Màn đêm dần buông, ra khỏi cửa Võ Dung học viện, dòng người tan dần. Diệp Phong nhìn một vòng, đội ngũ Lục Lâm bang ở đằng trước, Tô Long quả nhiên theo sau Tô Biệt, xem ra chuẩn bị cùng vị tân thiếu chủ về Vụ Tây trấn.
Nếu Tô Long về học viện ngay trong đêm thì gã có thể giết hắn nửa đường, ngày hôm sau lại có cơ hội đánh lén Tô Biệt. Nếu hắn quay về vào hôm nay thì cơ hội ám sát Tô Biệt cũng tan. Với gã thì giết Tô Long có ý nghĩa hơn giết Tô Biệt nhiều, Tô Biệt chết cùng lắm chỉ khiến Tô Chiến Thiên đau lòng phẫn nộ chứ không lợi ích gì thực chất với gã, giết Tô Long sẽ bớt đi vô số phiền hà cho gã tại học viện.
Trên đường thông đến Vụ Tây trấn có mấy thớt nhân mã. Rõ ràng hiện tại không phải thời khắc thích hợp để động thủ. Gã vòng khỏi đường chính, nhanh chóng lướt lên, chuẩn bị tìm một nơi phục kích.
"Đáng ghét, tốc độ của y sao nhanh thế nhỉ." Mộ Dung Tử Thanh giậm chân, thấy bóng gã tan biến vào cây bụi bên đường. Tuy cô có công pháp kích phát tốc độ nhưng như thế sẽ quá bắt mắt trong đêm, Diệp Phong không thể nào không phát giác.
"Chạy nhanh thế mà con khinh xảo nữa." Yến Ny cũng tắt tiếng. Phổ thông võ giả, toàn lực lao đi tất nguyên lực tràn ra da, ban ngày dù được ánh mắng che mờ nhưng ban đêm khác nào đĩa đèn sáng. Diệp Phong không hề có động tĩnh gì đã vút vào bóng tối như u linh.
"Bám theo không thành thì chúng ta về học viện thôi. Muội cho rằng dùng mỹ nhân kế còn thực tế hơn." Yến Ny khuyên.
"Yên tâm. Bản tiểu thư không có gì ngoài thời gian, sớm muộn gì cũng biết được bí mật của y." Mộ Dung Tử Thanh bất cam tâm giậm mạnh lên viên đá, thở dài: "Tộc nhân bảo vệ tỷ chắc đang tìm kiếm quanh đây, phải báo cho họ một tiếng rồi chúng ta quay về."
Một viên tín hiệu đạn sáng rực nở tung trên không. Chói lòa rực rỡ.
Trên một gò núi cách họ ba ngàn thước, bai người bịt mặt mặc đồ dạ hành nhìn thinh không: "Ha ha, nội ứng báo tin không sai, Mộ Dung gia tiểu ny tử đã rời Võ Dung học viện. Đó là tín hiệu đạn của Mộ Dung gia, chắc ả ở đó."
"Đi mau, bắt tiểu ny tử đó, chủ tử nhất định sẽ trọng thưởng chúng ta." Ba bóng đen loáng lên, từ tốc độ thì đều có thực lực trên ngũ giai võ sư.
oOo
Vầng trăng nhô lên đỉnh trời, màn đêm nhuốm hơi lạnh. Diệp Phong lúc này bò rạp trên một cây cổ thụ ven đường, cành lá rậm rì ôm lấy đêm đen, ẩn tàng thân ảnh gã một cách hoàn mỹ. Chỉ cần gã không động đậy, dù đồi phương đến dưới gốc cây cũng khó lòng nhận ra.
Gã lao vun vút chừng hơn hai mươi phút, chọn một gốc đại thụ cách mặt đường chừng năm mươi thước. Cự ly này nằm trong xạ trình của Tru Thần cung, lại có đủ khoảng cách để bỏ chạy.
Còn lại là kiên nhẫn chờ đợi.
Mười phút sau, đội ngũ Lục Lâm bang ẩn ẩn ước ước xuất hiện. Vốn gã định bỏ qua cho chúng, đợi Tô Long quay về mới thừa cơ ám sát nhưng khi thấy rõ đội ngũ thì gã đổi ý.
Tô Long không có mặt. Gã kinh ngạc, lẽ nào nửa đường hắn đã quay về? Tuy khả năng này không lớn nhưng sự thật bày ra trước mắt, gã buộc phải đổi sách lược.
Không hiểu vì sao, lục giai võ sư đi cạnh Tô Biệt lại không có mặt, nhưng gã không còn lòng dạ nào nghĩ kỹ. Tô Long thoát rồi thì lấy mạng Tô Biệt bù vào. Muốn giết Tô Biệt, hiện tại chính là cơ hội, chỉ có một ngũ giai võ sư, với gã không tạo thành uy hiếp gì lớn lao.
Gã cười lạnh đeo mặt nạ sắt lên che đi dung mạo, Tru Thần cung xuất hiện trên tay, quang mang vàng mờ được cành cây che khuất, không khiến đối phương chú ý.
Ngậm một viên bát phẩm kim nguyên đơn, gã lặng lẽ kéo dây cung, khí hải điên cuồng tràn lên, kim nguyên lực lan tỏa, hiện tại gã là kim nguyên võ đồ nhất giai, phối hợp với một viên bát phẩm nguyên đơn để để thi triển Thuấn sát tiễn hoặc Ảo ảnh tiễn.
Bế khí, ngưng thần, gã tìm cơ hội bắn tốt nhất… Gã chỉ có một cơ hội.
Tô Biệt tựa hồ không nhận ra, vẫn rảo bước đi tới, hai bên đều có lâu la bảo vệ, nhưng vì góc độ thay đổi nên sau cũng cũng lộ ra sơ hở.
Ánh mắt gã sau cùng dừng. lại ở hậu tâm Tô Biệt. Chính là lúc này
Tru Thần cung rực kim quang, kim nguyên năng lượng hùng hậu dồn vào thân cung trong tích tắc, một mũi tên sắc bén xuất hiện trên dây cung, cành lá không che được vầng sáng, người Lục Lâm bang sau rốt cũng phát hiện ra gã.
"Là Diệp Phong. Lãnh tĩnh! Bảo vệ thiếu gia!" Viên ngũ giai võ sư gầm khẽ, đồng thời khóe môi Tô Biệt cũng nở nụ cười lạnh coi thường.
Vù!
Thuấn sát tiễn vút ra như thiểm điện, một đạo kim quang xẹt qua trời đêm, khoảnh khắc sau giáng vào lớp phòng ngự của Tô Biệt.
Quanh mình Tô Biệt xuất hiện một tầng năng lượng phòng ngự trắng tinh, Diệp Phong ở ngoài năm mươi thước cũng cảm ứng được. Đó không phải là kỹ năng phòng ngự mà nhất giai võ sư thi triển được, dù cao giai võ sư cũng không thể.
Bất quá, Thuấn sát tiễn vẫn xuyên qua lớp năng lượng, kim nguyên năng lượng hàm chứa ở đầu mũi tên sau khi xuyên qua gần như tan hết.
"Hự…" Tô Biệt kêu lên, lưng hắn xuất hiện một hốc máu, nhưng không xuyên qua xương nên không trí mạng.
"Sao… có thể?" Mắt hắn hiện rõ niềm kinh hãi, lớp năng lượng này đủ để chặn một đòn toàn lực của nhất giai võ tông mà bị Diệp Phong bắn xuyên, lẽ nào uy lực công kích của gã còn mạnh hơn võ tông?
Kỳ thật hắn nghĩ sai. Mũi tên của Diệp Phong, uy lực công kích tuyệt đối không bằng nhất giai võ tông. Trúng một quyền của võ tông, lớp năng lượng này có thể bảo vệ được Tô Biệt không bị thương nhưng lớp phòng ngự sẽ tan tành. Nhưng lúc này lớp phòng ngự quanh người hắn vẫn tồn tại, dù bị bắn xuyên một lỗ thì đang được năng lượng tu bổ. Đặc điểm của Tru thần tiễn là xuyên phá, không cần uy lực phá tan cả lớp năng lượng, chỉ cần khoét một lỗ, ngưng tụ đủ lực sát thương là xuyên thấu.
Tru thần tiễn có thể dễ dàng giết được đối thủ cao hơn một đẳng cấp là nhờ thế.
Diệp Phong cũng sừng người, Thuấn sát tiễn lại thất thủ. Lớp năng lượng đó là gì nhỉ?
Đồng thời đầu óc gã loáng lên cảm giác không lành. Đối phương đã phòng bị trước, biết là gã tập kích ở đây. Chuyện… chuyện đó là sao?
Vút, vút! Trong đêm đen tĩnh lặng vang lên hai tiếng động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phía sau đội ngũ Lục Lâm bang, cách đường cái chừng hơn trăm thước, hai thân ảnh chui ra phối hợp với ngũ giai võ sư bảo vệ Tô Biệt, lao vút tới bao vây Diệp Phong theo hình tam giác. Gã chạy theo hướng nào cũng không ít nhất là bị hai người giáp kích.
Hai người mai phục, một là thủ hạ của Tô Biệt, còn lại… là Tô Long!
"Ha ha, Diệp Phong ngươi mắc lừa rồi. Lần này ra đến Võ Dung học viện là vì muốn dẫn dụ ngươi ra, xem ngươi còn chạy đi đâu." Thương thế của Tô Biệt không nặng, có lâu la băng bó cầm máu cho.
Ba cao giai võ sư, hữu tâm so với vô tâm, vây giết Diệp Phong thì vạn vô nhất thất!
Sau rốt gã cũng tỉnh ngộ, mình mới là kẻ bị lừa.