Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 61 - Phải, Từ Ngày Bắt Đầu Yêu Cô Ấy, Con Liền Điên Rồi
https: //gacsach.com
Hà Thục bị lời nói của Mộ Sơ Tình kích thích run lên, vươn tay ra muốn đánh cô, bị Mộ Sơ Tình một tay bắt lấy tay bà, cô ẩn nhẫn ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Thục cảnh cáo, "Đúng rồi, bác gái, con không phải là Mộ Sơ Tình đáng thương để cho bác khi dễ, hiện tại nếu bác đánh con, con có thể tố cáo bác tội cố ý đả thương người khác, đến lúc đó tin tức truyền ra ngoài, nói bác ngược đãi con dâu, bác cảm thấy bác còn đáng tin sao?"
Mộ Sơ Tình nói xong, đem tay Hà Thục hất xuống, Hà Thục nghe Mộ Sơ Tình uy hiếp, thật sự là tức không thở nổi lại không thể làm gì cô!
Hai người lại không biết lúc bọn họ đấu khẩu, kỳ thật Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn lén ở một góc nghe bọn họ đấu nhau.
Mộ Sơ Tình vừa quay đầu liền phát hiện ra Hoắc Bắc Cảng.
Tức khắc cả người, khuôn mặt nhỏ liền đỏ như tôm luộc, hoảng loạn sợ hãi.
Mẹ ơi! Không cần phải nói, những lời vừa rồi, chắc chắn Hoắc Bắc Cảng đều nghe được, toi cô rồi...
Mộ Sơ Tình cảm thấy rất mất mặt, không có cách nào ở chỗ này, cô muốn đi xuống, Hoắc Bắc Cảng khẳng định ở trong lòng cười nhạo cô tự kỷ không biết xấu hổ đi!
Mộ Sơ Tình mắc cỡ chết được, sợ bị Hoắc Bắc Cảng lăng mạ, cho nên nhanh chân rời khỏi chỗ này, đừng cho Hoắc Bắc Cảng phát hiện cô đang bối rối.
Mộ Sơ Tình vội vàng chạy xuống dưới lầu, Hà Thục vẻ mặt khiếp sợ đi qua, nhìn Hoắc Bắc Cảng, chấn kinh nhịn không được hỏi: "Bắc Cảng, con sao lại ở trong phòng nó đi ra?"
Hoắc Bắc Cảng liếc Hà Thục một, có chút bực bội: "Con từ phòng của bà xã mình đi ra thì có cái gì không đúng?"
"Con...!" Hà Thục tức giận rồi, "Con kêu cô ta là bà xã? Chẳng lẽ..."
Hà Thục cẩn thận nhớ lại lời của Mộ Sơ Tình, cảm thấy đáng sợ, chẳng lẽ Hoắc Bắc Cảng thật sự thích Mộ Sơ Tình?
Không được, như vậy tuyệt đối không được, Hà Thục không cho Mộ Sơ Tình - thiên sát cô tinh cùng con trai của bà ta ở bên nhau, cho nên hiện tại đi tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng, cố ý châm ngòi ly gián mở miệng phân tích, tính toán nói xấu Mộ Sơ Tình, "Con trai, con vừa rồi có nghe được cô ta nói cái gì không? Cô ta dõng dạc nói là con cản trở cô ta, là con không biết xấu hổ quấn lấy cô ta, ta thật là không biết người phụ nữ đó có phải đang tự cho là mình rất thanh cao? Cô ta thật sự cảm thấy mình là bảo bối sao? Con như thế nào lại có khả năng hạ thấp thân phận, đi dây dưa cùng cô ta? Thật là không biết xấu hổ!" Hà Thục một trận chửi rủa.
Hoắc Bắc Cảng nghe xong khóe miệng ngậm cười, giữa mày toàn là sủng nịch.
Làm Hà Thục không tưởng tượng được chính là, Hoắc Bắc Cảng gật đầu, "Phải, Mộ Sơ Tình nói không sai, thật là con muốn dây dưa cùng cô ấy, là con không biết xấu hổ dây dưa cô ấy, một hai phải lấy cô ấy."
"Bắc Cảng! Con điên rồi phải không?"
Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nói: "Phải, từ ngày bắt đầu yêu cô ấy, con liền điên rồi."
"Nôn (_ _!)"
Mộ Sơ Tình đi xuống lầu thang nghe được Hoắc Bắc Cảng dối trá một câu như thế, trực tiếp làm ra bộ dạng nôn mửa, thiếu chút nữa ghê tởm chết chính mình.
Hoắc Bắc Cảng cũng không chê cô ghê tởm sao?
Vì thanh danh của cô, lại tự nói xấu chính mình sao?
Làm bộ như thích cô đến chết vậy.
...
Mộ Sơ Tình đầy mặt xấu hổ đi xuống dưới lầu, sửa sang lại quần áo đầu tóc, một lúc sau xác định không có vấn đề gì mới dám đi vào phòng ăn.
Lúc Mộ Sơ Tình đi đến phòng ăn, liền nhìn thấy Hoắc Quốc Chương cùng Hoắc Tiểu Bao hai người ngồi ngay ngắn ở trên bàn cơm chuẩn bị ăn cơm. Mộ Sơ Tình vừa định ngồi xuống, Hoắc Quốc Chương lại bỗng nhiên gọi cô lại, "Sơ Tình, chỗ của con là ở bên này."