Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 262 - Chương 262
https: //gacsach.com
Lập tức ánh mắt Hà Thục liền âm u xuống.
Cái đồ lẳng lơ này rất có bản lĩnh, thế nhưng làm con trai bà ta xoay quanh như thế, thần hồn điên đảo, nhìn dáng vẻ thì phương diện kia trông rất hài hòa.
Đến giờ Hà Thục vẫn không thể nghĩ ra được, con trai bà ta chán ghét Mộ Sơ Tình như thế, tại sao lại cùng cô quấn quanh ở một chỗ.
Lúc Hà Thục còn đang suy nghĩ, nghĩ trăm lần cũng không ra, Mộ Sơ Tình đột nhiên mở miệng cười hỏi bà ta, "Bác gái, sao bác lại tới đây?"
Hà Thục lúc này mới thu lại tầm mắt, nhìn Mộ Sơ Tình, bỗng nhiên kéo người bên cạnh một chút, giải thích: "Không có, bác cùng Tâm Quân tới gần đây có chút việc, vừa vặn nghĩ đến con, liền tới thăm một chút, Tiểu Bao đâu? Tiểu Bao còn chưa tan học sao?"
Mộ Sơ Tình tùy ý giải thích một phen: "Bác gái, Tiểu Bao đi gửi nhà trẻ, giữa trưa không có về, buổi tối mới về nhà."
Hà Thục cũng không có để ý, đem người bên cạnh kéo đến trước mặt Mộ Sơ Tình, giới thiệu một chút, "Là thế này, bác giới thiệu với con một chút, đây là Tâm Quân con gái một người bạn của bác, gọi là Cung Tâm Quân."
Cung Tâm Quân tươi cười ngọt ngào duỗi tay ra chào hỏi với Mộ Sơ Tình, "Sơ Tình, chào chị."
"Chị?" Mộ Sơ Tình dài mặt ra "Cô nhỏ hơn tôi bao nhiêu vậy?"
Cung Tâm Quân cười càng rạng rỡ, nói chuyện cũng không biết là "Đồng ngôn không cố kỵ" hay là cố ý châm chọc, nói ra tuổi tác của mình nói đặc biệt lớn tiếng.
"Em năm nay 18, chị Sơ Tình đây lớn hơn em 7 tuổi, hẳn là kêu chị là chị rồi. Như vậy cũng rất thân thiết."
Lớn hơn 7 tuổi á, đây là lần đầu tiên Mộ Sơ Tình cảm thấy bản thân mình thật sự già rồi.
Mộ Sơ Tình rút tay mình về, tổng cảm thấy cái cô Cung Tâm Quân này chẳng phải hạn người tốt lành gì.
Cung Tâm Quân bắt tay với Mộ Sơ Tình xong, tự nhiên coi như là thân quen lắm vậy, lách cách bắt lấy cô, hỏi việc này hỏi việc kia.
"Chị Sơ Tình, em thấy làn da chị rất đẹp, chị có thể nói cho em biết chị xài loại mỹ phẩm nào vậy? Chị chỉ em đi, em cũng muốn mua, tuổi em cũng đã già rồi, phải bảo vệ da, bằng không làn da lão hoá thì xấu chết mất."
"Vậy còn cô?" Mộ Sơ Tình cảm thấy cô ta quả thực chính là cố ý khơi mào mâu thuẫn.
Hơn nữa mấy lời cô ta nói, giống như cố ý châm chọc là cô đã già rồi vậy.
Làn da cô đẹp? Da cô có thể đẹp hơn một người 18 tuổi như Cung Tâm Quân à.
Hà Thục đẩy đẩy tay Mộ Sơ Tình, "Sơ tình à, con ở đây tâm sự với Tâm Quân, hai đứa còn trẻ có thể có chủ đề chung để nói chuyện, bác mắc tiểu, bác đi WC trước đã, hai đứa cũng đừng có đứng đây nói chuyện, qua sofa bên kia ngồi rồi nói."
Mộ Sơ Tình còn chưa kịp nói gì, đã bị Cung Tâm Quân kéo đến một bên, hỏi cách chăm sóc da.
"Chị à, ngày thường chị dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy?"
"Cũng không có cái gì, sữa dưỡng ẩm, serum của SK2, kem lót nền của Lancome, kem dưỡng mắt Estee Lauder, vừa lòng chưa? Đủ rõ ràng chưa? Hơn nữa, cô mới 18, dùng mỹ phẩm dưỡng da gì chứ, cô mới 18 tuổi thì cần dùng chỗ nào, đi siêu thị mua một chai phấn* không phải được rồi sao? Thật sự không được, cô ngại chất lượng không tốt thì dùng Penchoin cũng được?"
*là phấn em bé như Johnson Baby đó.
"..." Khoé miệng Cung Tâm Quân vừa nhếch lên, "Vậy sao, lần sau em sẽ thử xem sao."
Lựa lúc Mộ Sơ Tình cùng Cung Tâm Quân nói chuyện phiếm, Hà Thục liền đi lên lầu, đi vào phòng Hoắc Bắc Cảng, lấy túi văn kiện để trong túi xách ra, đặt vào trong tủ quần áo của Hoắc Bắc Cảng, sau đó bà ta mới đi ra khỏi phòng.
Hà Thục đi vào phòng Hoắc Bắc Cảng, bị Hoan Bảo và Hỉ Bảo nhìn thấy, Hỉ Bảo khiếp sợ nhìn Hoan Bảo bên cạnh, líu lưỡi, "Hoan Bảo, trời ạ, kia không phải là Vương Mẫu nương nương sao? Làm sao bà ta lại ở đây?"