"À, thì ra là như vậy." Giang Vị Uẩn hiểu ra, gật đầu, nhìn Mộ Sơ Tình, cô ta chủ động bước tới kéo tay Mộ Sơ Tình lại, "Vậy chị ngủ chung với em đi, dù sao thì một mình em ngủ cũng rất buồn, vừa vặn có người có thể ngủ chung với em rồi."
Giang Vị Uẩn vừa nói vừa nhìn Mộ Sơ Tình, phát hiện Mộ Sơ Tình căn bản là không có trả lời lại mình.
Cô ta có chút mất mát, "Sao chị không nói gì hết vậy? Chị không muốn ngủ cùng với em sao? Không sao, trong nhà có phòng dành cho khách, chị có thể ngủ ở phòng dành cho khách."
Mạc Diệc Phong nhéo vào cánh tay Giang Vị Uẩn một cái, cảnh cáo cô ta: "Vị Uẩn, nói chuyện chú ý một chút, cô ấy không có cách nào nói chuyện."
"Không có cách nào nói chuyện?" Giang Vị Uẩn tưởng tượng, không thể nói chuyện, chẳng lẽ là người câm sao? Cái ý nghĩ đáng sợ này vừa nảy ra, cô ta lập tức hối hận, lập tức xin lỗi Mộ Sơ Tình: "Ngại quá, em không biết là chị không thể nói chuyện."
Mộ Sơ Tình lắc đầu ý nói mình không sao, cười cười nhìn Giang Vị Uẩn.
Giang Vị Uẩn thấy Mộ Sơ Tình không chán ghét mình cho nên liền yên tâm, cô ta cũng cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng có vẻ rất đáng yêu nghịch ngợm, "Chị thấy không sao là tốt rồi, em sợ chị hiểu lầm, con người em trước giờ nói chuyện rất thẳng thắn, chính là em tuyệt đối không phải là người xấu, chị yên tâm đi.
Đúng rồi, quên hỏi chị, chị tên gì vậy?"
Lúc này Mạc Diệc Phong mới phản ứng lại, "Đúng rồi, cô tên gì vậy?"
Giang Vị Uẩn há hốc mồm ra, kéo tay anh trai, "Anh, không phải anh nói là bạn của anh sao, bạn bè gì mà không biết tên người ta là thế nào.....?"
Mộ Sơ Tình thở ra một hơi, nghĩ nghĩ, cầm lấy giấy bút viết xuống ba chữ: "Mộ Oanh Oanh."
"Cô cũng họ Mộ?" Mạc Diệc Phong kinh ngạc một chút, thật là trùng hợp, Mộ Sơ Tình họ Mộ, cô gái này cũng họ Mộ.
Mộ Sơ Tình gật đầu, đầu mày Mạc Diệc Phong dãn ra.
Giang Vị Uẩn liền chắc chắn người phụ nữ này là anh trai vừa mới quen.
Nhưng mà nếu anh trai đã tin tưởng người phụ nữ này thì cô ta cũng chẳng có gì phải nghi ngờ.
Giang Vị Uẩn kéo Mộ Sơ Tình lên lầu, "Được rồi, đừng nói chuyện với anh trai em nữa, chúng ta lên lầu thôi, em đưa chị đến phòng em tham quan một chút."
Giang Vị Uẩn nói, liền trực tiếp kéo Mộ Sơ Tình đi lên lầu, không buông tay, Mộ Sơ Tình đi theo Giang Vị Uẩn đến phòng của cô ta.
Giang Vị Uẩn đẩy cửa phòng của mình ra, Mộ Sơ Tình vừa bước vào liền nghe Giang Vị Uẩn nói: "Oanh Oanh đúng không, nhìn dáng vẻ chị cũng lớn hơn em, em gọi chị là chị Oanh Oanh nha, từ nhỏ đến lớn em cũng không có bạn bè gì, cũng không có bạn tới nhà em chơi, anh trai em quản em quá nghiêm khắc, sợ người khác đối xử với em không tốt, cho nên cứ như vậy ngăn cản rất nhiều bạn tốt của em, bất quá những người đó muốn kết bạn với em cũng chỉ vì tiền của nhà em thôi, chẳng đáng gì, từ nhỏ đến lớn em rất muốn có người tới tham quan phòng em, đấy, đây là phòng em, như thế nào, có phải là rất đáng yêu hay không? Rất thục nữ?"
Mộ Sơ Tình nghe cô ta nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong, nhìn thấy thật sự là một cô gái hiếm có, trong phòng trang trí đều là màu hồng phấn, vách tường được sơn màu hồng.
Giường ngủ phong cách hoàng gia châu Âu, ga trải giuờng có viền ren, chăn gối đều mang hơi hướng thiếu nữ.
Cũng phải, năm nay Giang Vị Uẩn mới 18 tuổi, đúng là con gái tuổi thanh xuân, tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy đúng là hợp với Giang Vị Uẩn.
Mộ Sơ Tình gật đầu với Giang Vị Uẩn, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ rất tuyệt, chính là ngay sau đó, Mộ Sơ Tình nhìn thấy một thứ khiến cho cô chấn động!
Thế nhưng là.....