngươi là ai?" Nàng ta hơi do dự.
Diệp Phong cởi lớp áo đen ra, để lộ huy chương Võ Dung học viện: "Đừng hỏi nhiều thế, người phe mình, chạy mau."
Thấy người của học viện, Yến Ny thở phào, người bịt mặt đang giằng co với ba võ sư Lục Lâm bang, cô cõng Mộ Dung Tử Thanh đang hôn mê lên, theo Diệp Phong lao về phía học viện.
"Diệp gia dư nghiệt!" Tô Long thấy gã chạy thì giận dữ gầm lên, nguyên lực tràn ra, xuất thủ với người bịt mặt. Đối phương bất quá là ngũ giai võ sư, chưa phải đối thủ của hắn.
"Ai là Diệp gia dư nghiệt?!" Người bịt mặt hơi kinh ngạc, nhưng không ngừng tay, thực lực của hắn kém hơn Tô Long một chút, chỉ biến đón đỡ.
"Ngươi tưởng bịt mặt thì ta không nhận ra hả. Chịu chết đi." Người Diệp gia cũng là đối tượng cần diệt trừ của Lục Lâm bang nên hắn không khách khí, xuất chiêu hung hãn vô cùng, quyến dồn đối phương đến chỗ chết.
Hai võ sư đến sau không hiểu gì, thấy Tô Long động thủ thì cũng lao vào hai người bịt mặt khác. Nhất thời song phương hỗn chiến ác liệt, còn Diệp Phong và Mộ Dung Tử Thanh đã lướt đi mấy chục thước.
Hai thanh y nhân phụ trách bảo vệ Mộ Dung Tử Thanh tuy chưa hiểu rõ tình huống nhưng tiểu thư tạm thời thoát hiểm khiến họ thở phào, mặc kệ tất cả lao vào vòng chiến. Mục tiêu của họ không phải người Lục Lâm bang mà là ba người bịt mặt, dám bắt đại tiểu thư thì phải trả giá chứ.
Lần nay ba người bịt mặt không chống nổi nửa, đặc biệt là đối thủ của Tô Long, mấy lần suýt bị hắn đánh gục.
"Rút đi." Khua kiếm chém nhầu, người bịt mặt nhân cơ hội giãn cự ly với Tô Long, lao về phía bắc.
"A!" Một người bịt mặt định thoát thân, bị một thanh y nhân nhắm chuẩn cơ hội chém trúng một đao vào eo, phun máu trọng thương ngã xuống. Một người bịt mặt khác hoảng sợ, liều mạng thoát khỏi hai dối thủ, hốt hoảng đào tẩu.
"Đa tạ các vị xuất thủ tương trợ!" Thanh y nhân vẫn cho rằng ba võ sư này là viện binh của Diệp Phong.
Hồ đồ đấu một trận xong, Tô Long cũng nhân ra điều dị thường. Thanh y nhân và người bịt mặt không cùng phe…. Thật ra là sao?
"Họ là ai?" Tô Long chỉ vào người bịt mặt đang rên rỉ dưới đất, hỏi.
"Chúng là hắc ám dung binh được đối đầu của Mộ Dung thế gia thuê bắt đại tiểu thư của bọn ta." Thanh y nhân gằn giọng, nếu không có Lục Lâm bang trợ lực e rằng chúng đã đắc thủ.
"Hắc ám dung binh? Mộ Dung thế gia?" Tô Long ngẩn người, rồi tỉnh ngộ: "Chúng ta mắc bẫy rồi, tên khốn đáng chết."
Tô Long sau cùng cũng nhớ ra sau lưng người bịt mặt là Mộ Dung Tử Thanh và Yến Ny, vì trời tối nên không nhìn rõ, hắn cũng không chú ý.
"Đuổi theo, chúng chạy chưa xa đâu, nhất định phải bắt tiểu tử đó." Hắm gầm lên giận dữ.
"Đợi đã!" Hai thanh y nhân nhíu mày, chặn bọn Tô Long, loáng thoáng đoán ra sự tình.
"Bọn ta là người Lục Lâm bang, mục tiêu không phải là Mộ Dung Tử Thanh, xin tránh ra." Tô Long giận châm nóng lòng, nhưng không dám đắc tội với người của Mộ Dung thế gia.
"Dù thế nào thì mục tiêu của các ngươi cũng cứu tiểu thư của bọn ta, ta không thể để các ngươi đuổi theo." Thanh y nhân khách khí: "Nể tình Lục Lâm bang cứu viện, ngày khác sẽ đến cảm tạ, còn giờ mời các ngươi quay lại."
Họ thực lòng cảm ơn Diệp Phong, nếu gã không xuất hiện e rằng Mộ Dung Tử Thanh đã lành ít dữ nhiều. Hiểu rõ tình hình rồi, dù Diệp Phong vốn để bản thân thoát đi thì gã vẫn là ân nhân của Mộ Dung Tử Thanh, nếu họ trơ mắt nhìn gã bị bắt đi, sau này tất đại tiểu thư sẽ giận.
Tô Long lúc đó nộ hỏa xung thiên, vô duyên vô cớ bị mắc vào cái bẫy này, hắn làm sao nuốt trôi cục tức?
"Các ngươi cầm chân chúng, ta đi bắt Diệp Phong." Hắn lắc người vòng qua đối phương. Hai võ sư Lục Lâm bang chặn hai thanh y nhân lại.
"Hắn là địch nhân số một của Lục Lâm bang, xin đắc tội." Địa bàn của Mộ Dung thế gia không ở Vân Châu, tuy Lục Lâm bang không bằng đối phương nhưng cũng không cần sợ. Đương nhiên, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không nên trở mặt.
Hai thanh y nhân đành bất lực nhìn đối thủ, thực lực của họ và đối phương ngang nhau, giúp ân nhân của tiểu thư cầm chân hai cao thủ coi như đã tận lực rồi.