"Cũng may, tốc độ của tiểu tử này tuy cao hơn trước nhưng vẫn sánh được với ta." Diệp Phong còn cách Tô Kiệt một khoảng, hơn nữa hai thất giai võ sĩ bảo vệ hắn đang nhanh chóng đưa hắn tránh đi. A Qua nắm chắc phần chặn được gã trước khi gã bắt kịp Tô Kiệt.

Bảy thước, sáu thước, năm thước… Cự ly giữa hai người liên tục được rút ngắn, cự ly giữa Diệp Phong và Tô Kiệt cũng ngày càng gần. Mặt hắn đầy lửa giận, đường đường Lục Lâm bang thiếu chủ đã bao giờ bị truy bức đến mức này. Nhưng hắn hiểu rõ, chỉ bằng hai hộ vệ bên mình thì không thể giữ được an toàn nên có gắng chạy trốn.

"Ngươi không có cơ hội!" A Qua quát to, chỉ còn cách gã hai thước, trong khi gã cách Tô Kiệt hơn mười thước.

"Vị tất!" Khóe môi gã nhếch lên đẹp đẽ, đầu lưỡi cuốn lấy viên thổ nguyên đơn ngậm sẵn cắn nát, thổ nguyên lực hùng hồn chảy vào kinh mạch.

Điệp động xung phong... Gia tốc!

Đến lúc này, Diệp Phong mới lộ ra nét đáng sợ của mình. Chân gã dấy lên thổ hắc năng lượng, thân thể bắn vụt đi sáu, bảy thước, thêm một lần nhô lên huoj xuống là đã đến trước mặt Tô Kiệt. Chỉ một tích tắc, A Qua lại bị gã bỏ rơi bốn, năm thước.

"Liều mạng cũng phải báo vệ thiếu gia. Bằng không toàn gia các ngươi đều chết." A Qua bạo ngược gầm to.

Hai võ sĩ phụ trách bảo vệ Tô Kiệt thần sắc đều lạnh lùng, ánh mắt đầy quyết liệt. Cả hai vận hết nguyên lực, song song lao vào Diệp Phong, một ngọn lợi phủ, một cây cương đao chia ra chém vào cổ họng và eo gã. Chỉ cần gã bị đòn công kích này ngăn trở một chốc, vậy thì A Qua sẽ cứu viện kịp, Tô Kiệt thiếu gia coi như giữ được mạng.

Hừ! Khẽ cười lạnh, Diệp Phong không hề khách khí giơ Chấn thiên chùy lên, dược lực của thổ nguyên đơn dùng cho Điệp động xung phong chỉ mất một phần, còn lại tràn hết vào thổ nguyên lực do khí hải của gã phun ra, chảy lên ngọn chùy.

Thập điệp chấn!

Công kích khi trước từng bức A Qua liêu xiêu lại được xuất ra, hai thất giai võ sĩ không có cơ hội phản kháng, vũ khí vừa chạm vào trọng chùy đã bị biến hình. Mượn lực Điệp động xung phong, Chấn thiên chùy công thế không giảm, quét ngang một nhát, cả hai bị cuốn lên thân chùy rồi bị Diệp Phong nhấc lên cao đập mạnh xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ầm! Sau tiếng nổ, mặt đất trừ có thêm một miệng hố ra còn có thêm một đống thịt.

Tô Kiệt ở ngay trước mắt, hung quang lộ rõ trong mắt gã, đóng đinh vào thanh niên yêu dị đang sợ hãi.

Sư hổ cuồng khiếu băng! Nhân lúc gã mới tan lực, Tô Kiệt nghiên răng xuất quyền. Hắn dù sao cũng không phải loại vô dụng chỉ biết trêu cợt nữ nhân, dù tâm tính hay thiên phú tu luyện đều khá ưu tú. Lúc này mà rút lui vô vị chỉ có đường chết, chi bằng nhân lúc gã vừa tan hết nguyên lực, hắn đánh lén một phen may ra có sinh cơ.

Hắn phán đoán thập phần chuẩn xác! Nếu Diệp Phong chỉ là khí hải tu luyện giả bình thường, sau khi thi triển một chiêu võ kỹ như thế khẳng định nguyen lực sẽ tạm thời tan đi, ngọn quyền của gắn vị tất đả thương được gã nhưng chí ít cũng bức gã lùi lại đôi chút, A Qua sẽ cứu viện kịp thời.

Tiếc rằng Diệp Phong đồng thời còn là luyện thể giả. Dù không dựa vào nguyên lực, gã vẫn là tam giai võ sĩ, thực lực hơn xa Tô Kiệt. Hà huống vẫn còn dư ba của Điệp động xung phong, gã giơ quyền đầu giáng vào quyền đầu của Tô Kiệt.

"Cách!" Vai Tô Kiệt bị bẻ thành hình cong queo, tiếng xương gãy khiến người ta rùng mình cùng cơn đau từ tay truyền lên khiến hắn thét vang thê thảm. Hắn chưa kịp quỵ xuống thì vai Diệp Phong lại giáng vào ngực hắn.

"Diệp Phong!" A Qua trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói đầy oán độc cất lên: "Ngươi dám động đến Tô thiếu gia, Lục Lâm bang nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tiêu diệt Diệp gia."

Tô Kiệt văng đi mấy thước, thổ máu xong thì nhũn người, tuy hắn có Hỏa tàm nhuyễn ti giáp hộ thể nhưng cú đập của Diệp Phong vẫn khiến hắn trọng thương.

"Diệp gia bọn ta và Lục Lâm bang các ngươi chẳng phải đã sa vào cục diện quyết tử rồi sao. Những lời này có tác dụng với ta hả?" Gã cười lạnh khinh bỉ, động tác không hề dừng lại. Gã lao nhanh tới đến bên Tô Kiệt, Chấn thiên chùy vung lên, dấy ra tiếng xé gió trầm trầm, giáng thẳng vào đầu hắn.

"Đứng lại, ngươi đi thêm một bước ta sẽ đập vỡ đầu hắn." Thấy A Qua đầy sát ý đi tới, gã chỉ thản nhiên buông một câu, đối phương dừng phắt lại.

"Ngươi… ngươi muốn gì?" Thấy gã không trực tiếp kích sát Tô Kiệt, A Qua thở nhẹ nhõm, rồi giận dữ hỏi.

"Ta muốn giết hắn." Ngữ khí lạnh lùng khiến A Qua không hề hoài nghi.

"Ngươi dám giết Tô thiếu gia, Diệp gia và đồng bạn của ngươi sẽ bị bang chủ san bằng." A Qua rít giọng.

"Hành vi của các ngươi lẽ nào không muốn san bằng Diệp gia?" Diệp Phong cười lạnh ngẩng lên trào phúng.

"Đó là do Tô thiếu gia niên khinh khí thịnh, bị Bạch Thủy tộc trưởng dụ dỗ. Ta bảo đảm chỉ cần ngươi tha Tô thiếu gia, Lục Lâm bang sẽ coi việc này như chưa xảy ra. Diệp gia cũng có thể tiếp tục ở lại Ngọa Lăng thành." Tô Kiệt rơi vào tay Diệp Phong, A Qua buộc phải cúi đầu.

"Đã vậy…" Diệp Phong tựa hồ động tâm, liếc nhìn nhân thủ Bạch Thủy gia, lạnh lùng nói: "Hiện tại gươi sai người của mình quét sạch Bạch Thủy gia cho ta. Có khi ta đổi ý không giết Tô Kiệt."

"A Qua hộ pháp... đừng mắc lừa Diệp Phong. Hắn muốn chúng ta tự tàn sát, ngồi thu lợi ngư ông." Bạch Thủy đại trưởng lão và một võ sư vừa bắt kịp, nghe vậy thì kinh hồn táng đởm, vội giải thích.

Võ sư Lục Lâm bang dồn Bạch Thủy đại trưởng lão vào giữa hắn và A Qua, đề phòng đối phương tẩu thoát.

"Lòng kiên nhẫn của ta có hạn thôi!" Chấn thiên chùy đặt lên mặt Tô Kiệt, khiến mặt hắn méo mó biến hình. Từ từ day trọng chùy, mặc kệ Tô Kiệt kêu lên thống khổ, gã lạnh lùng nói: "Dù hiện tại Lục Lâm bang và Bạch Thủy gia liên thủ, lẽ nào ta sợ các ngươi? Ta giết Tô Kiệt trước, bất chấp trọng thương cũng nắm chắc mười phần giết được ngươi và đại trưởng lão… Ngươi, có tin không?"

A Qua ớn lạnh. Không sai, Diệp Phong nếu thật sự thi triển được kim quang thì với thực lực của hắn, e là khó thoát. Hơn nữa, dù đấu thật sự, hiện tại hắn cũng dám chắc thắng được gã. Tình thế hiện tại thập phần bất lợi cho Lục Lâm bang.

Giết, hay không giết? A Qua giằng co tính toán.

Nếu không làm theo lời gã, hắn không hoài nghi gã sẽ đập vỡ đầu Tô Kiệt. Lúc đó dù giết sạch Diệp gia e rằng cũng khó ăn nói với bang chủ. Hà huống hắn cũng không dám chắc thắng Diệp Phong, Diệp gia hiện giờ vẫn còn ba võ sư, ưu thế không nằm ở phía Lục Lâm bang nữa.

Đến nước này đành… làm theo lời gã.

Sắc mặt hắn nanh ác hẳn, tay phải hơi vung lên, hỏa nguyên xuất hiện trong tay, ngũ chỉ ngưng thành trảo như ánh chớp bổ vào Bạch Thủy đại trưởng lão.

Bạch Thủy đại trưởng lão đã phòng bị, thấy đối phương hạ sát thủ liền tung quyền đón đỡ.

Ầm! Đại trưởng lão nhanh chóng lùi lại mấy bước, hoảng hốt gào lên: "A Qua hộ pháp, Bạch Thủy gia lập nhiều công lao cho Lục Lâm bang, tộc trưởng đại nhân cũng hi sinh tính mạng. Ngài làm thế không phải khiến người khác chán nản sao."

Vừa dứt lời sau lưng lão đau nhói, sư Lục Lâm bang nhân lúc lão bị A Qua đẩy lùi, tung ngay ra một quyền, thân thể đại trưởng lão bị đánh ngã chúi về phía trước, phun ra một ngụm máu.

A Qua không hề do dự nhảy lên, tả thủ ngưng như hổ trảo, nắm lấy cổ họng đại trưởng lão.

"Nếu không phải Bạch Thủy gia các ngươi định lợi dụng thiếu gia đối phó Diệp gia, thiếu gia sao lại sa vào hiểm địa? Các ngươi không đáng chết thì ai?" A Qua lạnh lùng thốt, hỏa nguyên lại tràn ra.

"Cách!" Tiếng xương vỡ vang lên, con ngươi đại trưởng lão dần mờ đi.

"Tốt lắm, không phí chút sức nào, cũng không tổn thất gì mà giải quyết được Bạch Thủy gia. Lục Lâm bang các ngươi đúng là vô sỉ…" A Qua tập kích giết đại trưởng lão đương nhiên vì muốn bảo tồn thực lực Lục Lâm bang, chốc nữa đàm phán với Diệp Phong sẽ có thêm ưu thế.

Hắn lạnh lùng nhìn đối phương, làm lơ lời trào phúng. Bạch Thủy gia không còn võ sư, không chống nổi Lục Lâm bang tru sát, thoáng sau hơn trăm thành viên hoặc chạy hoặc bị giết sạch. A Qua và viên võ sư hạ thủ quả nhiên ác độc, chuyên chọn thành viên Bạch Thủy gia thực lực khá nhất để đồ sát. Đắc tội rồi thì nên trảm thảo trừ căn. Nếu không vì Lục Lâm bang chỉ có bảy người thì hôm nay Bạch Thủy gia sẽ diệt tuyệt.

Diệp Thừa Thiên và lưỡng vị trưởng lão Diệp gia không khỏi lắc đầu cảm khái. Không ngờ lão đối đầu nhiều năm lại bị diệt dễ dàng như vậy… Bạch Thủy tộc nhân đào thoát e rằng từ giờ chỉ còn biết trốn tránh, từng là thế lực bậc nhất Ngọa Lăng thành đã tiêu tan. Còn người xúc tiến kết quả này lại là một thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play