“Phiền phức.” Giọng Hoắc Bắc Cảng rất không nhẫn nại, giọng điệu rõ ràng là anh đang hoàn toàn không vui vẻ gì.

Mộ Sơ Tình ngậm chặt miệng, cố gắng không để bản thân lộ sự khó chịu, chỉ có kết hôn với người mình không yêu nên mới thấy phiền phức.

Hoắc Bắc Cảng vẫn không thích cô.

Khi Mộ Sơ Tình đang cúi đầu nghĩ ngợi thì cổ tay lại đột nhiên bị túm lấy, Mộ Sơ Tình ngẩng đầu lên hoảng hốt lo sợ, nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng muốn kéo cô đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng, Mộ Sơ Tình căng thẳng hô lên: “Anh làm gì vậy?”

“Chụp ảnh.” Một giây sau, Mộ Sơ Tình bị lôi ra, Hoắc Bắc Cảng kéo cô đến chỗ chụp ảnh

…Toàn bộ quá trình kết hôn đặc biệt đơn giản, chụp ảnh xong, hai người ký tên, bác gái kia đưa cho bọn họ hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đã được đóng dấu đỏthu chín đồng, sau đó, hai người họ đã kết hôn như vậy.

Mộ Sơ Tình ngồi ở ghế phụ, tay cầm giấy chứng nhận kết hôn còn mới tinh của hai người, trong lòng không biết là vui sướng hay đau buồn nữa.

Cô đã gả cho Hoắc Bắc Cảng, nhưng có điều chỉ là vì Tiểu Bao, còn có sự oán hận của Hoắc Bắc Cảng nên anh mới cưới cô mà thôi.

Mộ Sơ Tình mở giấy chứng nhận kết hôn ra, sau khi nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người hoàn toàn không có tí sắc thái tình cảm nào, cõi lòng bị đả kích cực kỳ khó chịu, cô nhìn thấy trong mắt Hoắc Bắc Cảng tràn đầy sự chán ghét với mình.

Cô thở hít một hơi dài, trấn tĩnh tâm trạng, khép giấy chứng nhận kết hôn đó lại, sau đó cẩm một bản đưa cho Hoắc Bắc Cảng đang ngồi một bên, “Cho anh”.

Hoắc Bắc Cảng không thèm xem qua giấy chứng nhận kết hôn, sắc mặt u ám, khẩu khí lạnh lùng: “Cô cầm đi, không cần làm tôi ghê tởm.”

Tay cầm giấy chứng nhận kết hôn của Mộ Sơ Tình cứng đờ, sắc mặt trở nên tái mét.

Hoắc Bắc Cảng lái xe đi, đi đến biệt thư gia đình nằm trên sườn núi.

Đó là nhà riêng của anh, trước kia Mộ Sơ Tình chưa từng đặt chân đến nơi này, cho nên vừa thấy nó, Mộ Sơ Tình cũng sợ tới ngây người.

Từ trước đến nay, Hoắc Bắc Cảng không thích sự kiểm soát của ba mình, cộng thêm việc Hoắc Bắc Cảng ghét phải sống chung với Mộ Sơ Tình, cho nên sau khi thành niên, Hoắc Bắc Cảng liền chuyển về đây sống.

Bình thường, Mộ Sơ Tình toàn gặp Hoắc Bắc Cảng ở nhà cũ cho nên đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà riêng của anh.

Biệt thự của Hoắc Bắc Cảng mang đậm phong cách của anh, màu sắc chủ đạo của căn nhà là sự xen lẫn hài hòa giữa trắng và đen, kiến trúc mang đầy hơi thở hiện đại, bên ngoài còn có hồ bơi cực kỳ lớn.

Ngôi nhà như thế này rất giống với hơi thở của Hoắc Bắc Cảng, có một chút lạnh lẽo.

Hoắc Bắc Cảng để Mộ Sơ Tình xuống xe ở trước cửa, còn anh lái xe đến gara.

Sau khi xuống xe, Mộ Sơ Tình đi đến cửa lớn với một chút lo lắng, muốn qua cửa này nhất định phải có mật mã mở khóa.

Mộ Sơ Tình ngẩn ra, lúc nãy Hoắc Bắc Cảng bảo cô xuống xe nhưng lại không nói cho cô biết mật mã là bao nhiêu.

Mộ Sơ Tình lấy ngày sinh nhật của Hoắc Bắc Cảng thử mở 4 số mật mã, phát hiện là sai.

Đầu óc cô nóng lên, đột nhiên tiện tay thử ngày sinh của Hứa Hạ Đồng, phát hiện lại mở được cửa.

Hoắc Bắc Cảng dùng ngày sinh của Hứa Hạ Đồng làm mật mã, xem ra anh vẫn là chưa quên được Hứa Hạ Đồng sao?

Mộ Sơ Tình cười khổ, khuôn mặt càng thêm trắng bệch, trong lòng vừa thấy chua chát lại vừa cay đắng.

Nếu như 5 năm trước, Hứa Hạ Đồng không nhìn thấy cảnh tượng cô cùng với Hoắc Bắc Cảng lên giường với nhau, có lẽ Hứa Hạ Đồng cũng sẽ không tức giận hủy đi hôn ước với Hoắc Bắc Cảng, sau đó rời khỏi quê hương, chia tay Hoắc Bắc Cảng.

Nếu như chuyện năm đó không xảy ra, có lẽ bây giờ hai người họ đã sớm kết hôn rồi. Hoắc Bắc Cảng hận cô cũng là lẽ đương nhiên, bởi vì Hoắc Bắc Cảng cho rằng năm đó chính Mộ Sơ Tình cho mình uống thuốc kích thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play