Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 57 - Thật Là Lăn Càng Xa Càng Tốt
https: //gacsach.com
Thanh âm lạnh băng không hề có một tý gì ấm áp, mang theo một loại cảm giác áp bức, căn bản là không cho phép cự tuyệt.
Hắn chính là như vậy một người bá đạo cường thế, thích làm cái gì liền làm cái đó, Mộ Sơ Tình với hắn mà nói giống như một con cừu non, hắn làm cái gì cũng đều tốt, Mộ Sơ Tình đều sẽ ngoan ngoãn thuận theo với hắn!
Hoắc Bắc Cảng từ nhỏ đến lớn đều như vậy, thích áp bách Mộ Sơ Tình, thích làm bất cứ chuyện gì mà Mộ Sơ Tình, cuối cùng còn đường hoàng mà cho cô một đống lớn lý do!
Mộ Sơ Tình chính là từ nhỏ đến lớn bị hắn khi dễ, cho nên sớm hình thành một loại phản ứng tự nhiên là khiếp đảm, nghe Hoắc Bắc Cảng lạnh giọng một câu, cô có chút chột dạ mặt đỏ bừng lên.
Hai người bọn họ tuy rằng đã lấy giấy kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, nhưng bọn họ chỉ là giả, không phải nói chỉ kết hôn thôi, hắn đối với cô sẽ không có bất cứ hứng thú gì để làm chuyện khác sao?
Vậy chuyện vừa rồi hắn làm với cô, là hắn đang làm cái quỷ gì vậy?
Mộ Sơ Tình hiện giờ tâm phiền ý loạn, không thể nghĩ ra được bất cứ cái gì lý do gì để giải vây, cô nghiến răng nghiến lợi, từ kẽ răng nhả ra được một câu: "Anh... Không được tôi đồng ý, cứ như vậy đối với tôi, anh... Chính là cưỡng bức tôi."
Hoắc Bắc Cảng bỗng nhiên bước một bước đến gần Mộ Sơ Tình, khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt cô, ngón tay thon dài vuốt lên chiếc cằm của cô, hắn nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoắc Bắc Cảng miệt thị nhìn cô một, ngữ khí châm chọc khinh thường chất vấn: "Không đồng ý? Mộ Sơ Tình cô thật sự là không đồng ý sao? Vừa rồi tôi hôn cô, sờ cô, cô đều có cảm giác, hiện tại phía dưới cô hẳn là có cảm giác đi?"
Bị nói trúng tim đen Mộ Sơ Tình thẹn quá hóa giận trong nháy mắt không biết làm sao phản bác, chỉ có thể rống lên để che dấu mọi chuyện, cô chán nản: "Hoắc... Hoắc Bắc Cảng!"
Trước kia như thế nào lại không biết tên đàn ông này lại biến thái như thế!
Những việc này sao có thể nói ra? Hơn nữa còn quang minh chính đại như thế mà nói ra...
Hoắc Bắc Cảng nghĩ tới cái gì, đôi mắt ảm đạm rũ xuống, hắn chán ghét rút ngón tay về, lạnh mắt liếc cô, "Hà tất phải dùng chiêu lạt mềm buộc chặt? Rõ thật là trong lòng cô muốn, ước gì tôi làm như vậy đối với cô? Vừa rồi phản ứng của cô là không lừa được người khác, Mộ Sơ Tình, cô bị tôi làm cho có cảm giác."
"..." Nói bừa lại đúng như thật! Mộ Sơ Tình mặt đỏ như gấc, muốn mở miệng phản bác hắn, chính là hoàn toàn không có một lý do gì để mở miệng phản bác.
Rốt cuộc vừa rồi Mộ Sơ Tình thật là giống như lời hắn nói vậy, liền dễ như trở bàn tay đã bị hắn làm cho có cảm giác, chỉ cần là hắn thì cô sẽ dễ dàng sinh ra cảm giác sao?
Có người phụ nữ nào bị người mình thích trêu chọc sẽ không có cảm giác?
Mộ Sơ Tình ngậm miệng, cúi đầu một câu đều không nói, bộ dạng khiếp đảm làm Hoắc Bắc Cảng trong lòng sinh ra chán ghét!
Hắn chán ghét bộ dạng như vậy, chán ghét Mộ Sơ Tình cứ như vậy, gặp phải chuyện gì cũng cứ giống như tiểu bạch thỏ thuần khiết, ra vẻ nghiêm trang vô tội khiến cho người ta cảm thấy mình mắc nợ cô vậy!
Chính là cô cứ như vậy nên mới làm cho hắn không thích.
Hoắc Bắc Cảng rất chán ghét tính cách đó của Mộ Sơ Tình, quá mức nhu nhược, bình thường hắn nói vài câu, Mộ Sơ Tình liền sẽ từ bỏ.
Khi còn nhỏ.
Hắn bảo cô không cần đi theo hắn, cô liền từ bỏ không đi theo hắn nữa.
Hắn bảo cô không cần xuất hiện ở trước mặt hắn, lăn càng xa càng tốt; cô đúng thật là lăn càng xa càng tốt, không có xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Hắn bảo cô làm cái gì, Mộ Sơ Tình liền vẫn luôn nghe lời làm cái đó, không hề phản kháng mới làm cho hắn không thích.